Bầu trời âm trầm
không biết từ khi nào đã được xua tan đi, những đám mây đen vốn dày đặc
dường như ở sau cơn mưa dầm dài liên miên đã biến mất, không còn thấy
bóng dáng tăm hơi. Toàn bộ bầu trời trong veo kéo dài giáp với mặt biển
xanh thăm thảm, tuyệt đẹp đến mức không gì có thể sánh được.
Nhưng thời tiết trời quang mây tạnh này hoàn toàn không có cách nào khiến cho tâm tình của nhóm pháp sư ở bên cạnh bờ biển có thể tốt được như nhau — bọn họ đã bị bắn bay ra khỏi khoang thuyền được một lúc rồi. Thời điểm
mọi người ở đây đều bị rơi đến mức ‘thất điên bát đảo’, chỗ cập bến ở
bên bờ kia, chiến thuyền vốn thuộc về Grimoire Heart bỗng nhiên bị toàn
bộ tấm màn sương đen dày đặc kéo dài bao phủ lấy.
Gần như tất cả
mọi người đều nhìn thấy rõ ràng, luồng sương mù màu đen kia đúng là theo từ nơi bọn họ bị quăng ra xuất hiện, từ trong khoang thuyền phát ra!
Mọi pháp sư đều là hai mặt nhìn nhau, dường như đều không thể theo từ một giữa màn vừa rồi phục hồi lại tinh thần.
Cuối cùng vẫn là Erza đánh vỡ sự im lặng có thể nói là kỳ quái này, vấn đề
thứ nhất của cô chính là ném cho cháu trai của hội trưởng, Laxus: “… Về
chuyện của hai người bọn họ, cậu biết rõ bao nhiêu?”
Laxus thể hiện ra khuôn mặt khó chịu: “Cô chỉ cái gì?”
“…… Một là Zeref, một cái khác là… chuyện về ‘Sách ma pháp của Zeref’.” Erza nói ra được những lời này có chút gian nan.
“Chuyện về hai người bọn họ không phải là cô đã điều tra xong hoàn toàn thì mới tiến hành thảo luận với hiệp hội sao?” Laxus “Hừ” một tiếng, nhíu chặt
hai hàng lông mày lại, biểu tình nhìn qua chính là tràn đầy tức giận.
Hắn đem áo choàng lôi xuống dưới, ném về phía bên cạnh, ngay lập tức
liền bước đi nhanh về hướng con thuyền.
Erza trầm mặt xuống: “Cậu muốn làm gì — Laxus !”
“Cái này còn phải hỏi nữa sao?” Laxus quay đầu lại, chính là một mặt nhìn
chằm chằm, biểu tình trên mặt cũng y như vậy, trở nên có chút âm trầm:
“Đừng nói với ta là ngươi không biết mọi người bị ném ra khỏi thuyền ở
dưới tình huống gì!”
Những lời này khiến cho tất cả mọi người ở cạnh bờ biển bờ biển lại rơi vào im lặng thêm một lần nữa.
“Luật Quỷ”. (Grimoire Law)
Chiêu thức cuối cùng Hades sử dụng ra chính là siêu ma pháp có hiệu quả và công dụng giống như của “Fairy Law”.
Tuy rằng là đã bị ném từ trong khoang thuyền ra, nhưng bọn họ đều có thể
cảm giác được ma pháp kia đã được phát động ra thành công. Có lẽ là do
ma lực của Hades đã không còn đủ, cũng có thể là còn vì nguyên nhân
khác, “Luật Quỷ” (Grimoire Law) chỉ bao phủ ở bộ phận phạm vi cực nhỏ.
Lúc ấy, người có khoảng cách gần Hades nhất là…… Người đã cứu bọn họ, tất cả mọi người chính là Lạc Lan.
Lucy cứ thế mà nói ra một câu như thế này: “Lạc Lan, chị ấy… Đã cứu tất cả mọi người, cứu tất cả chúng ta a……”
Chính theo như lời Lucy nói, nếu không phải Lạc Lan ra tay như lời nói, lúc
ấy, tất cả mọi người ở trong khoang thuyền tất nhiên sẽ bị cái siêu ma
pháp kia “Loại bỏ”, nhưng hôm nay…… Ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung lại ở một chỗ.
