Edit: Lã Thiên Di
① Lời nói dối
“Đã xa cách nhiều ngày, cuối cùng cũng đã có thể đi vào trong nhà nghỉ rồi
–” Lạc Lan nhào đầu bay về phía trước, dừng lại ở trên chiếc giường mềm
mại ở trong nhà nghỉ — Tuy rằng không thể so được với trong nhà, nhưng
là do cuộc đi chơi dã ngoại nên đã ngủ ngoài trời được ba, bốn ngày, sau chuyến đi có thể đi vào phòng ốc có mái hiên khiến cho Lạc Lan cảm thấy cảm động đến tột đỉnh: “Thoải mái quá đi!”
Zeref ở trên một
chiếc giường khác ngồi xuống, anh để cái túi đeo mà Lạc Lan đã chơi xấu
khiến cho anh phải đeo lên xuống, vươn tay vỗ cái gối một chút. Anh vừa
mới ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy Lạc Lan đang cười tủm tỉm, chống cằm,
nhoài người về trước giường nhìn anh, thấy anh nhìn lại, cô vươn ngón
tay hướng về phía mặt anh ngoéo một cái.
Ánh mắt của vị Pháp Sư
Bóng Tối độc ác nhất trong lịch sử hơi lóe lên ánh sáng, nghe theo di
chuyển về chỗ đó, ngồi vào trên giường bên kia của Lạc Lan, từ trên cao
nhìn cô.
Lạc Lan nghiêng mặt đi, đầu nằm dựa vào trên đùi Zeref,
vươn tay đem cổ anh kéo xuống — “Chụt” một tiếng, môi của Lạc Lan cùng
Zeref dính sát vào nhau như những đứa trẻ hôn nhau phát ra âm thanh nho
nhỏ. Sau khi hoàn thành nhiệm vụ, cô lại lăn thêm một vòng, từ trên
giường xoay người đi xuống dưới:
“Em đi tắm trước đây!” Cô nói
xong liền hướng về phòng tắm chạy đi, phát ra âm thanh “Lạch bạch lạch
bạch”. Thời điểm xoay người đóng cửa, Lạc Lan nhìn Zeref vẫn duy trì tư
thế ngồi trên giường, khóe miệng cô nhếch lên, chế nhạo nói: “Biểu tình
đó của anh là gì? Có phải là anh đang nghĩ ‘Nếu anh nói thích em thì
chuyện này tốt đến chừng nào sao’?”
Zeref chậm rãi ngẩng đầu: “… Nếu như anh nói giống như vậy thì sao?”
“A, đây là chuyện cảm động đến biết bao!” Một tay Lạc Lan phủ lên ngực, một tay làm trạng thái ca hát: “Hóa ra hai người chúng ta là ‘lưỡng tình
tương duyệt’ sao?……” Động tác của cô ngừng một chút, hướng tới cái vị
Pháp Sư Bóng Tối chỉ dùng câu nói đầu tiên, cũng đã đủ để cho toàn bộ
thế giới ma pháp rung chuyển, le lưỡi làm mặt quỷ một chút: “…… Lừa ~
anh ~ !”
====
② Lời đồn đãi
Lạc Lan lấy khuỷu tay
chọc chọc vào trên cánh tay Zeref, đè thấp âm thanh: “Không nghĩ tới
cũng sẽ có một ngày anh theo em đến thư viện xem sách.”
Zeref thản nhiên nói trở về một câu: “Cuối cùng là em đang oán giận vì anh không vào thành cùng với em.”
“Oán giận” sao? Tròng mắt Lạc Lan vòng vo chuyển – hình như quả thật là đã có một hồi như vậy.
“Nói đến đây, vì sao anh không thích tiếp xúc với con người đâu.” Lạc Lan ở
một bên mở một quyển sách ghi chép thật dày ra, một bên nói làm nhảm:
“Nơi có sự náo nhiệt tưng bừng cũng thật tốt đấy, đừng nói với em là anh sợ cái thứ ma pháp ‘Tử’ gì gì đó nha? Có em ở đây thì cái kia không có
khả năng phóng xuất ra, với lại em luôn bị anh chiếm tiện nghi, anh đi
theo giúp em vào thành là chuyện đương nhiên!”
Zeref không lên tiếng, sau một lúc lâu: “… Tra tư liệu là có thể biết.”
Ngụ ý chính là làm chuyện khác sẽ cảm thấy không vui?
