“Muốn cái gì?”
Tô Mộng Mộng hỏi lại hắn, “Sư đệ có cái gì giá trị sao?”
Muốn cái gì mà muốn, ta muốn giá trị hắc hóa của ngươi nhanh giảm xuống, ngươi có thể làm được sao?
Tuổi còn trẻ, tính cảnh giác đã cao như vậy, hỏi đi hỏi lại bao nhiêu lần, ngoại trừ gương mặt đẹp, còn có cái gì?
Tô Mộng Mộng nói thầm trong lòng, mặt ngoài vẫn cố gắng cười sủng nịch, “Được rồi, sư đệ uống thuốc nhanh đi.”
Bùi Tịch trầm mặc, bưng thuốc uống.
“Ngô.” Vừa uống xong liền bị nhét cái gì đó vào miệng, cẩn thận nhai còn có vị ngọt.
“Đệ thử xem khẩu vị này đã phù hợp với đệ chưa.”
Hai canh giờ trôi qua, Tô Mộng Mộng mỉm cười cáo biệt với Bùi Tịch, “Sư đệ, tối nay ta lại đem thuốc đến cho đệ, bây giờ ta về nghỉ ngơi một lát.”
Vẫn luôn cố gắng giả vờ đoan trang làm nàng cảm thấy gương mặt này sắp không phải của mình nữa rồi! Chỉ cần đụng nhẹ chắc cũng có thể rớt xuông..
Cười đến cứng đờ khuôn mặt, bây giờ nàng muốn đi tìm Diệp Dung tham khảo phương án kinh doanh!
* * *
“Thật không?” Tô Mộng Mộng vui mừng nhìn Diệp Dung, đôi mắt lấp lánh, gương mặt nhỏ nhắn như bông hoa nở rộ.
Diệp Dung ăn một lần liền khen ngon, nói có thể mở cửa hàng, nhưng mà cần bàn bạc kỹ hơn, rốt cuộc trước kia chưa từng có ai kinh doanh món này;
“Vậy chờ đến sau khi ra khỏi Mê Vụ Sâm Lâm thì bàn bạc kĩ hơn.” Diệp Dung đề nghị, rốt cuộc thì nên ưu tiên chuẩn bị đi Mê Vụ Sâm Lâm mới đúng!
Tô Mộng Mộng nghe hắn nói như vậy, mới phản ứng nàng không có chuẩn bị gì hết, vội vàng cáo biệt;
Bây giờ ôm chân phật còn kịp không a!
Nếu là chuyện khác Tô Mộng Mộng khẳng định lựa chọn lừa gạt một chút cũng được, nhưng Mê Vụ Sâm Lâm là cơ hội dành cho các tuyển thủ tham gia đại hội luận võ!
Bên trong có rất nhiều thiên tài địa bảo, linh bảo, bảo vật!
Nhưng mà bên trong cũng có rất nhiều nguy hiểm, như dã thú, độc dược hay nguy hiểm ẩn núp xung quanh không ai biết trước..
Mê Vụ Sâm Lâm là nơi được cả năm tông môn cũng nhau cai quản, chỉ mở ra bí cảnh cho các đệ tử nội môn sau khi tham gia đại hội luận võ, coi như khen thưởng cũng như rèn luyện.
Mỗi lần đều là cả năm môn phái cùng lúc đi vào, không chung môn phái làm sao biết được có bị giết người đoạt bảo hay không!
Cho nên số người có đi mà không có về cũng không ít, không biết là bị dã thú giết chết hay do người khác giết!
Cho nên cũng sẽ có người lựa chọn không đi để bảo toàn tính mạng.
Nhưng mà Tô Mộng Mộng không muốn bỏ lỡ cơ hội này, dù sao đến lúc đó nàng đi theo đại sư huynh Cố Dật, huynh ấy chắc chắn bảo hộ nàng!
“Đại sư huynh!” Tô Mộng Mộng đẩy ra cửa lớn đi vào trong sân lớn tiếng kêu, “Nhanh nhanh, mau dạy muội luyện công, sắp phải đi Mê Vụ..” Sâm Lâm..
“Sư muội? Muội đến rồi.” Cố Dật ấm áp cười, trong nháy mắt giống như nắng ấm tháng ba;
“Ha ha..” Lập tức một giọng cười hào sảng vang lên “Mộng Mộng sư muội, muốn học võ tìm ta nha!”
Tô Mộng Mộng gương mặt lập tức cứng đờ, mau xhosng lấy lại tinh thần lắc đầu, “Không không không, nhị sư huynh, huynh nghe lầm!”
Đây chính là nhị sư huynh Từ Châu! Hắn vào tông môn sớm hơn Tô Mộng Mộng mấy tháng, hoàn toàn là một võ si!
Không có việc gì đều chạy đến chỗ Cố Dật luyện võ, câu nói đầu tiên gặp người khác chính là chúng ta luận bàn một chút, chúng ta đánh giá một chút!..
“Sư muội! Không cần khách khí cùng nhị sư huynh!” Từ Châu vung tay, “Đi, chúng ta luận bàn một chút đi, thử giúp muội tiến bộ hơn, bảo đảm muôj ở trong Mê Vụ Sâm Lâm có thể treo đánh người khác!”
Tô Mộng Mộng khóc không ra nước mắt, cùng một cái cao lớn thô kệch như ngươi luận võ, lỡ không cẩn thận bị ngươi chém trúng ta liền xong đời!
Rốt cuộc lúc trước cũng có tiền lệ!
Lời editor: Dạo này khá bận, không thể đăng chương thường xuyên được nên mọi người có thể sang dembuon để đọc nha. Nhớ đăng kí tài khoản để ủng hộ editor ạ.