Tại kia, trong khoang thuyền đó, đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì?
Chỉ có một người duy nhất nỗ lực trở lại trên phi thuyền chính là người đã
không còn thuộc về Fairy Tail – Laxus, nhưng thứ mà hắn nếm trải lại
chính sự thất bại ngoài ý muốn —
Không đợi Laxus tới gần thân tàu, hắn đã bị một luồng lực lượng không nhìn thấy đánh văng ra ngoài.
“Làm cái gì!?” Âm thanh của Laxus dường như có chút hổn hển, hắn nheo mắt
lại. Loại cảm giác vô cùng lo lắng này khiến hắn cảm thấy giờ phút này,
chính mình trở nên nóng nảy gấp trăm lần. Sau khi bị cái thứ không sao
nói rõ được bắn ngược lại thêm một lần nữa, Laxus tuôn ra một âm thanh
gầm nhẹ tràn ngập sự tức giận giống như một dã thú: “Chết tiệt !”
Ngay tại thời điểm Laxus nôn nóng không thôi, một bóng dáng khác gia nhập
theo hắn — Gray cũng mang biểu tình y như vậy không hề vui vẻ, khi người ở bên trái hắn bắt đầu nỗ lực tiếp cận thân tàu, lập tức ở bên phải
cũng xuất hiện thêm một người.
Lại có thể là Natsu, người rõ ràng không có cùng Lạc Lan có bất kỳ sự tiếp xúc sâu sắc nào.
Không nghĩ tới Natsu sẽ làm ra loại hành động này, ngược lại Laxus lại cảm thấy có chút ngoài ý muốn: “Cậu……”
Natsu ngược lại chính là tương đối nghiêm túc, ánh mắt nghiêm túc kéo căng
đầy khuôn mặt: “Lạc Lan cùng Jackal đều là bạn bè của chúng ta a!”
Nghe vậy, Erza bỗng nhiên sửng sốt, cô nhớ tới thật lâu về trước kia, khi
biết được Lạc Lan cùng Lucy vì muốn làm chứng cho cô mà đã chạy đến chỗ
của ‘Hội đồng’, đó cũng là lúc trong lòng cô cảm thấy vui sướng vì chính mình lại có thêm nhiều người bạn nữa: “Các cậu……” Nhất thời, cô cảm
thấy rối loạn với lập trường của hai người kia cùng với thân phận, cùng
với nhận xét không biết có bao nhiêu nông cạn.
Vào một đoạn thời gian hai người kia sống ở Magnolia, biểu hiện của hai người bọn họ không phải đã nói rõ hết tất cả rồi sao?
Erza nhắm lại hai mắt, thở phào một cách nhẹ nhõm, bỗng chốc liền lập tức mở trợn mắt ra — Cô cũng gia nhập cùng với đồng đội của mình, nỗ lực đột
nhập vào bên trong phi thuyền!
Nhưng mà, nhưng vào lúc này đây, âm thanh một tiếng thét kinh hãi của Lucy truyền đến —
“Mọi người mau nhìn ở bên kia!!!”
Sau khi nhìn theo phương hướng đồng đội của mình chỉ đến, nhóm pháp sư đều
lộ ra vẻ khiếp sợ, hiện ra biểu tình kinh ngạc cùng với không dám tin —
ngoại trừ Natsu.
Nhìn bóng đen to lớn vĩ đại kia từ nơi tầng mây
xa xa nhanh chóng đến gần. Thân hình bóng đen kia dần dần trở nên thật
rõ ràng, bóng đen kia mang theo âm thanh gầm rống của loài rồng, cùng
với ma lực dao động có thể nói là hủy diệt thiên địa. Nghe thấy âm thanh liền phảng phất như có thể ngửi được hơi thở tử vong, tiếng gầm gừ làm
rung động tâm tư của tất cả mọi người trên đảo Tenrou!
