Lâm Sơ Dương thuần túy là tìm lời cố ý bôi đen tình địch cũ, nói ra ngay cả chính cậu cũng có chút không tin, nhưng dưới cái nhìn của Mạc Trạch, sư huynh là đang quan tâm hắn đó quan tâm hắn đó vẫn là quan tâm hắn
đó, có điều chuyện ma giới xác thực nên kết thúc, đã hơn ba tháng rồi,
thật sự là lãng phí thời gian.
Nếu như Đại hoàng tử biết được suy nghĩ của Mạc Trạch phỏng chừng phải
khóc chết, hắn muốn soán vị cũng phải suy nghĩ kỹ mấy trăm năm, ba
tháng, còn thật sự mẹ nó nhiều mà!
# bàn luận chênh lệch của nhân vật chính trọng sinh cùng nhân vật phản diện pháo hôi #
“Ta nhớ rồi, sư huynh.” Mạc Trạch đè xuống cảm động trong lòng, nhàn
nhạt nói ra khỏi miệng, biểu tình thật giống như không quá để ý, động
tác trên tay lại không chậm, đem áo lót nhà mình ôm ngang biến mất như
một trận gió.
Địa điểm: Tẩm điện
Nội dung: Bẹp bẹp bẹp
Thời gian: Hai ngày một đêm
Không nên xem thường thân thể tu sĩ, hai ngày một đêm thật lòng không
tính là gì, chỉ là thời gian nghỉ ngơi hơi dài, sau đó Lâm Sơ Dương nằm
lỳ ở trên giường cắn xé gối tự nói với mình bình tĩnh a bình tĩnh, cái
hàng nam chính kia mẹ nó bất cứ lúc nào cũng là cầm thú trong thời kỳ
động dục, không thể tính toán với hắn, nằm úp sấp ba ngày suy nghĩ ba
ngày, kết quả thật đúng là bình tĩnh lại!
Đột nhiên cảm giác thật bi ai phải làm thế nào…
Nhưng mà càng bi ai hơn còn ở phía sau, bởi vì sau đó, Mạc Trạch biến mất.
Không sai, đối với Lâm Sơ Dương mà nói thì cho dù không chân chính biến
mất cũng không khác biệt gì nhiều, biểu hiện rõ ràng nhất chính là buổi
tối lúc cậu ngủ thì người còn chưa trở lại, sáng sớm lúc thức dậy người
đã không thấy, nếu không phải bên cạnh có dấu vết một người khác từng
ngủ thì cậu cũng không có biện pháp khẳng định người đã trở lại, càng
không có chạm vào cậu.
Bạn có thể tưởng tượng cảm giác một người hận không thể cả ngày lẫn đêm
cột bạn ở trên giường đột nhiên lại không chạm vào bạn nữa không?
Một ngày hai ngày còn chưa tính, nhưng bây giờ đã bao nhiêu ngày?
Cậu nằm úp sấp trên giường giơ từng ngón từng ngón tay, số tế bào não không nhiều lắm điên cuồng làm việc.
Tiểu tam chen chân?
Không giống.
Liệt dương vô năng?
Cậu có bệnh mới có thể hoài nghi năng lực x của nam chính truyện ngựa
đực, dù cho nam chính này không phải hàng nguyên đai nguyên kiện!
Lẽ nào… chê cậu lỏng ra?
Mẹ ơi, loại cảm giác chọc đến chỗ đau này thật mẹ nó hỏng bét.
Cậu đột nhiên cảm thấy toàn bộ thế giới đều không tốt, không cần gạt người như vậy chứ!
Hệ thống đúng lúc nhảy ra dụ dỗ: “Cậu có thể thử rời đi mấy ngày, nếu
như hắn còn để ý đến cậu nhất định sẽ đuổi theo…” Tiện đường làm một
chút nhiệm vụ.
Đương nhiên, câu cuối cùng không nói ra này mới là trọng điểm, có điều nó sẽ nói sao, ha ha.
