Xuyên Qua Tôi Là Sách Ma Pháp

Chương 8: Chương 8: Đã đăng kí “phiếu cơm dài hạn”




“Một tiếng trước xảy ra chuyện này, hẳn không chỉ đơn giản là ngẫu nhiên.” – Cái này là sao???

Lạc Lan ngạc nhiên trừng mắt nhìn Zeref nửa ngày, đối phương ngay cả một chút biểu tình cũng đều không có, thực thản nhiên, thực bình tĩnh nhìn lại cô, điều này làm cho Lạc Lan cảm thấy mình thật ngốc.

“……Vì sao?”

Zeref không hé răng.

Lạc Lan nghĩ anh sẽ không trả lời vấn đề của mình nên cũng chuẩn bị dùng chiến thuật nhõng nhẽo cho tới khi anh mở miệng mới thôi, thì Zeref đột nhiên nói một câu:

“Tôi cảm thấy cô là “Cái kia” của tôi.” (Moon: mọi người nghĩ “Cái kia” mà anh nhắc tới là gì? Hé…hé…)

Lạc Lan: “Anh nói gì? Lặp lại lần nữa?”

Zeref lặp lại một lần nữa thật rõ ràng.

Lạc Lan: “Anh lặp lại lần nữa?”

Zeref: “……”

Lạc Lan quả thực muốn đem áo choàng trên người mình ném xuống đất, nhưng xét thấy như vậy thì mình sẽ khỏa thân nên cuối cùng vẫn từ bỏ.

“Tôi là “Cái kia” của anh?” Lạc Lan ồn ào: “Anh từ chỗ nào mà nhìn ra được chứ???”

Cô cảm thấy bó tay rồi – thằng nhãi này rõ ràng đã chọn rời đi mà! Rõ ràng lúc giữa trưa, trước khi nói lời tạm biệt cô còn mời anh cùng nhau đi vào thành, là do chính anh không chịu đấy thôi!

Nói cái gì mà sợ vô ý triển khai ‘Hắc Thuật Ankhseram’. Tuy cô cảm giác nó rất là lợi hại nhưng không phải cô cũng không chết sao?

Nhưng bây giờ và lúc trước có liên quan gì đến nhau? Còn nói cô là “Cái kia” của anh nữa chứ! Đợi chút?

Trong lòng Lạc Lan đầy căm phẫn :

“Tào lao! Tôi mới không phải là “cái kia” gì đó, chậm đã, nói như vậy cũng không đúng…… Tóm lại tôi là tôi! Sao có thể là “cái kia” của anh? Anh như vậy là không được nha, phải đem từ “cái kia” đổi thành “người” mới đủ tôn trọng người khác!” (Moon: để ta xem, đổi thành…”cô là người của tôi” mới chịu kìa ^^)

Zeref: “……”

Lạc Lan nhất thời hoàn hồn, cảm thấy hình như có cái gì không đúng. Cô nhìn Zeref, cảm thấy muốn nói gì đó nhưng lại thôi, quyết định đem vấn đề này quăng sang một bên.

Nhưng…… đồng ý với anh hay là không đồng ý với anh đây?

Lạc Lan nheo nheo mắt lại, đôi mắt màu vàng quét lên quét xuống như tia laser, đánh giá Zeref một phen — người này mặc dù không thích nói chuyện nhưng tính tình rất dễ thương. Lạc Lan cảm thấy lúc hai người bọn họ ở chung với nhau, thái độ của anh rất cẩn thận, lúc trước có hai lần vô ý triển khai ‘Hắc Thuật Ankhseram’ anh đều dùng ánh mắt quái dị trừng cô, sau mỗi lần như vậy Zeref đều quay lại nhìn cô trước tiên…… Hẳn là lo cho cô, muốn xác định cô sống hay chết?

