Editor: Mộc Tĩnh
Beta: Winnie
**************
Lúc Khương Trà tỉnh lại phát hiện bản thân ngồi trong một chiếc ô tô đang di chuyển. Cô vừa định đưa tay lên xoa xoa huyệt thái dương đau nhức thì thấy tay mình đang đặt trên vô lăng.
Khương Trà sợ ngây người, ngẩng đầu nhìn về phía trước lại thấy cách đó không xa có bóng dáng một thiếu niên đang đứng. Ánh đèn hắt lên mặt thiếu niên, cô biết giờ mà có đạp chân phanh cũng đã muộn nên liền quay mạnh tay lái, chiếc ô tô cũng vì vậy mà đâm mạnh vào vách tường. Còn Khương Trà sau một hồi rung lắc trong xe cũng hoàn toàn ngất đi.
Một màn vừa rồi thành công khiến thiếu niên sững sờ tại chỗ, hắn giơ tay lên nhìn rồi lẩm bẩm tự hỏi không phải bản thân đã chết rồi sao? Sao vẫn còn đứng ở đây? Tiêu Tự đột nhiên quay lại nhìn chiếc xe, chiếc xe này đúng là đã gây tai nạn cho anh ở kiếp trước. Anh cất bước đi tới rồi dừng chân tại chỗ cửa kính xe ngay tay lái, hai mắt sáng ngời. Nhìn cô gái đang nằm bất động, Tiêu Tự im lặng một hồi rồi đưa tay qua ô cửa kính đang hạ xuống mà bóp chiếc cổ mảnh mai trắng nõn của cô gái. Một lúc lâu sau, anh lại bỏ tay xuống, mím môi vùi đầu vào cổ cô gái, lạnh giọng nói: “Cho cô một cơ hội cuối cùng, đừng để tôi thất vọng, nếu không sẽ giết cô.”
Nói xong anh lấy điện thoại di động ra gọi xe cứu thương, liếc mắt nhìn vết máu đang chảy ở trán cô gái rồi xoay người bỏ đi.
Lúc Khương Trà tỉnh dậy một lần nữa nhìn thấy trần nhà trắng xóa, dường như cô không hiểu chuyện gì đang xảy ra, mắt không chớp nhìn chằm chằm trần nhà, thẳng tới khi bên tai vang lên tiếng khóc của một người phụ nữ.
Khương Trà quay đầu lại nhìn thấy một người phụ nữ đoán không ra tuổi thật, nhưng có lẽ cũng tầm ngoài ba mươi. Bà ta kêu lên một tiếng: “Con gái của mẹ” thì cô liền cảm thấy có chỗ không hợp lý.
Cô ngập ngừng gọi một tiếng: “Mẹ”, người phụ nữ kêu lên một tiếng rồi lau khô nước mắt, giọng nói vẫn còn nghẹn ngào: “Mẹ đi kêu bác sĩ đến.”
Chưa đợi Khương Trà đáp lời, mẹ Khương đã nhanh chân bước ra ngoài, Khương Trà thở dài muốn xoay người nhưng lại phát hiện toàn thân cứng ngắc.
Bác sĩ đi sau mẹ Khương bước vào, kiểm tra cô một lượt từ trên xuống dưới, nói: “Không có gì nghiêm trọng cả.”
Khương Trà yếu ớt mở miệng hỏi: “Bác sĩ, tôi bị làm sao mà lại không cử động được vậy?”
Mẹ Khương nghe vậy liền vội vàng tiến lên muốn chạm vào Khương Trà, nhưng lại sợ làm cô bị thương, nhất thời nơi khoé mắt lại ngân ngấn những giọt lệ muốn chực trào. Bác sĩ thấy người phụ nữ sắp khóc liền mở miệng nói: “Có thể là do cơ thể nằm lâu dẫn tới bị tê, chân phải của cô giờ còn đang bị gãy xương.”
Khương Trà nở nụ cười xấu hổ, trong đầu hiện đầy những dấu chấm hỏi.
Mẹ Khương nghe vậy cũng vội thu nước mắt trở về, chỉnh lại góc chăn cho Khương Trà, trìu mến sờ mái tóc cô, nói chuyện cũng đã bình tĩnh lại: “Mẹ đi gọi điện thoại cho ba con, hỏi sao hầm có một nồi canh thôi mà lại lâu như vậy?”
Khi mọi người đi ra ngoài, Khương Trà mới có thời gian suy nghĩ lại những chuyện đã xảy ra. Cô nhớ vào hôm sinh nhật mình, bảo mẫu dọn sẵn bàn thức ăn thịnh soạn rồi mới trở về, cô một mình tự trang trí phòng khách, bóng bay, nến, ruy băng... Lúc cô gọi điện cho cha mẹ thì đều nhận được câu trả lời: “Không có thời gian” giống như những năm trước, nhưng rõ ràng hôm trước họ còn đáp ứng mừng sinh nhật cùng cô. Cô đợi tới khi ngủ quên cũng không đợi được đến lúc họ trở về để cùng cô tổ chức sinh nhật tuổi mười tám.
Khi cô tỉnh dậy, đi ra ngoài lái xe rồi sau đó vì để tránh không đụng xe vào người nọ mà cô phải nhập viện? Có lẽ mọi chuyện là như vậy.
Khương Trà cụp mắt xuống, hình như cha mẹ cô lại cãi nhau. Họ đi công tác suốt, cả năm dường như chỉ có ngày lễ mừng năm mới là cả gia đình được đoàn tụ đông đủ. Mặc dù họ vẫn chu cấp phí sinh hoạt và tiền tiêu vặt rất nhiều nhưng đến thời gian gặp mặt hay gọi điện thoại cho cô cũng không có.
“Bảo bối, sao con lại khóc thế này?” Mẹ Khương lần nữa bước vào phòng thì nhìn thấy Khương Trà lặng lẽ rơi nước mắt, nhất thời trong lòng đều loạn hết cả lên. Bà đi lên dựa vào giường bệnh lấy khăn giấy đưa cho cô lau nước mắt, nói: “Có phải chân con lại bị đau không, mẹ đi gọi bác sĩ tới được không?”
Khương Trà lúc này mới phát hiện mình đang khóc, vội vàng chớp chớp mắt, làm nũng nói mình không sao. Mẹ Khương muốn nói thêm gì đó thì lúc này cửa phòng bệnh bị đẩy ra.
Hết chương 1.