Trên mặt
Natsu xuất hiện sự nghiêm túc và trang nghiêm trộn lẫn vào trong sự mừng rỡ như điên — Cậu đã cố gắng hết sức tìm kiếm loài rồng, quả thực loài
rồng còn tồn tại ở trên thế giới này!
Thứ mà con rồng màu đen to lớn mang đến không chỉ có mỗi sự uy hiếp tràn ngập, đổi lại là hoàn toàn là sự hủy diệt —
**
Mọi người không thể đột nhập vào phi thuyền, vô thanh vô tức rời xa bờ biển trên đảo Tenrou.
Thân tàu bị ma pháp hắc ám ăn mòn, đã bị đổ nát quá mức kinh khủng. Một bóng dáng màu đen đứng ở phía trên mép thuyền, làm nổi bật biển xanh cùng
bầu trời lại chính là nỗi cô tịch không gì có thể sánh được.
Bởi
vì một người mà muốn quay về với ánh sáng, cũng bởi vì một người mà nảy
sinh ra suy nghĩ muốn hủy diệt thế giới này. Ánh mắt của vị Pháp Sư Bóng Tối mạnh nhất lịch sử đã mất đi tình cảm chân thành…… Tràn ngập những
khoàng không trống rỗng.
「Sự tồn tại của cô ấy đã biến mất, vậy thì khiến cho những người mà cô ấy yêu mến…… Chôn cùng cô ấy đi.」
Ở trong lòng Zeref điên cuồng nảy sinh ra sự đen tối, cùng với cảm xúc
không ngừng leo trèo lên mặt xấu khiến cho anh khi nhìn vào đảo Tenrou,
giống như đang nhìn một thứ bỏ đi.
Tử khí tỏa khắp xung quanh cơ thể của Pháp Sư Bóng Tối đã muốn hoàn toàn phát bạo đi, Zeref cảm thấy chính mình đã muốn sụp đổ.
Xa xa, nguồn gốc của cái ác – Acnologia đang tàn sát bừa bãi, khiến cho
đảo Tenrou sụp đổ, toàn bộ hòn đảo nhỏ giải thể cũng không thể khiến cho Zeref cảm thấy dễ chịu được chút nào.
“…… Như vậy liền vĩnh biệt đi.”
Nhẹ giọng, nỉ non nói những lời này, tử khí bao quanh thân mình Zeref càng
ngày càng đậm. Khí tức vô cùng lãnh lẽo kia không ngừng ăn mòn thân tàu ở nơi anh đứng, ngay tại lúc sắp sửa đột phá tới giá trị giới hạn cũng là lúc, không gian ở trước người Zeref bỗng nhiên trở nên vặn vẹo một hồi. Điều này làm cho anh không khỏi mở to mắt, có chút sững sờ nhìn lại về
phương hướng kia —
Chỗ đó xuất hiện một đường khe hở không gian,
vốn chỉ là hé ra một khe hẹp dài, dần dần trở nên kéo dài ra hơn, thay
đồi chiều rộng. Theo sự xuất hiện của khe hở kia, tử khí bao quanh thân
thể Zeref đã không ngừng bị hút vào bên trong không gian khe hở kia!
Anh nghe được một thanh âm.
「Chẳng qua em chỉ biến mất có một tí tẹo thôi, như vậy mà anh đã liền sốt ruột đến thế sao?」
Âm thanh kia trực tiếp vang lên ở trong đầu anh, câu nói kia khiến cho
người vốn đã chìm vào tuyệt vọng, đôi mắt đã chìm vào sự tĩnh mịch nặng
nề lại được đốt cháy lên một chút ánh sáng. Anh gắt gao nhìn chằm chằm
vào đường khe hở kia — anh căn bản không hề biết biểu tình giờ phút này
của chính mình tràn ngập niềm khát vọng cùng với mong đợi đến như thế
nào.
Sau khi hấp thu toàn bộ tử khí ở trên Zeref phóng thích ra
xong, bên trong khe hở thâm trầm tối tăm hình như lộ ra một bàn tay
trắng nõn như ngọc.