Nếu như đúng như vậy thì… đem anh thành “phiếu cơm dài hạn” cho bản thân cũng tốt? Dù sao chính mình đối với anh…… Lúc trước buổi sáng tỉnh dậy không thấy Zeref đâu, đáy lòng cô có chút cảm giác mất mát khó hiểu, bây giờ Lạc Lan cũng thoải mái thừa nhận: Bản thân quả thật có cảm giác với Zeref.

Tay cô cọ cọ lên người mặc áo giáp kia — nói thật lòng, tuy rằng đã chậm rãi thích ứng với thế giới phương Tây kì lạ này nhưng mà mở mắt ra thấy người mình quen vẫn mang lại cho cô cảm giác bình yên đến kỳ lạ, như vậy nếu có thể đứng bên cạnh anh một cách tự nhiên, không sợ gì nữa, cảm thấy rất rất tốt. (Ed đoạn này tự nhiên Moon ta nghĩ ngay đến câu “…rời vòng tay anh là bão tố” ^^ )

Mặc dù Lạc Lan mồ côi cha mẹ từ nhỏ nhưng vẫn có thể sống một mình, quả thật so với những cô gái cùng tuổi khác kiên cường hơn một chút, nhưng dù sao cô cũng là một cô gái bình thường, không khỏi hình thành “tâm lí chim non” (Tâm lí chim non: tức là ở một nơi vô cùng xa lạ mà gặp được người đầu tiên, quen biết đầu tiên thì ắt sẽ tin tưởng và luôn đi theo người đó thôi) – đây cũng là lý do giữa trưa cô phân vân có nên quay lại thành hay không.

“Nếu tôi không hiểu sai thì… ý của anh là muốn tôi đi theo anh?”

Zeref “Ừ” một tiếng: “Không đi theo tôi thì dù xa bao nhiêu cô cũng đều quay trở về bên tôi thôi.”

“Cũng giống như áo choàng của anh phải không?” Lạc Lan cũng không hiểu, cô phát hiện áo choàng không cánh mà bay về thì cảm thấy có chút kỳ quái: “Vì sao?”

“Đồ vật ma pháp của tôi thì dù xa hay gần, sớm hay muộn đều trở về với tôi.”

Zeref do dự một chút, vẫn nói ra:

“Cô đại khái là…… Tinh Linh của Sách Ma pháp.” Zeref dừng một chút, bổ sung: “Sách Ma pháp của tôi.”

Lạc Lan lại một lần nữa cảm thấy trong mắt Zeref, biểu tình bây giờ của cô rất ngốc.

Sách Ma pháp? Vì sao cô xuyên qua lại thành một quyển sách??? OMG!!!!! Cho cô làm người bình thường không được sao???

Sách Ma pháp??? — Sao lại là Sách Ma pháp???–

Lạc Lan trì độn, hỏi vấn đề cô thắc mắc:

“Sách của anh…bìa…bìa màu gì?”

Cô biết câu hỏi hơi bị không liên quan, nhưng mà từ khi cô xuyên qua, màu mắt vàng này vẫn luôn là thắc mắc canh cánh trong lòng.

Tầm mắt Zeref đầu tiên dừng trên đầu cô, sau đó chuyển tới đôi mắt của cô, không trả lời.

Tuy rằng không có được câu trả lời nhưng ánh mắt của Zeref đã nói lên tất cả — màu mắt thay đổi thì ra là nguyên nhân này.

Lạc Lan hỏi:

“Vậy Tinh Linh là từ Sách Ma pháp ra à?”

Zeref tự hỏi một chút, cũng không chắc chắn lắm:

“Chuyện này trước đây chưa từng xảy ra, Tinh Linh hẳn là nguyên bản của Sách…”

Lạc Lan lau mặt:

“Cho nên tôi chỉ có thể đi theo anh? Sách Ma pháp gì đó của anh đâu rồi?”

“Tôi……” Zeref rũ mắt xuống: “Không có bên người tôi.”