Lâm Sơ Dương cảm thấy lời này đã nói đến trong tâm khảm cậu, đi, nhất định phải đi!
Cậu tức giận ngay cả ngự phong quyết cũng đã vận dụng, bay thẳng đến cửa cung, nhưng mà lúc hạ xuống bước cuối cùng lại do dự.
Trước khi xuyên qua cậu cũng coi như là duyệt văn vô số, ngẫu nhiên có
một hai truyện giữa sư huynh muội hoặc là sư đồ có một bên nào đó không
thể tiếp thu được tình cảm của đối phương dẫn tới việc rời đi, chọn một
chỗ mà đối phương không tìm được để tránh né, sau đó nội dung truyện chỉ một chữ —— ngược, ba chữ —— tàn nhẫn ngược, kết cục cuối cùng thường
thường chính là một bên hắc hóa sau đó đem bên kia tóm lại, phòng tối
nhỏ buộc chặt xúc tu cách cách cách cách cứ vậy mà tới, thường gọi là
phát phúc lợi.
Nếu như nói… chỉ là nếu như, là cậu nghĩ thôi, Mạc Trạch rất rất quan
tâm cậu, yêu cậu, căn bản không có loại chuyện cúc lỏng không chặt này…
hậu quả sẽ thế nào?
Cậu yên lặng nuốt một ngụm nước bọt, theo bản năng đem những tình tiết
đó chụp lên người cậu và Mạc Trạch, sau đó lại nghĩ đến trình độ hắc hóa của Mạc Trạch sau khi sống lại, không quá một giây, héo.
Hu hu hu, não bổ thực sự đau thương không chịu nổi.
Hệ thống không nhịn được: “Kí chủ, tuyệt đối đừng nói với người ta rằng cậu là xuyên qua, mất mặt.”
Lâm Sơ Dương không cảm thấy có bao nhiêu mất mặt: mày có gan đối nghịch với nam chính à!
“Tôi không có gan.” Hệ thống ung dung thong thả thừa nhận: “Nhưng bổn hệ thống có quyền quyết định có tuyên bố trừng phạt ngẫu nhiên với kí chủ
hay không.” Nói cách khác tôi có thể trị cậu là được.
Lâm Sơ Dương: “…”
Cậu càng không có gì để nói!
Cậu suy nghĩ một hồi, ấp a ấp úng nói: “Nếu không, tao viết cho hắn tờ
giấy đi.” Không cần mấy thứ như truyền âm hoặc là phép thuật gì đó, chỉ
dùng giấy bình thường sau khi viết xong thì dán lên tường, như vậy cậu
không coi là rời nhà ra ngoài.
Khụ, cũng không có vấn đề gì đi?
“Chuyện này…” Âm thanh hệ thống hiếm thấy có thêm chút do dự: “Giấy bút ở trong túi, tự mình lấy.”
Hệ thống vừa nói như thế trong lòng Lâm Sơ Dương lập tức xuất hiện một
tia thấp thỏm chột dạ, có điều rất nhanh liền bị cậu quên mất, sau đó
cấp tốc lấy giấy bút, nước chảy mây trôi viết xuống mấy chữ bự như cẩu
bò —— ra ngoài mua thức ăn, đừng nhớ.
Đơn giản thẳng thắn, đầy đủ ý tứ, không tồi.
Cậu hài lòng đem giấy dán vào trên tường, ra ngoài.
Hệ thống: “…” Kí chủ, cậu quên ký tên.
Lâm Sơ Dương nghênh ngang lên phố, nhìn xung quanh một chút: “Hệ thống, chạy đi đâu?”
Hệ thống: “Phía nam đi, vừa nãy bổn hệ thống giúp cậu miễn phí tính một
quẻ, phía nam có thể gặp vận tốt, nếu có thể đụng tới quầy xổ số tuyệt
đối trúng hạng nhất phần thưởng năm trăm vạn (chỉ cần cậu chạm phải thời không thác loạn là được).”
