Tô Mộng Mộng đưa mắt cầu cứu Cố Dật 'Đại sư huynh mau cứu ta a!'
Cố Dật nhẹ nhàng ho khan một tiếng, lựa chọn làm lơ ánh mắt của nàng, Từ Châu cái gì cũng tốt, chính là quá si mê với luyện võ!
Hắn (CD) chỉ mới từ bên ngoài trở về, nhiệm vụ xuống núi lần này vẫn chưa kịp bẩm báo đã phải tham gia đại hội luận võ, sự vụ tồn đọng còn cần phải xử lý, thật sự không có thời gian cùng Từ Châu luận võ, đành phải ủy khuất sư muội;
“Mộng Mộng, muội yên tâm, nhị sư huynh cũng có thể dạy muội, sư huynh còn có việc chưa xử lý, đi trước nha.”
Tô Mộng Mộng nhìn hắn đi ra ngoài như một cơn gió, đồng tử phóng đại, hắn yên tâm đem nàng ném tên thô kệch này sao?
Hơn nữa có phải nàng gặp ảo giác hay không mà hắn giống như đang chạy trốn!
“Sư muội, đi thôi, chúng ta đánh một trận! Nhìn thử xem muội còn thiếu xót chỗ nào.”
Từ Châu cười ha hả với nàng, cả người tràn ngập hơi thở nóng lòng muốn thử;
Tô Mộng Mộng cười gượng vài tiếng, khóe miệng run rẩy vài cái, “Nhị sư huynh, muội đột nhiên nhớ ra muội còn có việc gấp, nếu không hôm nào muội lại tìm huynh thỉnh giáo?”
“Không được!” Từ Châu lập tức xụ mặt, gương mặt mang theo mày rậm mắt to nhìn cũng hung dữ thêm vài phần, “Mỗi người các ngươi đều nói như vậy, đi đi đi, đi mau.”
Nội tâm Tô Mộng Mộng cũng đã hỏng mất, hôm nay không rớt mất một tầng da chắc chắn không qua được..
“Nếu sư huynh nói như vậy, chúng ta đây đi phía sau rừng trúc luận võ đi.”
Nói xong nàng liền lôi kéo hắn, chậm rì rì hướng về cửa đi đến, chậm một chút, lại chậm một chút..
Từ Châu đứng tại chỗ, bàn tay vung lên, “Này quá chậm, sư muội chúng ta trực tiếp ngự kiếm bay qua!”
Hắn đã ngứa tay lắm rồi a!
“Nhanh lên a!” Nhìn nàng không có động tác, Từ Châu vội vàng thúc giục, trong mắt đều là thần sắc sốt ruột, hận không thể lập tức lôi kéo nàng đến rừng trúc luận bàn!
Tô Mộng Mộng chỉ có thể căng da đầu bước lên kiếm, mặt xám như tro tàn, “Đi, đi thôi.”
Hiện tại thời gian còn sớm như vậy, dựa theo miêu tả trong sách đối Từ Châu đánh giá, hôm nay nàng sợ là tránh không khỏi luận bàn cùng hắn..
Từ Châu bay được một đoạn, ngừng lại, mày kiếm nhíu chặt, nhìn điểm nhỏ phía sau, đang chậm rì rì bay đến, cuối cùng dậm chân bay trở lại;
“Sư muội, muội quá chậm, ta giúp muội.”
Hắn cười hắc hắc với nàng;
Đột nhiên tim Tô Mộng Mộng mạnh nhảy dựng, có một loại dự cảm bất hảo xuất hiện, còn chưa kịp mở miệng cự tuyệt, liền thấy hắn đánh một cái pháp quyết đánh vào thân kiếm;
Lập tức kiếm chân giống như sao băng, vèo một tiếng liền biến mất!
“A a a! A a a!”
“Sư huynh!”
Không thấy người, chỉ nghe được tiếng la thất thanh, người ở dưới đất nghe được âm thanh thảng thốt này ngẩng đầu nhìn thử cũng chỉ nhìn thấy một đạo quang mang xẹt qua, chớp mắt liền biến mất..
Tô Mộng Mộng ngã trái ngã phải, cuồng phong đánh vào mặt, thậm chí nàng còn có cảm giác linh hồn của mình bị rơi ra ngoài..
Đây là hồn lìa khỏi xác trong lời đồn sao..
Một bên khác Bùi Tịch nhìn bánh mì trên bàn, nhíu chặt mày, vẻ mặt suy tư, tựa hồ ở đang suy xét chuyện gì.
“Chủ nhân, ngươi cũng không cần rối rắm, nói không chừng nàng chính là đột nhiên tỉnh ngộ, cho nên mới thay đổi so với trước kia.” Chủ nhân thật kỳ quái, không có ai đối tốt với hắn, hắn liền làm mình trở nên lạnh lùng;
Nhìn cái gì cũng nghi ngờ, tiêu cực, bây giờ có người đối tốt với hắn, hắn lại cảm thấy người ta có ý đồ khác..
“Ngày đó ở phòng ăn ngươi cũng thấy, nàng đứng trước mặt nhiều người nói muốn vứt bỏ quá khứ, chứng minh nàng thật sự tỉnh ngộ a!”
Lời editor: Dạo này khá bận, không thể đăng chương thường xuyên được nên mọi người có thể sang dembuon để đọc nha. Nhớ đăng kí tài khoản để ủng hộ editor ạ.
https://dembuon.com/threads/edit-xuyen-sach-nam-chinh-benh-kieu-hac-hoa-ninh-mong-tam.95479/