Bàn tay kia rất mảnh khảnh, trắng nõn kia nhẹ nhàng nắm giữ lấy bên cạnh khe hở. Giống như đang nhẹ nhàng đẩy rèm cửa sổ ra, đem không gian kéo dài ra lớn hơn nữa, người thiếu nữ tóc đen từ bên trong khe nứt kia ló thân mình ra.
Trong đôi mắt màu vàng
của cô mang theo một chút ý cười trêu chọc. Sau khi ló hơn phân nửa thân thể mình ra, cô buông lỏng tay đang nắm bên cạnh khe hở ra, vươn tay
hướng về phía Zeref: “Đỡ lấy em.”
Zeref còn có chút không có thể theo tình cảnh bên trong này phục hồi lại tinh thần, nhưng lại phản xạ vươn tay mình ra.
Anh vốn đang đứng ở phía trên mép thuyền, người thiếu nữ vươn tay ra này đã đem anh đẩy ngã xuống trên boong tàu, cô ngồi khóa ở trên bụng Zeref.
Hai tay vỗ nhẹ vào trên hai gò má Zeref, phát ra một tiếng vang thanh
thúy “Ba”. Cô cúi đầu thấp xuống, để sát vào trên mặt Zeref, mái tóc
thật dài, mềm mại, nhẹ nhàng lướt qua ở trên gương mặt Zeref, mang theo
sự lay động nhỏ vụn ở trong đáy lòng anh.
“Lạc…… Lan?”
Sau khi nhận thấy được trong âm thanh của Zeref có phần không xác định được cùng với không nắm chắc được mà thấp thỏm lo âu, Lạc Lan buông hai má
anh ra, thuận thế nặng nề mà đem anh ôm vào trong ngực, đem mặt mình gắt gao vùi vào vai anh làm nũng: “Ôi mẹ ơi, một màn vừa rồi em cứ tưởng là kết thúc thật rồi –”
Lúc Hades sử dụng ra chiêu thức “Luật Quỷ”, thì Lạc Lan căn bản không thể xác định được chính mình có đủ sức, có
thể ở tại nơi này bình tĩnh chối bỏ hết toàn bộ năng lực mạnh mẽ kia
không. Để rồi ở giữa năng lực đó may mắn còn tồn tại xuống dưới.
Cô là năng lượng thể, Zeref cũng không — Lúc ấy, suy nghĩ duy nhất hiện ra ở trong đầu cô chính là phải bảo vệ Zeref! Dù sao Zeref cũng đã từng
nói qua, chỉ cần anh còn tồn tại, cô chính là bất diệt.
Tuy nói là cô đã mù quáng đi tin tưởng những lời nói này, nhưng ngồi chờ chết hiển nhiên không phải là phong cách của Lạc Lan.
Cô đem toàn bộ ma lực mà mình sở hữu hội tụ đến phía trước người Zeref,
thử dùng một ma pháp mà cô vẫn thực cảm thấy hứng thú – Bùa pháp.
“Em đã tự viết xuống từ ‘Vanish (Biến mất)’ lên chính mình, trước khi Hades xóa bỏ sự tồn tại của em thì em đã tự tay xóa bỏ sự tồn tại của mình
trước — Nói cách khác, em đã phong ấn chính mình lại.” Lạc Lan thè lưỡi: “Bởi vì cho tới bây giờ chưa từng thủ qua nên em cũng không nắm chắc
được thời gian, hình như đã biến mất hơi bị lâu, đã làm cho anh lo lắng
rồi…… Hiện tại anh cũng không thể nói em không đủ trình độ để sử dụng ma pháp một cách nghiêm túc đâu!”
Zeref cũng không có trả lời, anh
nhìn chằm chằm vào Lạc Lan dường như có chút dương dương tự đắc vài
giây. Lại đem cô ôm vào trong lòng, mức độ dùng sức này của anh khiến
cho Lạc Lan có chút hít thở không thông.
Lạc Lan nắm lấy hai tay
anh kéo xuống, phát hiện căn bản không có hiệu quả, chỉ đành phải thuận
theo anh. Ánh mắt của cô dừng lại ở một màn xa xa —
“Ôi trời đất!” Cô trực tiếp ồn ào lên: “Con rồng kia đang làm gì!? A! Đảo Tenrou — Ô oa! Zeref, anh đều đã làm cái gì vậy hả?”
