Xuyên Sách: Cứu Vớt Nhân Vật Phản Diện Khỏi Hắc Hóa

Chương 2: Chương 2: Đây có phải tình yêu của cha mẹ?




Edit: Mộc Tĩnh

Beta: Winnie

*******

Bước vào là một người đàn ông trung niên đẹp trai trên tay cầm chiếc bình đựng canh giữ nhiệt và cái túi hoa quả to, Khương Trà theo bản năng kêu lên một tiếng: “Cha.”

Nghe thấy tiếng gọi ấy hốc mắt người đàn ông đỏ lên, ông quay lưng đi để lau đi những giọt nước mắt nhưng vẫn giả vờ trấn định nói: “Con tỉnh lại là tốt rồi, tỉnh lại là tốt rồi.”

Mẹ Khương đi lên cầm lấy bình đựng canh giữ nhiệt ở trong tay ông rồi rót canh ra dỗ dành kêu Khương Trà uống. Khuôn mặt bà đầy vẻ ôn nhu khiến cô thiếu chút nữa bật khóc, nói: “Muốn khóc thì ra ngoài khóc đi, chứ đừng có đứng đấy kéo dài thời gian khiến bảo bối của tôi đói.”

Cha Khương nghe vậy thì đi đến bên cạnh giường bệnh cùng hai mẹ con nói chuyện phiếm. Khương Trà không quá hiểu tình trạng hiện giờ nên đành im lặng không nói gì, vì thế xuyên suốt quá trình nói chuyện đơn giản là cha Khương nói chuyện còn mẹ Khương hờn giận không đáp lại ông, ông cũng không tức giận mà còn cười hì hì. Nghe một hồi thì Khương Trà bỗng nhận ra từ nãy giờ bản thân cô đang ăn cẩu lương (*).

“Cha mẹ, con muốn đi ngủ một lúc, hai người cũng nên đi nghỉ ngơi đi ạ.”

Vốn dĩ mẹ Khương còn đang muốn nói cái gì đó nhưng đã bị cha Khương ôm lấy thắt lưng mà đưa đi ra ngoài.

Khương Trà vì bị rải cẩu lương mà thở dài. Chắc hẳn một gia đình bình thường sẽ không như nhà cô.

Lúc Khương Trà nhắm mắt ngủ, có rất nhiều thông tin đã cùng một lúc truyền đến khiến đầu đau nhức một trận. Cơn đau qua đi, cô bắt đầu sắp xếp những ký ức ấy.

Nguyên chủ của thân thể này cũng tên Khương Trà, là một nữ phụ trong sách. Hôm qua khi cô xuyên vào nơi đây cũng chính là ngày sinh nhật tuổi mười tám của cô ấy, vì giận dỗi cha mẹ quên sinh nhật mình mà chạy xe ra ngoài. Là điển hình của tiểu thư con nhà giàu có, có một đám bạn bè quậy phá không học thức. Về phần cốt truyện, hôm đó nguyên chủ phóng xe ra ngoài thì trên đường gặp một thiếu niên nhưng không có phanh xe lại, chiếc xe cũng vì vậy mà đụng trúng thiếu niên đó, trong lòng cô ấy sợ hãi nên gây chuyện xong liền bỏ chạy về nhà mà run rẩy kể cho cha mẹ biết. Cha mẹ Khương bất đắc dĩ thở dài nhưng không đành lòng để con gái mình ngồi trong tù thế là nhanh chóng đem chuyện này giải quyết ổn thỏa.

