Lâm Sơ Dương vừa đi vừa mặt không biểu tình nắm chặt tay buông ra rồi
lại nắm chặt tay, đừng tưởng rằng cậu sốt ruột, kỳ thực tên tiểu nhân
trong lòng cậu đã hưng phấn bắt đầu nhảy điệu clacket.
Xuyên thư không đáng sợ, đáng sợ là khi bạn lợi dụng nội dung nguyên tác đi ôm cái đùi thô to của nhân vật chính lại phát hiện nhân vật chính
này mẹ nó là trọng sinh, kết quả những chỗ bàn tay vàng người ta đều rõ
ràng hơn so với độc giả như bạn, quả thực thánh ngược đó có được không!
May là cậu từng xem phiên ngoại!
Cái bàn tay vàng này là xuất hiện ở trong hồi ức của em gái U Uyển, xem
như một vũ khí chung cực của cô ta, dựa theo nội dung truyện thì đại
khái là nam chính không biết sự tồn tại của vật này, bởi vì U Uyển chưa
bao giờ sử dụng ở trước mặt hắn, nhưng mà chỉ nói là đại khái, nguyên
tác không viết, ai biết hai người có giao lưu bên gối hay không.
Lâm Sơ Dương không nhịn được thở dài, cậu đã từng ngây thơ cho rằng cậu
là nhân vật chính-thật, sau đó mới hiểu được trong này còn phải thêm một chữ — nhân vật nữ chính-thật, còn là nhân vật nữ chính-thật hoàn toàn đánh bại hết thảy hậu cung ban đầu vững vàng giảo cơ cùng nam chính
chơi trò 1v1, nên để bồi thường cho cúc hoa của cậu, cướp một hai ba
bốn bàn tay vàng với hậu cung như vậy cũng không thể xem là gì đi?
Nghĩ đến đây Lâm Sơ Dương kiên định đi vào… cửa hàng son phấn bên cạnh
Tề Vật Các, động tác của Mạc Trạch theo ở phía sau ngừng lại, sau đó
nhàn nhạt liếc Chân Hoa một cái, mỉm cười đi theo.
Bước chân Chân Hoa vốn dĩ xoắn xuýt lùi về sau lập tức dừng lại, xoa xoa cái mặt bằng phẳng của mình dùng hai tay kéo ra một độ cong hẳn là mỉm
cười mà nhìn thế nào cũng thấy vặn vẹo, nhanh nhẹn đuổi kịp hai vị trước mặt.
Thời đại này chủ nhân biến thái, làm thuộc hạ mẹ nó cũng phải biến thái
theo, không biến thái liền ngược mi, vì mạng sống y dễ dàng sao!
Diện tích cửa hàng này không lớn như Tề Vật Các, nhưng cũng không tính
là nhỏ, hai tầng lầu, tầng dưới bán son phấn, tầng trên bán một ít trang sức nữ tử dùng.
Trong điếm thuần một sắc nữ nhân, ba đại nam nhân đi vào lập tức yên tĩnh một cây kim rơi trên đất cũng có thể nghe thấy.
Ở ma giới không phải là không có nam tử dùng son phấn, nhưng tiến vào
chói lọi như vậy thì lại là ít có, còn là một lần ba người, bà chủ là
người hoàn hồn nhanh nhất, nhanh chóng chào đón: “Ba vị gia muốn mua gì, đồ ở tiệm chúng ta tại ma giới đều là hàng mũi nhọn, bảo đảm khiến các
vị không uổng chuyến này.”
Mặt Lâm Sơ Dương cứng ngắc, lúng túng muốn đập đầu chết.
Mẹ ơi, thật nhiều gái thật khẩn trương phải làm thế nào!
Cậu theo bản năng duỗi tay đem Mạc Trạch bên cạnh túm đến trước mặt mình, “Chọn cho hắn một hộp… son!”
Mạc Trạch: “…” Đây là đang trả thù hắn?
Sư huynh cũng thật là… đáng yêu…
Hắn đưa tay ra phủ lên eo áo lót nhà hắn mập mờ xoa bóp mấy lần, mặt dán vào bên tai áo lót nhà hắn, đôi môi giật giật: “Ta nghe sư huynh.”