“……” Zeref càng đem cô ôm chặt thêm một chút: “…… Không được phép có thêm lần tiếp theo……”
Sau một câu than thở như vậy của anh, Lạc Lan vốn còn đang động đậy gào to
nhất thời im bặt. Thật lâu sau, vị Pháp Sư Bóng Tối này cảm giác được
cái ót của mình bị người nào đó nhẹ nhàng sờ soạng vài cái.
“…… Ừm.” Âm thanh mềm nhẹ vang lên ở bên tai Zeref, anh nhận được một câu hứa hẹn như thế này: “Em sẽ không rời khỏi anh đâu.”
Người nào đó bị thành công trấn an còn chưa kịp cảm động, liền nghe được phía sau xuất hiện những lời nói liên miên, cằn nhằn, oán giận đi lên —
“Chíp chíp chíp…… Đảo Tenrou thật sự đã bị anh hủy diệt toàn bộ rồi! Lại nói
tiếp, rốt cuộc vì sao, vì cái gì thì em mới đi cứu một màn như vậy chứ!? Zeref, anh cái tên đàn ông cố chấp này! Anh đem tất cả bạn bè của em
giết hết rồi…… A a a…… Kia thật sự đúng là xứng với tên thực là ‘Một lần cuối cùng’ a! Anh đối với em ngay cả một chút tin tưởng cũng đều không
có a, tên — ngốc!”
“……” Vị Pháp Sư Bóng Tối mạnh nhất trong lịch
sử ôm chặt người trong lòng vào. Tỏ vẻ anh chỉ cần có được một câu hứa
hẹn kia thì cũng đã đủ lắm rồi, về phần những lời oán giận ở phía sau……
Cái gì anh cũng đều chưa · từng · nghe · đến!
**
[Phần kết thúc · Bảy năm sau · Ở bến tàu thành phố nào đó]
Cô bé nhỏ tóc đen mắt vàng nắm tay anh trai nhà mình: “…… Iain, Eve muốn ăn quả táo.”
Bé trai ở phía trước cô bé yên lặng quay đầu, nhìn em gái nhà mình liếc
mắt nhìn một cái. Tuy rằng trên khuôn mặt tinh xảo nhỏ nhắn không có
biểu tình gì, nhưng ở trong mắt người qua đường, hai đứa trẻ đang nắm
tay nhau này liền giống như từ một khuôn mẫu khắc ra.
Hai đứa bé này hiển nhiên chính là một cặp sinh đôi.
Sau khi bé trai được gọi là “Iain” liếc mắt nhìn em gái mình xong, cậu đem
tầm mắt ở tại trước cửa hàng trái cây vừa mới đi ngang qua. Cậu “Ừ” một
tiếng, nắm tay cô bé đi qua, sau khi mua được một túi tào nhỏ, cậu lấy
ra một trái, nhìn về phía em gái nhà mình — Bỗng nhiên cậu giương khóe
miệng lên.
Trên mặt cậu bé vốn không có biểu tình gì bỗng dưng hiện ra một chút ý cười, khiến cho khuôn mặt của cậu lộ ra vài phần tà ác.
Cậu đem quả táo ném cho cô bé.
Vì bắt lấy quả táo được ném qua kia, cô bé liên tục lui về phía sau, quả
táo cùng cuối là đã bắt được, nhưng chính cô bé cũng bị vấp té: “Oa a –”
Cô bé gắt gao nhắm hai mắt lại ngã về phía sau, nhưng cảm giác đau đớn vì
ngã xuống đất không có xuất hiện, cô bé chậm chạp vỗ lấy, cảm giác được
chính mình hình như…… Đã dựa vào trên cái gì đó!
Eve sợ hãi mở mắt ra, thật cẩn thận quay đầu.