Chuyện này cứ thế mà trôi qua, cô ấy vẫn như cũ tiếp tục sống cuộc sống mơ hồ của mình. Còn thiếu niên kia cứ như vậy mà bị lãng quên. Cho đến khi cô ấy hai mươi lăm tuổi, công ty của gia đình bị thiệt hại nghiêm trọng, cha mẹ hết đường xoay xở nên chỉ trong vài ngày ngắn ngủi mà như đã già thêm mấy tuổi. Cô ấy hết cách đành đi nhờ vả đám bạn bè của mình nhưng đáp lại là sự tránh mặt cũng như những cuộc gọi không ai nghe máy. Thậm chí còn có một số cậu ấm đề nghị việc ngủ với bọn họ một đêm khiến cô ấy tức giận mắng chửi. Sự suy tàn của công ty khiến suy nghĩ bồi ngủ một cậu ấm trỗi dậy trong cô ấy thì lúc này Tiêu Tự xuất hiện, dù đôi chân bị tàn tật nhưng cũng không ảnh hưởng tới việc anh là người nắm giữ trong tay cả một đế chế kinh doanh lớn mạnh. Sự xuất hiện này làm cô ấy tưởng rằng bản thân sẽ được giúp đỡ nhưng đâu biết rằng phía trước lại là địa ngục tăm tối đang đợi chờ.

Lần đầu tiên nhìn thấy người đàn ông này, cô ấy chỉ cảm thấy sát khí quanh người hắn quá nặng. Tiêu Tự để đưa người đến ở tại một trang viên nhưng không cho phép làm gì cả. Khi thấy cô ấy đã không còn phòng bị gì cả thì hắn cho người dàn xếp một vụ tai nạn ngoài ý muốn nhằm nhắc nhở về sự trở lại của thiếu niên năm nào. Đúng vậy,anh muốn báo thù. Những ngày sau đó cô ấy bị nhốt dưới tầng hầm, cách vài ngày Tiêu Tự sẽ mang theo người đi xuống nhìn một lần, và chỉ khi hắn đến thì cô ấy mới được ăn cơm uống nước. Nhưng chờ sau khi ăn uống no đủ xong, hắn sẽ cho người tra tấn cô ấy, nào là quất roi, hỏa lạc(**), bật móng tay,... Hắn đứng cách đấy không xa nhìn người bị tra tấn đến sắp hấp hối, khóe miệng nhếch lên cười, dường như làm vậy hắn rất vui vẻ. Về sau lúc cô ấy chết đi, Tiêu Tự mới thỏa mãn nhưng hai chân của hắn về sau lại gặp trở ngại đi lại khó khăn.

Trong quyển sách này, nam chính là Tiêu Tự lúc đó mắc bệnh tự kỷ, còn nữ chính là một nhà tâm lý học. đại khái mối quan hệ giữa hai người bọn họ chính là bác sĩ và bệnh nhân. Anh trai của Tiêu Tự nhân cơ hội lúc em mình mắc bệnh mà đoạt đi mối làm ăn lớn khiến cho một phần kinh tế bị sụp đổ. Về sau Tiêu Tự khỏi bệnh liền chuyển hết cổ phần kinh tế còn lại ra nước ngoài phát triển. Nhưng có lẽ do ông trời ghen tị nhân tài, cũng có thể là do báo ứng những điều đã làm trước đây, anh chết trong một vụ tai nạn máy bay khi mới ba mươi lăm tuổi.

Để tiếp thu phần ký ức này, đại não Khương Trà có chút không chịu nổi mà muốn nổ tung, trong lòng cô không ngừng an ủi bản thân rằng chính mình chưa có đụng trúng Tiêu Tự. Cô tự thuyết phục bản thân sẽ không gặp phải những chuyện như thế rồi lại bắt đầu suy nghĩ về sự vô lý của cốt truyện, suy nghĩ một hồi thế nhưng lại lăn ra ngủ mất.

- --------------------------------------------------------------------------------------

Chú thích:

(*) Ăn cẩu lương: là thuật ngữ dùng để chỉ tình huống những người “độc toàn thân” buộc phải nhìn thấy những cặp đôi yêu nhau diễn phim tình cảm ngay trước mặt mình.

(**) Hoả lạc: là những thanh kim loại được dí vào người tù nhân khi đang nóng đỏ và khiến tù nhân chịu đựng những đau đớn tột cùng. Hình phạt tra tấn này còn để lại những vết hằn không phai mờ trên cơ thể tù nhân.

Hết chương 2.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.