Mạc Trạch dùng là truyền âm lọt vào tai, chỉ có hai người bọn họ mới có
thể nghe được, hơi thở ấm áp đánh vào trên mặt, khiến Lâm Sơ Dương đã bị ooxx thành thói quen nhạy cảm run lập cập, mặt đỏ lên chân mềm nhũn,
đúng lúc cái tay người nào đó trên eo hơi dùng sức, đổ vào trong lòng
người nào đó.
Vừa nhìn, công thụ liền thể hiện rõ.
Các cô nương liền hiểu, trong đó một ít người mập mờ nhìn nhìn hai
người, tiếp tục chọn thứ mình muốn mua, một vài người khác hơi phẫn hận
ghen tỵ trừng hai người, liều mạng dùng ánh mắt truyền đạt một câu nói — mẹ nó thật là bắp cải tốt đều bị heo gặm hết!
Về phần ai là bắp cải ai là heo liền nhân giả kiến nhân, trí giả kiến trí (người nhân thấy điều nhân người trí thấy điều trí, nghĩa là mọi người có một cách nhìn nhận khác nhau).
Chỉ có Chân Hoa cấp tốc lùi tới một góc không người nào đó giả làm bồn
cảnh, còn thiếu đánh dấu bốn chữ lớn “ta là người mù” ở trên mặt thôi.
Đối mặt hai vị thích khoe ân ái kia, mấy thứ kinh nghiệm gì đó đều là dùng tính mạng đổi lấy.
Tầm mắt Lâm Sơ Dương đang đảo qua bốn phía, mặc kệ mọi đường nhìn mãi
đến khi nhìn thấy một cái chuông màu vàng không chênh lệch nhiều với nắm đấm trẻ con ở trên tường mới dừng lại một chút, sau đó quay đầu lại
dùng khuỷu tay đẩy đẩy Mạc Trạch, “Thả ra.”
Mạc Trạch biết da mặt áo lót nhà mình hơi mỏng, thuận lực đạo đỡ người
lùi về sau một bước, trùng hợp đối diện với bà chủ đi tới, nàng cầm
trong tay một hộp son, chấm một chút liền muốn xoa lên mặt hắn.
Mạc Trạch trốn về phía sau một chút, đồng thời nhấc chân không chút do
dự một cước đem người đạp bay, hộp son kia theo quán tính từ trong tay
của bà chủ bay ra, bỏ qua vai Mạc Trạch, bộp một cái đập trên mặt em gái U Uyển sắp vào cửa, sau đó trượt rơi xuống đất.
Son màu đỏ tản ra thành hình xạ tuyến ở trên mũi em gái, U Uyển giơ tay
lau mặt, một tay đỏ, rít lên một tiếng, dư âm còn văng vẳng bên tai,
dường như cả tòa lầu đều rung lên ba cái, suýt nữa làm cho người ta rung ra bệnh tim luôn.
Ngày hôm nay nàng ra cửa không coi ngày, làm sao lại đụng phải hai Tang Môn tinh* này chứ!
*Tang Môn tinh: thuộc loại bại tinh, là sao xấu, báo hiệu cho tai nạn, chết chóc, họa lớn.
Không sai, chính là Tang Môn tinh!
Dù gì nàng cũng là con gái nuôi của Ma tôn, tuy rằng không phải ruột
nhưng mà hơn hẳn thân sinh, địa vị ở ma giới đầy đủ, nhưng từ lúc Mạc
Trạch được nhận về nàng liền giống như bị thần xui xẻo nhập, mỗi ngày
đều có thể gặp phải chuyện xui xẻo, còn không giống nhau, cái gì mà uống nước bị sặc ăn cơm bị nghẹn đi dạo phố gặp phải trộm đi dạo đạp phải x
chó gì đó không cần nhắc lại…
Nói hơi nặng chút, chẳng hạn như dâng mỹ nhân cho Ma tôn, đưa lên mới
phát hiện mẹ nó đều là nhân tạo; chẳng hạn như mới vừa thu thập chứng cứ của thế lực đó, vốn tưởng rằng nắm chắc có thể đem người ta đẩy ngã,
kết quả đưa lên mới phát hiện tất cả chứng cứ đều là ngụy tạo, bị người
ta trả đũa, bồi thường một khoản linh thạch thật lớn; lại chẳng hạn như
bây giờ, không phải nàng nhận được tin tức biết trong tiệm này có một
pháp bảo bị thất lạc muốn chiếm lấy thuận tiện mua chút son phấn thôi
sao, nàng trêu ai ghẹo ai!