Lâm Sơ Dương không cảm thấy hệ thống sẽ hãm hại cậu ở phương diện này,
nhất thời vui vẻ liền đi theo, một trận đi loạn sau đó dừng ở cửa một
tòa nhà lớn, nhìn trên biển hiệu viết hai chữ “Tô phủ”, cảm giác kia
chính là bốp bốp bốp đánh vào mặt.
Hệ thống, mày quả nhiên lại hố tao!
Tô Lập An ở nhà dưỡng mấy ngày mới coi như đỡ bớt, chuyện thứ nhất sau
khi xuống giường chính là cứu vớt tiểu mỹ nhân của hắn từ trong tay ác
ma.
Không sai, chính là ác ma, ác ma mạnh mẽ chắn giữa bọn họ cường đoạt mỹ nhân!
Tuy rằng hắn và mỹ nhân là lần đầu tiên gặp, nhưng hắn đẹp trai như vậy
có hình tượng như vậy quan trọng nhất là có tiền như vậy, mỹ nhân làm
sao có khả năng không thích hắn, làm sao có khả năng không quỳ dưới đũng quần hắn, không thấy lúc đó mỹ nhân vì hắn mà biểu tình thống khổ áp
lực mọi cách cầu xin (?) sao, cuối cùng thậm chí vì hắn mà đi theo ác ma kia…
Tô-bệnh dậy thì-Lập An làm Tây Thi ôm tim, mặt lộ thống khổ trộm liếc
xung quanh, xác định không ai phát hiện sau đó cho gã sai vặt mở cửa
phủ, sau đó liếc mắt liền thấy được mỹ nhân hóa thành hòn vọng phu (?)
bên ngoài.
Trên thực tế Lâm Sơ Dương chỉ là bên ngoài ngẩn người bên trong cuồng
mắng hệ thống mà thôi, kết quả vừa hoàn hồn liền phát hiện cánh tay mình bị người ta tóm lấy, lại nhìn, mẹ ơi, pháo hôi Tô!
Tô-bệnh dậy thì-Lập An nhìn chằm chằm người một hồi lâu, mới mở miệng: “Ngươi… Có khỏe không…”
Lâm Sơ Dương: (⊙o⊙)
Tô Lập An cúi đầu: “Ngày ấy là ta vô năng, không bảo vệ được ngươi.”
Lâm Sơ Dương: -_-|||
Tô Lập An đột nhiên ngẩng đầu, kiên định nói: “Nhưng sau này sẽ không, ta sẽ…”
Lâm Sơ Dương: (╯‵□′)╯︵┻━┻ mi mẹ nó đến cùng muốn nói cái gì hả!
Tô Lập An ngừng một hồi lại thay đổi một biểu tình thâm tình: “Yêu ngươi, thương ngươi, che chở ngươi.”
Lâm Sơ Dương co quắp khóe miệng hai lần: “Ha ha…”
Hệ thống: “Bước thứ hai nhiệm vụ nội dung ám muội không rõ hoàn thành,
mời kí chủ mau chóng hoàn thành bước thứ ba, thúc đẩy nội dung truyện.”
Tô Lập An thấy mỹ nhân đang ngẩn người , vội la lên: “Ngươi không tin ta?”
“Ta tin!” Hai mắt Lâm Sơ Dương nghiêm túc quét qua hắn từ trên xuống
dưới: “Thế nhưng, thụ cùng thụ là không có hạnh phúc, khuê, mật, tốt!”
Ba chữ nghiến răng nghiến lợi cuối cùng hoàn mỹ giải thích ra ý tứ của
hai chữ thụ phía trước.
Kỳ thực nhìn thấy Tô Lập An cậu liền rõ ràng tại sao em gái người ta
tình nguyện cùng đông đảo em gái hưởng dụng một tên đàn ông cũng không ở cùng vị này.
