Trong khoảng thời gian này, người thân nhà họ Tư có ghé thăm nhưng một số thì được vào, một số thì bị bà từ chối ngay còn chưa bước vào cửa.
“Không gặp.”
Chơi game cùng Trình Diệu Vi một lúc, bà nội vui vẻ đi ngủ.
“Bà buồn ngủ quá. Cháu thay bà chơi tiếp nhé!”
Đợi đến khi bà nội ngủ say, Trình Diệu Vi mới vươn vai than thở: “Đúng là phiền phức. Mình phải chịu đựng đến bao giờ nữa?”
Nhiệm vụ đầu tiên đã kết thúc một cách bất ngờ, Trình Diệu Vi quay sang hỏi hệ thống:
“Tôi đã hoàn thành nhiệm vụ rồi, có gợi ý gì không?”
Hệ thống đưa cho cô một cái túi gấm, được may rất tỉ mỉ. Nhìn phần thưởng bất đắc dĩ mà mình nhận được, Trình Diệu Vi nhíu mày hỏi:
“Trong này có gì? Bây giờ tôi mở ra xem nhé!”
[Không! Một khi được mở, nó sẽ không có giá trị nữa. Gợi ý này chỉ được sử dụng trong trường hợp cần thiết thôi.]
“Nói rõ hơn được không?” Trình Diệu Vi bực dọc hỏi.
[Không được.] Hệ thống lạnh lùng cự tuyệt, Trình Diệu Vi đành chấp nhận.
“Vậy vì sao lại đưa cho tôi chiếc túi này?”
Cô thật sự muốn biết, phần quà này xuất phát từ đâu.
Hệ thống nói với Trình Diệu Vị: [Vì tương tác giữa hai người rất ăn ý. Đầu tiên là thẻ ngân hàng mà Tư Tử Phàm đưa cho bạn, thẻ đó không phải của anh ta. Nó được chọn ngẫu nhiên, nhưng anh ta cố tình đưa cho bạn thẻ không giới hạn để bạn có thể tiêu nhiều tiền hơn.]
Trình Diệu Vi gật gật đầu, ra chiều rất hài lòng với biểu hiện này của Tư Tử Phàm. Tuy nhiên, trong mắt cô, anh ta vẫn là kẻ không có não.
[Thứ hai là việc anh ta thấy điện thoại của bạn để lại trên xe, chủ động đón một chiếc taxi khác, nhường chiếc xe đó lại cho bạn.]
Nghe hệ thống nhắc lại những chuyện này, Trình Diệu Vi không khỏi vui sướng mà mỉm cười. Chẳng lẽ… anh ta thích cô nhiều đến thế ư?
“Thế độ khó của thử thách ngày mai tăng hay giảm?”
Cô muốn sớm được gặp lại em gái, do đó, cần phải đẩy nhanh tốc độ hoàn thành nhiệm vụ.
[Độ khó của nhiệm vụ không thay đổi theo thời gian, tất cả đều được chọn ngẫu nhiên.]
Như vậy có thể hiểu, trong 364 ngày còn lại, khó dễ tùy thuộc vào hệ thống, cô không được quyền lựa chọn. Trình Diệu Vi nhún vai tự nhủ, tốt thôi, dù sao trước sau gì cô cũng phải hoàn thành. Dù vậy, khi mường tượng lại những gì đã xảy ra hôm nay, cô thật sự lo lắng.
Để xoa dịu cảm giác bất an trong lòng mình, Trình Diệu Vi quay sang hỏi về cuốn tiểu thuyết: “Nam chính có yêu nữ chính hay không? Giữa họ không có ân oán gì chứ?”
[Giữa họ không có ân oán gì cả, mọi chuyện đều do hiểu lầm mà ra. Tình cảm của họ rất mơ hồ, nam chính lúc thì thích, lúc lại không. Khi nói yêu thì xa lánh, hờ hững, lúc không yêu lại muốn chiếm hữu.]
“Thằng điên! Anh ta có vấn đề về nhận thức không nhỉ? Yêu thì nói yêu, không yêu thì ly hôn. Lằng nhằng rách việc thật.”
[Đây chính là khúc mắc giữa họ, cần có người giải quyết.]
Như vậy, cô chính người phải tách họ ra khỏi những hiểu lầm không đáng có. Chỉ khi có mối quan hệ tốt với nam chính, những ngày tháng sau này của cô mới dễ thở hơn. Ngẩn ngơ nghĩ ngợi một lúc, Trình Diệu Vi thiếp đi lúc nào không hay. Cô tỉnh dậy khi có người gọi mình.
“Diệu Vi! Trình Diệu Vi!”
Cô vừa mở mắt, người đó liền hỏi: “Bà nội đâu?”
Lúc này, cô bất giác gọi: “Trình Diệu…”
Đầu óc mơ hồ của cô nhanh chóng tỉnh táo trở lại. Trong thế giới trò chơi, cô nhớ rằng người trước mặt mình là Trình Diệu Lan, kẻ thù lớn nhất của cô, không phải em gái. Đi bên cạnh cô ta là một người phụ nữ trung niên ăn vận tương đối sang trọng. Tuy nhiên, Trình Diệu Vi không có chút ký ức gì về người phụ nữ này, thoạt nhìn, có phần giống với Trình Diệu Lan.
[Người phụ nữ này là Lâm Thu Hiền, mẹ kế của bạn và là mẹ ruột của Trình Diệu Lan. Trước đó, bà ấy cũng từng là một minh tinh nổi tiếng, sau khi kết hôn với ba bạn thì rời khỏi làng giải trí.]
Thông tin này nhanh chóng được dung nạp vào trong não bộ của Trình Diệu Vi. Nén một tiếng thở dài, cô quay mặt đi, lầm bầm chửi thầm:
“Mẹ nó! Một Trình Diệu Lan đã đủ lắm rồi, tự dưng nay lại mọc đâu ra thêm một người mẹ kế. Chẳng cần nói cũng biết, bà ta cũng ác độc như mấy mụ phù thủy trong truyện cổ tích. Lần này… hệ thống đang muốn chơi mình sao?”
“Sao không nói gì? Tôi hỏi cô, bà nội đâu rồi?”
Từ lúc bước vào, quan sát căn phòng bệnh một lượt nhưng Trình Diệu Lan không thấy bóng dáng của bà nội Tư Tử Phàm đâu, chỉ thấy người mình ghét còn đang ngủ say. Chưa cần tìm người vội, cứ hỏi cho đỡ mất thời gian.
Phớt lờ thái độ khinh khỉnh của Trình Diệu Lan, cô đứng dậy, ngáp một cái rõ to rồi đi thẳng vào trong nhà vệ sinh.
“Chắc phải đi ngoáy tai mới được, gần đây chẳng nghe thấy gì cả.”
Không cần quay đầu nhìn lại, Trình Diệu Vi cũng biết cô ta đang tức đến độ muốn nổ đom đóm mắt. Vậy cũng tốt, người thừa thãi thì vô dụng.