U Uyển đặc biệt muốn khóc, vành mắt đều đỏ lên, giống như một đóa hoa
trắng nhỏ bị ức hiếp, rất quyến rũ mê người, chỉ là mặt sắp đỏ thành
mông khỉ, thật lòng không ai có thể hiểu loại xinh đẹp này.
Lâm Sơ Dương rất ngại ngùng, từ hậu cung ban đầu biến thành nữ phụ pháo
hôi bây giờ, em gái người ta cũng rất không dễ dàng, tâm tính điều tiết
mất thăng bằng rất bình thường, huống chi đây cũng xem như là tai bay vạ gió, ít nhất thì em gái người ta vẻ mặt vặn vẹo chứ không động sát thủ, nếu đổi lại là cậu bị đập một mặt son tuyệt đối đem người kia biến
thành áo lót dạo quanh ma giới một tuần.
Nếu như U Uyển biết được Lâm Sơ Dương suy nghĩ gì nhất định sẽ không
nhịn được rít gào: Ngươi cho rằng bà không muốn hạ sát thủ sao?
Giá trị vũ lực thấp hoàn toàn đánh không lại có được không!
Bằng không đã sớm diệt đôi gian phu dâm phu các ngươi cho nhẹ nhàng
khoan khoái tầm mắt rồi, mẹ nó khoe ân ái sẽ chết rất nhanh đó hiểu
không!
Đáng tiếc nàng không biết, nàng chỉ biết là vì kế hoạch sau này chỉ có
thể nhịn, vì vậy liều mạng đè xuống cơn giận trong lòng, liên tục nói
xin lỗi theo tiểu nhị vào phòng trong chỉnh lý trang dung, về phần chào
hỏi vị hoàng tử này và vân vân, vẫn là chờ đi ra rồi nói sau đi.
Mạc Trạch vẫn luôn duy trì tươi cười như gió xuân ấm áp, đương nhiên hắn sẽ không thừa nhận đã sớm cảm giác được khí tức U Uyển tới gần, lại
càng không nói hắn là cố ý.
Ngày thứ hai sau khi hắn được nhận về thuộc hạ liền truyền đến tin tức, U Uyển cùng Đại hoàng tử đạt thành đồng minh, ý muốn làm phản cướp đoạt
vị trí ma tôn, bạn của kẻ địch tự nhiên chính là kẻ địch, còn ân tình và vân vân, có cái thứ kia à?
Tuy nói hắn không thích vị trí kia, nhưng hắn thích dằn vặt những kẻ
địch tự cho là đúng đó, có lẽ là tâm trạng thay đổi, so với cái chết,
dường như hắn càng có khuynh hướng khiến những người kia muốn sống cũng
không được muốn chết cũng không xong, chỉ còn một hơi như vậy, vĩnh viễn bồi hồi trong tuyệt vọng.
Ngẫm lại cũng rất làm người ta sung sướng.
Hắn không để ý cái chết đời trước.
Thật sự không để ý…
Có điều vẫn là không nên để cho áo lót nhà hắn biết được những suy nghĩ này mới tốt.
Hắn than nhẹ một tiếng, thu hồi nụ cười đổi một khuôn mặt áy náy lo
lắng: “Sư huynh, xin lỗi, ta không phải cố ý, lại gây họa cho sư huynh…”
Lời này vừa nói ra liền cho người ta một loại ảo giác, Mạc Trạch là
thường xuyên gặp rắc rối, Lâm Sơ Dương là thường xuyên thu thập cục diện rối rắm.
Hoàn toàn trái ngược, cực kỳ nể tình có được không!
Lâm Sơ Dương ngẩn người, trong lòng lập tức cảm động rối tinh rối mù.
Không hổ là tình nhân của ông, thưởng!
Mạc Trạch như kỳ tích xem hiểu nội dung trong mắt áo lót nhà hắn, trừng
mắt nhìn, truyền âm nhập mật: “Ta muốn xem sư huynh khiêu vũ, chính là
điệu nhảy xoay quanh nhất tâm trúc lần trước đó.” Nói xong còn dùng đầu
lưỡi liếm liếm môi, mười phần ám chỉ.
Lâm Sơ Dương: “…” Ông hối hận rồi có thể chứ?
Tuy nói lần này đúng là ông đây ra ý đồ xấu muốn chỉnh đại ngựa giống
mỗi ngày đều chỉ biết làm làm này, nhưng hiện tại hối hận rồi có được
không!