Ánh vào mi mắt cô bé đầu tiên chính một đầu tóc vàng sáng rực, ngay lập
tức, ánh mắt của cô bé đối diện với người ở phía sau nâng cô bé lên —
Hai hàng lông mày của người nọ nhanh chóng nhíu lại, vết sẹo hình tia
chớp xỏ xuyên từ trên xuống dưới mắt phải của người nọ, điều này làm cho ánh mắt của ông chú này nhìn qua có vẻ vô cùng hung ác, sự kiêu căng ở
trên mặt lộ vẻ tràn đầy không kiên nhẫn.
Cô bé tóc đen mắt vàng
yên lặng nuốt một ngụm nước miếng. Tuy rằng cảm thấy ông chú ở trước
mắt, toàn thân đều tràn ngập vẻ không tốt, nhưng từ nhỏ cô bé đã được
giáo dục rất tốt, khiến cô bé vẫn nói ra lời cảm ơn — “Cám ơn chú.”
Eve chút không có chú ý tới sau khi người đàn ông có mái tóc vàng này nhìn
thấy cô bé thì hiện ra vẻ sửng sốt. Sau khi tạm dừng ở một cái chớp mắt, người đàn ông có mái tóc vàng đem cô đỡ lên: “Đứng vững, nhóc con.”
Tuy rằng vẫn là âm thanh tức giận hung tợn, nhưng Eve lại cảm giác được,
trên người vốn mang tỏa ra vẻ không thân thiện cùng không kiên nhẫn của
ông chú tóc vàng này đều đã biến mất.
Một màn này làm cho trong
mắt người anh trai Iain, nhìn thấy cũng không được thuận mắt. Mặc dù đối với em gái mình giở trò đùa giỡn, nhưng ở trong cảm nhận cảu Iain,
người có thể tiếp xúc thân mật cùng với em gái mình chỉ có thể là cậu,
cha cùng mẹ, ba người bọn họ! Iain nheo đôi đồng tử màu đen trong veo
của mình lại, vươn tay về phía em gái nhà mình: “…… Eve, lại đây.”
Cô bé mềm mại lên tiếng, ôm quả táo chạy về phía anh trai nhà mình. Ngay
tại lúc cô bé lại bị Iain nắm tay thêm một lần nữa, đồng thời, ở một bên ngã tư đường khác truyền đến âm thanh của mẹ hai người bọn họ —
“Iain — Eve — mau tới đây, chúng ta về nhà.”
Tại phía sau hai người anh em kia, Laxus nheo mắt lại, nhìn về một phía ngã tư đường xa xa, nơi phát ra âm thanh của người phụ nữ. Tuy rằng là cách xa, nhưng hắn vẫn như cũ, có thể nhìn thấy rõ được người phụ nữ kia, cô bé mà hắn vừa mới đỡ lấy, một đầu tóc đen cùng đôi mắt vàng kim hiển
nhìn đều là di truyền từ mẹ cô bé — Người phụ nữ đứng ở chỗ con đường xa xa đang vẫy tay kia, có một đôi mắt màu vàng khiến Laxus cảm thấy vô
cùng quen thuộc.
Sau khi một đôi nhóc nam nữ chạy đến trước mặt cô nói mấy câu xong. Ba người xoay người hướng về phía ngược lại, bắt đầu rời đi.
Sau khi đi được vài bước, người phụ nữ tóc đen kia ngừng bước chân mình
lại, hơi hơi nghiêng đầu đi. Dường như cô muốn làm động tác xoay đầu
lại, cuối cùng lại bị chính cô kiềm chế lại, theo sau đó là cô đuổi theo bọn trẻ nhà mình.
“Hừ.” Khóe miệng Laxus giương lên một độ cong
cực kỳ nhỏ, nhỏ tới mức hoàn toàn không thể nhận ra đó là độ cong: “Còn
sống thôi.”
Hắn ngẩng đầu nhìn về phía chân trời xa xa, hít một hơi thật sâu vào.
Ánh sáng mặt trời có chút chói mắt.
Tầm mắt quay trở về, Laxus lại nhìn về phía phương hướng ba người rời khỏi, ở nơi ngã tư đường xa xôi đã muốn không còn một bóng người.
Hắn ở ngay tại chỗ đứng lại trong chốc lát, cuối cùng xoay người rời đi.
[Chính văn · kết thúc]