Mi nói xem mi một thân vàng óng còn chưa tính, cố tình từ vóc người đến
gương mặt đều giống như vị thành niên, dậy thì còn chưa qua, còn thích
giả mị lực thành thục, tình yêu chị em cũng không phải chơi như vậy, ai
cũng đều ghét bỏ đó.
Dù gì Tô Lập An cũng là con nhà giàu, cho dù lớn lên thành bộ dạng này
chưa từng ăn thịt heo nhưng còn chưa từng thấy heo chạy sao, trong nháy
mắt liền hiểu, sau đó cảm thấy đầu gối khó giải thích được trúng một mũi tên, sắc mặt từ trắng đến đỏ từ đỏ đến tím, từ tím đến đen, giống như
đèn bảy màu, công tâm thụ thân là lỗi của hắn sao, thật sao? !
“Lão tử là phía trên!”
Lâm Sơ Dương dùng một loại ánh mắt ta hiểu ta hiểu toàn bộ không cần
giải thích mà nhìn hắn, an ủi vỗ vỗ vai người ta, thẹn quá hóa giận gì
đó cậu thật lòng hiểu mà, giống như dỗ con nít nói: “Ngoan, khuê mật
tốt.”
Tô Lập An mạnh mẽ phun ra hai ngụm máu, mí mắt vừa nhắm, vết thương cũ tái phát, hôn mê.
Hệ thống: “Chúc mừng kí chủ hoàn thành bước thứ ba nhiệm vụ nội dung làm mất mặt, phần thưởng đã phân phát, mời kiểm tra và nhận.”
Lâm Sơ Dương nhìn nhìn cái tay còn chưa thu hồi của mình, hơi áy náy nói: “Hệ thống, hắn không sao chứ?”
Hệ thống: “Hắn không có chuyện gì, có chuyện là cậu đó, phát động nhiệm
vụ hậu cung, mời kí chủ trợ giúp nam chính thu Tô Giai Kỳ vào hậu cung,
nhiệm vụ hoàn thành thưởng một ngàn điểm thương thành, nhiệm vụ thất bại trừ một ái tâm, thu được một hạng mục xử phạt ngẫu nhiên, xin hỏi kí
chủ có nhận nội dung trừng phạt ngẫu nhiên sớm hay không.”
Âm thanh hệ thống vừa dứt, một đống người từ trong Tô phủ chạy ra, dẫn
đầu rõ ràng là một tiểu cô nương cũng là một tiểu mỹ nữ, tuổi tác cũng
mười một mười hai, mặc một thân quần áo màu vàng phớt đỏ, mắt to mũi nhỏ miệng nhỏ, mặt còn mang theo sự mập mạp của trẻ con, đối diện với Tô
Lập An hôn mê liền khóc lên, hung hăng gọi ca ca.
Lâm Sơ Dương sợ ngây người, ta kháo, tiểu cô nương này là vị thành niên đi, đúng không? Đúng không!
Tác giả quân vì sao lại không viết?
Thiệt thòi ông đây còn thưởng tiền, trả tiền lại đây!
Giời ạ tam quan vỡ thành cặn bã có được không!
Cũng không còn cách nào nhìn thẳng gương mặt đẹp trai kia của nam chính được rồi!
Ngay lúc cậu ngẩn người xoắn xuýt, một đám người cầm đủ loại vũ khí bao
gồm cả gậy chổi dao phay vân vân xông về phía cậu, cậu theo bản năng
vung tay lên, gần trăm cái áo lót trắng toát như lông chim từ khoảng
không rơi xuống đất, kiểu nam nữ đều có.
Những người còn lại đều sửng sốt, Tô quản gia kéo áo lót bay tới trên
đầu xuống, choáng váng, chỉ có tiểu cô nương Tô Giai Kỳ ngẩng đầu nhìn
trời, “Quản gia, áo lót rơi, nhanh chuẩn bị dù che cho ca ca, đừng để bị dội đến.”
Lâm Sơ Dương vỗ ót một cái, xong đời, đã gây họa…