Lạc Lan chú ý tới câu nói kia của anh — chẳng lẽ anh cũng không biết Sách Ma pháp của anh ở đâu sao?

“Sách Ma pháp không phải là đồ của anh sao? Sao nó không thể tự quay về bên người anh?”

Zeref lắc lắc đầu: “Từ sau khi tôi không thể điều khiển ‘Hắc Thuật Ankhseram’, nó cũng không trở lại bên người tôi.”

Hả? Hình như là không khống chế được? Hơ… cô tự nhiên lại thành ‘sách’ của người ta, lại còn tự nhiên bị đưa đến bên cạnh anh…

Hoàn toàn không có logic chút nào?

“Mệt, không nghĩ nữa.” Lạc Lan cảm thấy dựa vào loại thần kinh xù xì của cô cũng không suy nghĩ ra cái gì: “Tôi vào trong thành lấy quần áo, thuận tiện chào ông chủ một tiếng…. Aiiiii! Không biết lúc này ông ấy ngủ chưa nhỉ?”

Cô vẫy tay về phía Zeref, trên người mặc áo choàng thật cẩn thận rồi chạy vào trấn.

**

Lạc Lan len lén về quán, liền thấy quần áo của cô ở đó. Cô nhẹ nhàng thở ra, hiểu được đây là Gray giúp cô mang về từ nhà tắm công cộng.

Cậu ta là nam, đi nhờ một người nữ vào phòng tắm nữ lấy giúp quần áo, chắc cũng đấu tranh tâm lí dữ lắm.

Lạc Lan vừa âm thầm khen Gray can đảm, vừa nhìn xung quanh trước sau đều không có người liền nhanh nhẹn thay quần áo.

Cô nhớ đến hồi nãy không mặc gì tự nhiên xuất hiện ở chỗ Zeref, mặt dần đỏ lên — tuy rằng bình thường tác phong cũng không phải nghiêm chỉnh cho lắm, bạn trai cũng có một hai người, nhưng mà chưa tiến tới bước cuối cùng, cũng không phải ở trước mặt người khác phái “cởi mở” quá.

Lạc Lan nghĩ nghĩ lại có chút ngượng ngùng, cô mặc quần áo đi tìm Gray, nhưng dạo một vòng toàn bộ quán ăn đều không thấy cậu ta, cô đành phải đến quầy tìm địa chỉ của Boss.

Cô dựa theo địa chỉ viết trên quầy tìm được nhà Boss, ngay lúc biểu đạt ý muốn xin nghỉ việc nhưng đương nhiên bị Boss giữ lại — Lạc Lan có chút ngượng ngùng nêu lí do kèm theo nhiều lần xin lỗi, lão Boss có chút tiếc nuối mới cho cô đi.

Lại một lần nữa tỏ ra biết ơn vì bộ quần áo cùng với lời xin lỗi vì nghỉ việc xong, Lạc Lan rời khỏi nhà Boss.

Cô nhẹ nhàng thở ra.

May là lúc kí hợp đồng làm việc không có quy định thời gian.

Lạc Lan hướng cổng thành chạy tới, ngáp một cái, xử lí xong mọi chuyện, cô cảm thấy có chút mệt. Cô kéo kéo áo choàng của Zeref, không tự chủ được mỉm cười.

Mệt mỏi một ngày, còn có chút tiền lương tiêu vặt.

Tiếc nhất vẫn là không tìm được Gray – không thể nói lời tạm biệt với cậu ta, điều này làm cho Lạc Lan hơi tiếc nuối. Mặc dù cậu ta không có tính kiên nhẫn, còn thích cởi trần, thậm chí có lẽ ở trong bang hội nào đó, nhưng dù sao cũng là người tốt, cứ như vậy không từ mà biệt, cảm giác không tốt lắm.

Lạc Lan ra khỏi thành, xa xa thấy một bóng người đứng bên khu rừng, cô đem tiếc nuối này quăng ra sau đầu, chạy ngay tới chỗ Zeref của cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.