“Zeref, em thật sự đã nhìn lầm anh!” Lạc Lan căm giận nói đến đây một câu như
vậy, nhưng hiển nhiên, câu nói đó của cô cũng chỉ là thuận miệng. Tầm
mắt lập tức đã bị lời đồn đãi ở giới ma pháp trên quyển sách hấp dẫn —
Truyền thuyết kể rằng, càng đem tấm thân xử nữ gìn giữ càng lâu, ma lực sẽ càng lớn mạnh, con đường thăng cấp của pháp sư cũng lại càng nhanh.
Lạc Lan ngẩn ngơ, nhìn câu nói kia hơn nửa ngày, lại một lần nữa lấy khuỷu chọt chọt tay Zeref.
Zeref chính là đang đắm chìm ở bên trong quyển sách, ngẩng đầu lên nhìn cô: “Lại làm sao vậy?”
Lạc Lan đem câu nói kia chỉ cho anh xem: “Đây là thật sao?”
Hai người yên lặng nhìn nhau hồi lâu, Zeref lại một lần nữa cúi đầu tiếp
tục đọc sách — Anh hoàn toàn không ý nghĩ sẽ trả lời vấn đề này.
Lạc Lan chấn động — Đây, chẳng lẽ chính là cái điều mà người ta hay gọi là “Cam chịu” sao!?
Cô trầm mặc tiếp tục nhìn chằm chằm Zeref, sau một lúc lâu, tầm mắt lập tức dời đi xuống —
Bỗng nhiên Zeref có cảm giác bên cạnh mình có loại ánh mắt là lạ đang nhìn
hướng về phía anh. Anh hơi nghiêng đầu đi, khóe mắt lướt qua tới Lạc Lan đang cúi đầu ở một góc 45°, nơi mà cô đang nhìn chằm chằm là — vị trí
hai chân của anh, ở chính giữa đũng quần.
Zeref: “……”
Lạc Lan: “……”
Zeref: “… Em đủ rồi, anh không phải.”
Lạc Lan cũng không biết có phải là do đem lời nói của anh lọt vào tai, cô
kinh ngạc quay đầu nhìn chằm vào sách ở trước mặt mình. Cô yên lặng nhìn rất lâu, bỗng nhiên toát ra một câu không ăn khớp gì với lời nói:
“… Tạo nghiệp chướng.”
====
③「Nghe nói nhẹ nhàng hôn ở bên ngoài, buối tối có thể có phương pháp tiếp cận người trong lòng.」
[Nửa đêm]
Zeref bị đánh thức ở trên chính chiêc giường của mình.
“Zeref… Zeref, em ngủ không được……” Trong bóng đêm không thể nhìn thấy được
biểu tình của Lạc Lan, anh chỉ cảm thấy âm thanh của cô lộ ra chút đáng
thương: “Ban ngày đã uống quá nhiều cà phê…… Hu hu hu…”
Zeref xoa xoa ánh mắt, ở trong lòng thở dài: “Lại muốn anh trò chuyện cùng với em?”
“Vâng!”
Do dự sau một lúc lâu, Zeref vén chăn lên: “…… Tiến đi vào đi.”
“Zeref vạn tuế!” Lạc Lan giống như con mèo nhỏ lưu loát chui vào trong ổ chăn
của Zeref, thoải mái mà thở dài: “Tuy rằng nhiệt độ trên cơ thể của anh
rất thấp, nhưng toàn thân của anh đều rất ấm áp, ở trong ổ chăn thật ấm
áp nha.”
Zeref trầm mặc duỗi chân tiếp xúc với Lạc Lan, đôi chân
của người này quả nhiên lạnh lẽo. Sau khi cảm giác được Zeref duỗi chân
lại đây, Lạc Lan vô cùng am hiểu đùa giỡn, lập tức kẹp chen lẫn hai chân vào nhau, đem Zeref trở thành lò sưởi ấm chuyên dụng, thoải mái trực
tiếp nói lầm bầm: “Zeref, có anh thật tốt ~”
Vị Pháp Sư Bóng Tối
đối với việc cô gây khó dễ, một chút biện pháp để phòng chống cũng đều
không có — Chẳng những phải cho cô ngủ ở chung một ổ chăn với mình, còn
phải nghe cô giảng lại về chuyện xảy ra vào ban ngày, cũng không cho
ngủ.
Sách ma pháp từ trên trời giáng xuống này của anh, bởi vì
một ngày uống cà phê mà tinh thần sức mạnh lên đầy. Dường như chỉ cần
cùng cô trò chuyện một chút, bản thân anh cũng đã nhận thức được đã
không chỉ đơn giản là chỉ nói chuyện một lúc.
