Xuyên Sách: Nam Chính Bệnh Kiều Hắc Hóa

Chương 14: Chương 14: Nam chính là con lai




“Ngao ô, vẫn là chủ nhân lợi hại, đợi đến khi chủ nhân có được công pháp trong tay, tu vi khẳng định sẽ tiến bộ vượt bậc, không uổng công chủ nhân vẫn luôn không màng ngày đêm tu luyện.”

Nếu không phải chỉ là ngoại môn đệ tử, tu vi của hắn chắc chắn cao hơn! Đáng tiếc công pháp cũng chỉ có nửa bộ.

“Về sau cuộc sống của chúng ta sẽ tốt hơn!”

Bùi Tịch đem Ngân Lang thả xuống sân viện hắn mới của mình, cho nó chạy nhảy, hai năm trước hắn vô tình cứu nó ở trong rừng, nó vẫn luôn đi theo hắn, cũng chỉ có nó hiểu hắn, quan tâm hắn.

Nhưng hắn lại không biết lai lịch của nó, tuy bây giờ mới chỉ là ấu thú mà đã biết nói chuyện, hơn nữa thần thức cùng hắn tự nhiên tương thông, chắc chắn không tầm thường.

Cũng may không ai phát hiện được sự tồn tại của nó, bằng không khó tránh khỏi có người sinh ra tà niệm, những việc này đợi hắn có thực lực sẽ từ từ tìm hiểu.

Mà phía bên này, Tô Mộng Mộng đem nhốt mình ở trong phòng, trong tay cầm sách, đọc đến xuất thần.

“A ha..” Tô Mộng Mộng buông sách, trên mặt tràn đầy mỏi mệt, che miệng ngáp, đi đến bên giường liền nằm xuống;

Nàng mất thời gian một ngày để đọc hết cuốn truyện tu tiên của hệ thống đưa đến, nhân vật chính của truyện là Bùi Tịch, cũng chính là sư đệ mới nhận của nàng.

Đây đúng là một kịch bản chuyện xưa tiêu chuẩn.

Đầu tiên, thời thơ ấu của nam chính hết sức bi thảm, thân phận của hắn là con lai giữa yêu tộc cùng con người.

Cha hắn là một đại lão trong yêu tộc, trong lúc ra ngoài lịch luyện bị thương, may mắn được mẹ của hắn cứu giúp, sau đó hai người nảy sinh tình cảm. Họ quyết định ở bên nhau rồi hạ sinh hắn, kết quả khi hắn được hai tuổi, yêu tộc tìm tới cửa, cha hắn liền đi theo bọn họ.

Mẫu tử hai người cứ như vậy bị cha hắn vứt bỏ, người trong thôn sau khi biết được hai người ở cùng với yêu quái, liền đuổi hai người ra khỏi thôn. Dẫn đến mẹ con bọn họ phải lên núi sinh sống, cứ nghĩ cuộc sống cứ như vậy mà trôi qua.

Vậy mà hai năm sau, mẹ hắn sinh bệnh, hắn xuống núi tìm những người trong thôn xin giúp đỡ, nhưng do cha hắn là yêu tộc bọn họ không ai muốn giúp hắn, mẹ hắn không chống đỡ nổi, mấy ngày sau liền qua đời.

Từ đó hắn bắt đầu lưu lạc, đi đến đâu cũng bị khi dễ, bị đối xử lạnh nhạt, chịu đói, chịu khát mà phiêu bạt khắp nơi, may mắn có được cơ hội được vào tu luyện ở Cổ Nguyệt Môn, từ đó bắt đầu hành trình tu tiên. Nhưng vừa vào tông môn đã bị người khác chán ghét, khắp nơi khi dễ hắn, cho đến khi tu vi thăng tiến..

Về sau chính là, mặc cho người khác giày vò thế nào, hãm hại ra sao thì hắn cũng bắt đầu bật hack nhân vật chính, bảo vật, linh dược đều đến tay, bắt đầu một đường nghịch tập nhân sinh!

Gặp được nữ chính thánh mẫu, bị sự thiện lương của nàng hấp dẫn, cảm nhận được sự ấm áp của thế gian, chiếu rọi được nội tâm hắc ám, bước lên đỉnh phong, đến với cuộc sống hạnh phúc.

Hắn chính là hình tượng nam chính tiêu chuẩn, số phận khổ cực, long đong trong chuyện xưa.

Chuyện xưa cẩu huyết như vậy mà nàng còn phải một chữ không bỏ xót đọc cho kỹ, nhớ cho rõ, sợ bỏ lỡ một chi tiết nào đó! Còn phải dựa theo cốt truyện, hiểu được tâm tư của hắn.

Tránh đi nguy hiểm, tránh đi ác nhân, đem mầm non nam chính nuôi dạy trưởng thành!

Dựa theo sự phát triển của chuyện xưa, Bùi Tịch cùng nữ chính còn lâu mới có thể gặp nhau, may mắn nàng còn đủ thời gian để quan sát tình huống cùng tính cách của nam chính để lên kế hoạch, hoàn thành nhiệm vụ, thuận lợi xong việc!

“Lộc cộc.” Tô Mộng Mộng vung giày khỏi chân “Ngủ.”

Cũng đã giữa đêm rồi, tuy thân thể này tu tiên, nhưng linh hồn của nàng là người thường, nàng không thể thức cả đêm được, đó chính là muốn mạng nàng!

Buổi sáng, Tô Mộng Mộng nhìn người trong gương, vẻ mặt tiều tụy, mắt đầy quầng thâm, mày nhíu chặt, vẻ mặt phiền muộn cùng suy tư..

Đúng, chính là biểu tình này! Nàng giật giật mặt, để cho mình nhớ kỹ biểu tình này, mở cửa, ra ngoài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.