Thấy con gái đem ra làm trò đùa, Lâm Thu Hiền trừng mắt nhìn theo bóng lưng của Trình Diệu Vi ra lệnh:
“Tao kêu mày ở đây chăm sóc bà nội, không phải là đi nghỉ dưỡng. Tưởng thích là ngủ, không thích là đi vệ sinh sao?”
Trước khi xoay người lại, cô lẩm bẩm:
“Không hổ danh là tạo hình mẹ kế trong truyền thuyết. Hiền lành thì thiếu nhưng độc ác thì không ai bằng.”
Nếu là bình thường, cô sẽ phớt lờ cho qua. Nhưng bây giờ thì khác rồi, người mẹ kế này rõ ràng là đang hạch sách cô với thái độ của bề trên. Đã vậy, Trình Diệu Vi cô cũng không cần khách sáo làm gì. Nhường bà ấy một bước, có khi bị leo lên đầu ngồi mất.
“Tao hỏi mày, bà nội đâu rồi?” Tức thì, bà ném túi xách xa xỉ lên giường bệnh.
“Trình Diệu Vi, cô chăm sóc bà nội như vậy à? Giờ người ở đâu cũng không biết.” Trình Diệu Lan nói thêm vào, cố tình đổ thêm dầu vào lửa.
Ban nãy, Trình Diệu Vi ngủ rất say. Cũng khó trách, trong một môi trường mới, khi bản thân còn chưa kịp thích nghi thì cô đã bắt buộc phải làm những nhiệm vụ khó nhằn cho hệ thống đưa ra. Lăn lộn cả một ngày trời, khó khăn lắm mới được nghỉ ngơi, tại sao cô phải thức để chăm sóc người khác? Nực cười.
“Lan, con nói nó đã thay đổi?”
Lâm Thu Hiền quay sang nói với con gái kèm theo một cái nhìn đầy thách thức: “Mẹ cũng muốn biết, nó đã thay đổi như thế nào rồi?”
Tối hôm qua, khi vừa về tới nhà, Trình Diệu Lan đã kể lại với Lâm Thu Hiền về hàng hoạt hành động kỳ lạ của Trình Diệu Vi, kể cả việc cô ta không biết lái xe, bất chấp chạy tới bệnh viện trong trạng thái sợ hãi, hoảng loạn.
Để chắc chắn là không có ai ở trong phòng, Lâm Thu Hiền nhìn một lượt nữa. Tiếp đó, bà ấy nhíu mày, bước tới bên cạnh Trình Diệu Vi rồi nói:
“Tốt hơn hết là mày nên ký giấy ly hôn càng sớm càng tốt. Mặc dù mày là người thuộc dòng họ Trình nhưng nhìn… phèn lắm, không xứng với Tư Tử Phàm một chút nào. Mày không thấy như thế sao?”
Vừa nói bà vừa xoay xoay ngón tay trước mặt cô tỏ vẻ khinh thường. Với nhan sắc này mà dám so sánh với con gái bà ư? Đúng là không biết tự lượng sức mình.
Chẳng quan tâm bà ấy là mẹ kế hay người phụ nữ lớn tuổi, Trình DIệu VI xẵng giọng đáp: “Tôi không hợp với Tử Phàm, chẳng lẽ con gái bà hợp sao? Trước khi nói tôi thì cũng phải nhìn lại con gái bà đã chứ? Ở đây nói nhăng nói cuội người ta lại cười cho thì đẹp mặt.”
“…”
Chọc cho bà ấy mặt mày tím tái, Trình Diệu Vi vô cùng hả hê. Chắc bà ấy sốc lắm, nhưng không sao, nên tập làm quen đi là vừa, cô thầm nghĩ.
Thấy cô ta cư xử hống hách với mẹ mình, Trình Diệu Lan không kìm lòng được mà bước tới.
“Trình Diệu Vi, ai cho phép cô ăn nói với mẹ tôi như vậy hả?”
Trình Diệu Vi mỉm cười, vỗ tay tán dương hai người họ:
“Đúng rồi, bà ấy là mẹ cô, không phải mẹ tôi.”
Đã không thân thích thì cớ gì phải tôn trọng.
“Có ngon thì lôi bằng chứng ra đây rồi nói chuyện. Không thì… biến giùm đi.”
Trình Diệu Lan tức giận, mím chặt môi không thốt nên lời.
Chứng kiến Trình Diệu Vi thay đổi như chong chóng, Lâm Thu Hiền huyết áp tăng cao, đưa tay lên ngực để kiềm chế cơn giận: “Trình Diệu Vi, mày bị tai nạn nên hỏng não rồi đúng không?”
Ngay lúc đó, cô nghe thấy giọng nói của hệ thống:
[Thông báo mới, nhiệm vụ cho ngày hôm sau đã được chọn xong.]
Không đôi co với họ nữa, Trình Diệu Vi lập tức chạy vào nhà vệ sinh rồi đóng sầm cửa lại. Sau đó, cô kiểm tra đồng hồ thì liền mở to mắt. Đã 8 giờ 30 phút sáng rồi.
Cô hối hận vì tính ham ngủ của mình, nếu dậy sớm thì có thể thực hiện nhiệm vụ nhanh hơn. Còn chưa kịp định thần, cô đã điếng người khi nghe hệ thống thông báo:
[Chúc mừng Trình Diệu Vi, nhiệm vụ hôm nay là một nhiệm vụ tử thần.]
Thế là xong, chuyến này xác định cô phải thân tàn ma dại thì may ra mới hoàn thành được nó.
Thở dài một hơi, Trình Diệu Vi nhìn vào trong gương, uể oải hỏi:
“Vậy rốt cuộc nhiệm vụ tử thần là nhiệm vụ gì? Nói mau đi!”
[Tối nay hẹn Dương Tuấn Phong đi ăn tối, địa điểm là nhà hàng mà nam chính xuất hiện.]
“Mẹ kiếp! Cái quái gì thế này? Cuốn tiểu thuyết này có thể bớt não tàn đi được không?”
Ngày hôm qua, cô còn hạ quyết tâm hóa giải hiểu lầm giữa hai người. Vậy mà chưa đầy hai mươi bốn tiếng, quyết tâm của cô đã bị hạ đo ván.
“Có phải là để cho anh ta thấy tôi và Dương Tuấn Phong đang ăn tối cùng nhau đúng không?”
[Đúng vậy.]
Nếu được, cô muốn bóp cổ hệ thống để nó chết đi cho rồi. Đây mới là ngày thứ hai, cho cô một nhiệm vụ dễ không được sao?
Tuy vậy, sau khi nghĩ kỹ lại, cô tự động viện lấy mình. Chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ, thức dậy đã có 50 tỷ, chẳng phải là số tiền từ trên trời rơi xuống hay sao? Với lại, trên đời này làm gì có bữa ăn nào miễn phí. Muốn đạt được điều gì đó, nhất định phải trả giá. Mà cái giá này, cô tình nguyện bởi dù sao nó cũng không ảnh hưởng đến cuộc sống ngoài đời thực của cô.
“Cố gắng lên!”