“…… Cho nên a, lần sau em tuyệt đối sẽ không đến cửa hàng kia nữa, thái độ phục vụ quá kém !………”
Nguyên nhân bởi vì là nằm, âm thanh bình thường vui vẻ mà trong trẻo của Lạc
Lan có vẻ mềm mại. Giống như trong lúc nói chuyện, cơn buồn ngủ cũng bắt đầu xuất hiện đi lên.
Nghe âm thanh như vậy của Lạc Lan, Zeref
cảm thấy trong lòng có một loại cảm giác mà anh chưa từng có cơ hội được cảm nhận qua — Cuối cùng anh cảm thấy, giống như cảm thấy có chút thỏa
mãn như thế đấy.
“…… Zeref… Zeref……” Cô gọi anh hai tiếng nhưng
không có nhận được lời đáp lại, Lạc Lan nhích người lại gần Zeref.. Lúc
này, đôi đồng tử màu vàng sáng ngời mới dâng lên một chút sắc thái khác
thường, cô vươn ngón trỏ phác thảo hai má Zeref, nhẹ nhàng đi theo đến
mái tóc, đầu ngón tay dừng lại ở trên vành tai Zeref.
“…Nghe nói
nhẹ nhàng hôn ở bên ngoài, buối tối có thể có phương pháp tiếp cận người trong lòng…… Nếu như em làm hai loại như lời nói, anh sẽ thích em
sao?……”
Lạc Lan chậm rãi thu hồi tay, nhìn Zeref hô hấp nhẹ nhàng cùng sắc mặt ngủ an bình. Bỗng nhiên giận dỗi xoay người một cái, đưa
lưng về phía Zeref nằm yên.
Mà cô không có nhìn thấy ở sau lưng
mình, Zeref bỗng nhiên mở mắt, đôi mắt màu đen sâu không thấy đáy rất
nhanh hiện lên một chút gì đó. Anh yên lặng nhìn chằm chằm cái cổ trắng
noãn của Lạc Lan vài giây, lập tức lại nhắm hai mắt mình thêm một lần
nữa.
④ Đeo dây tơ hồng
[Khi hai người không có ở cùng một chỗ]
Thỉnh thoảng thì Zeref sẽ xem tiểu thuyết mà Lạc Lan viết. Có một ngày, anh
tình cờ phát hiện trên bản thảo Lạc Lan đang viết có một câu như thế
này:
Nghe nói, nếu đôi tình nhân đeo sợi dây tơ hồng ngủ một đêm cùng nhau, hai người có thể có được cơ hội gặp lại nhau vào kiếp sau.
…… Đây là cái lý luận kỳ quái gì vậy.
Tuy rằng là nghĩ như vậy, nhưng Zeref vẫn là đi ra ngoài vào một ngày nào đó, khi trở về thì đã mua sợi dây tơ hồng.
… Thật sự là càng ngày anh càng không hiểu chính mình. Zeref đối với hành vi của chính mình hành sinh ra nghi ngờ, đem sợi dây tơ hồng kia mang
dấu đi.
[Sau khi hai người ở cùng một chỗ? Vào một đêm buổi tối nào đó]
Lạc Lan mơ mơ màng màng tỉnh lại, muốn đi đi toilet: “…… A a? Tay của mình
như thế nào thế này………” Sau khi xoa xoa ánh mắt của mình xong, cô tập
trung nhìn vào, ngón tay trái của mình bị buộc chặt nối dài tới ngón tay của người nào đó cũng bị buộc chặt y như vậy.
Phản ứng đầu tiên của cô chính là - Zeref làm sao có thể áp chế được chuyện như vậy chứ!
Bất quá…… Thật đáng yêu.
Không cần phải nói, tên Zeref kia vào lúc này nhất định là đang giả bộ ngủ.
Nghĩ như vậy, Lạc Lan quyết định kìm nén lại trong chốc lát. Cô nằm trở về.
Hoàn toàn như trong suy đoán trước của cô, Zeref ở giữa cơn “Ngủ say”
không quá hai giây liền duỗi tay ra, ôm lấy thắt lưng của cô kéo dính
sát lại vào trong lòng anh.
[Sáng sớm hôm sau]
Lạc Lan:
“Sớm biết như thế thì mình đã không đùa giỡn cùng với anh ấy, PLAY cái
gì ngọt ngào kia chứ…… Kìm nén đã lâu như vậy, lúc này đã không thể đi
tiểu ra được, Hu hu!”
Tác giả có lời muốn nói: Ngoại
truyện được bóc tem =v= dựa theo yêu cầu muốn chút đồ ngọt của quần
chúng độc giả. Từng đoạn được lấy ra từ tình tiết chính thức bắt đầu từ
nửa nam trước. Mọi người biết rồi đấy……