Tai mèo múa cột tuyệt đối là lịch sử đen tối!
Thật muốn hu hu hu chạy đi phải làm thế nào giờ?
Cầu không nhắc tới liền bỏ qua!
“Không trách ngươi.” Cậu làm bộ không nghe, động tác cứng ngắc vỗ vỗ vai Mạc Trạch, sau đó nhanh chóng di chuyển một bước lớn thành lập cự ly an toàn, xoay người đối diện bà chủ, lấy ra một khối linh thạch thượng
phẩm đặt ở trên tay người ta: “Mới vừa rồi là sư đệ ta không đúng, linh
thạch này thuận tiện làm bồi thường đi.”
Bà chủ còn có thể nói cái gì, không thấy ánh mắt của vị bên cạnh như
muốn ăn thịt người sao, tuy nhiên có thể đừng dùng loại ánh mắt ngươi
chiếm lấy tầm mắt tình nhân của ta mà nhìn nàng có được không, dựa vào
số tuổi nàng cũng có thể làm mẫu thân hai người luôn rồi đó!
Nàng khổ bức cười làm lành nói: “Đều là hiểu lầm, đều là hiểu lầm, ba vị còn cần gì không?”
Lâm Sơ Dương thấy không sai biệt lắm, lại lấy ra hai khối linh thạch
thượng phẩm, nói: “Nghe nói thần chi* do Mạc Ngân Hoa ma giới sản xuất
ra không tệ, muốn ba mươi hộp.” Chờ về nhân giới bán lại tuyệt đối là
một số tiền lớn, cậu cũng là nam nhân cần phải nuôi gia đình mà!
*Thần chi: là nước đọng trên thực vật sau một đêm. Thần chi phải lấy
vào buổi sáng sớm, lúc này thần chi tương đối sạch sẽ. Thần chi có tác
dụng làm đẹp da, xóa nếp nhăn, đồng thời cũng có thể pha trà, là cách
pha trà thượng đẳng.
Tuy rằng quá trình hơi lo lắng, nhưng số lượng này cũng coi như là khách hàng nhỏ, bà chủ nhanh chóng cho người đem đồ vật làm lại đây.
Lâm Sơ Dương làm bộ thưởng thức trang sức xung quanh, ngay lúc nhận đồ
xong tầm mắt liền cố định trên cái chuông treo ở vách tường: “Ta thấy bộ dạng chuông kia không tồi, không biết có thể tặng cho ta hay không, coi như quà tặng thêm.”
Chuông này chính là vũ khí chung cực nhắc tới trong phiên ngoại kia, tên là tỏa hồn linh, cũng là mục đích cuối cùng của cậu lần này.
Bà chủ không nói hai lời, cọ cọ hai bước chạy tới kéo chuông xuống nhét
vào trong tay Lâm Sơ Dương, “Sau này ngài cần gì ta gọi người đưa đến
phủ cho ngài.” Cho nên sau này vẫn là đừng đến!
W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m
Lâm Sơ Dương mỉm cười gật đầu, mang theo Mạc Trạch cùng Chân Hoa giả
dạng bồn cảnh xoay người rời khỏi cửa hàng, vật đã tới tay lưu lại cũng
không có ý nghĩa.
U Uyển chậm một bước từ phòng trong đi ra hỏi về hướng đi của cái
chuông, lại nhìn nhìn vách tường trống rỗng, lại một lần nữa hét lên,
“Mạc Trạch, ta với ngươi không đội trời chung!”
Đi không bao xa động tác Lâm Sơ Dương ngừng lại, nghi hoặc quay đầu đưa mắt nhìn.
Này là em gái nào vậy?
Rống đến mức lạc giọng thì có bao nhiêu thù hận chứ, chẳng lẽ nam chính gạt cậu bội tình bạc nghĩa ?
Cậu liếc liếc mặt nam chính bên cạnh, sau đó một đường đi xuống dừng ở vị trí nào đó phía dưới eo.
Quả nhiên vẫn là thiến mới đảm bảo.
Mạc Trạch bị nhìn theo bản năng kẹp chặt chân, ho khan một tiếng: “Sư huynh, làm sao vậy?”
Lâm Sơ Dương lắc lắc đầu: “Không có chuyện gì, chẳng qua là cảm thấy U Uyển không đúng lắm, ngươi coi chừng chút.”