Xuyên Sách: Nam Chính Bệnh Kiều Hắc Hóa

Chương 15: Chương 15: “Trà” nghệ tinh xảo




“Diệp Dung, đệ đã an bài mọi việc rồi chứ?” Tô Mộng Mộng nhìn hàng người đứng ở bên ngoài, thấp giọng hỏi

Diệp Dung gật đầu “Sư tỷ, đã an bài thỏa đáng,“

Nói xong, hắn có chút chần chờ, muốn nói lại thôi, “Sư tỷ, tỷ chắc chắn sẽ thành công sao?”

Tô Mộng Mộng nghe được ngữ khí lo lắng của hắn, vỗ vỗ bả vai hắn “Yên tâm, khẳng định thành công!”

“Vào thôi, ăn cơm trước, nhân lúc nhiều người, đợi đến khi tỷ ra hiệu, đệ cứ theo đó mà hành động.”

Nhìn cánh cửa trước mặt, vỗ vỗ mặt, mang theo biểu tình ưu sầu luyện tập cả sáng nay, vô lực bước vào cửa.

Cả đại sảnh đang ồn ào, náo nhiệt lập tức yên tĩnh trở lại, mọi người đưa mắt nhìn nhau, cúi đầu, ai làm việc nấy.

Tô Mộng Mộng trên mặt mang theo biểu cảm hối hận liếc nhìn những người trong đại sảnh, không có tinh thần tùy tiện cầm chút đồ ăn.

Không giống như bình thường chỉ yên lặng cúi đầu ăn.

Thỉnh thoảng cũng có vài người nghi hoặc liếc nhìn nàng, sau đó nhanh chóng cúi đầu, mím môi không lên tiếng, dùng truyền âm trao đổi với nhau..

Từ từ người trong đại sảnh càng ngày càng nhiều, lại thêm một người bước vào, đám người lúc nãy vẫn còn truyền âm, một giây sau liền ngưng hẳn.

Diệp Dung cũng đi vào, ngồi xuống bên cạnh Tô Mộng Mộng.

Tô Mộng Mộng dùng dư quang liếc nhìn người bên cạnh, ngón giữa co lại, muốn làm gì đó..

“Đại sư tỷ, hóa ra tỷ ở chỗ này!” Giọng nói nhẹ nhàng kết hợp với nụ cười thanh thanh vang lên trong đại sảnh phá lệ nổi bật.

Tô Mộng Mộng quay đầu nhìn thoáng qua cửa, mùi vị trà xanh nồng nặc theo gió ập vào trong mặt nàng.

Thiếu nữ mặc váy hồng nhạt, tóc dài buông trên vai, mặt tràn đầy đơn thuần, lộ ra nụ cười vui vẻ.

“Sư tỷ, tỷ làm sao vậy?”

Thiếu nữ nhăn mày, lo lắng chạy chậm đến bên nàng “Sao trông tỷ tiều tụy vậy?”

“...”

Tô Mộng Mộng nhìn người đang đến gần, suy nghĩ thật lâu cuối cùng cũng nhớ ra người này, Thẩm Kiều Kiều, tiểu sư muội trong tông môn, có cơ hội thì vẫn luôn gây khó dễ cho nàng, luôn cảm thấy mình thiện giải nhân ý, đơn thuần, hào phóng hiểu chuyện!

Đây là chuẩn bị tự biên tự diễn đúng không, Tô Mộng Mộng nhìn nhìn, đánh đánh bàn tính trong lòng.

“Sư tỷ, có phải Chu Khôn sư huynh không chịu gặp tỷ, còn nói tỷ lòng dạ rắn rết, còn chán ghét..”

“Xin, xin lỗi, sư tỷ, muội..” Băn khoăn, sợ hãi nhìn nàng, nhanh chóng cúi đầu, nước mắt bắt đầu lấp lánh trong mắt “Muội, muội không nên nói nhưng điều này.”

Khá lắm, nàng một câu không nói, nàng ta vẫn có thể tự biên tự diễn cho mình một kịch bản để rớt nước mắt! Ngưu bức nha!

Thẩm Kiều Kiều lau nước mắt, ngẩng nhìn nàng, nhẹ nhàng cười “Sư tỷ, tỷ yên tâm, muội sẽ khuyên Chu Khôn sư huynh đến gặp tỷ” bộ dáng thiện lương khiến người ta đau lòng

“Tỷ đừng hiểu lầm, tuy răng Chu Khôn sư huynh nói thích muội, nhưng muội sẽ không tranh giành huynh ấy cùng tỷ, muội chỉ coi huynh ấy là sư huynh thôi.”

Thẩm Kiều Kiều nghi hoặc, nàng ta đã nói nhiều như vậy sao Tô Mộng Mộng vẫn luôn im lặng, không nói gì, trên mặt càng lộ rõ vẻ lo lắng “Sư tỷ, tỷ làm sao vậy?”

Tô Mộng Mộng phục hồi tinh thần lại, làm sao vậy! Bị ngươi làm cho đứng hình chứ sao!

“Không có gì, đột nhiên nghĩ đến tiểu sư muội trà đạo tinh vi, về sau sư tỷ còn phải hảo hảo thỉnh giáo một phen.”

Thẩm Kiều Kiều ngượng ngùng xua xua tay, “Sư tỷ quá khen.” Sao Tô Mộng Mộng còn khen nàng, nếu là bình thường không phải nàng đã sớm lật bàn lật ghế sao!

Lời editor: Đọc truyện tại trang dembuon và wattpad chính chủ là đang ủng hộ editor.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.