Xuyên Thành Áo Lót Của Nam Chính Thì Biết Mần Sao?

Chương 81: Chương 81




Thời gian mọi người đi đường có thể tính như vầy, dùng tu tiên giả Kim đan kỳ trở xuống làm mốc, Phân thần kỳ trở lên tăng gấp đôi, Đại thừa kỳ lại tăng gấp đôi, sau khi thành tiên tăng gấp mười lần, thành thần lại tăng gấp trăm lần, cuối cùng bao gồm cả thời gian ăn cơm ngủ bẹp bẹp bẹp với tiểu quái thú, tổng cộng dùng chỉ hơn mười ngày.

Giới thứ bảy là vô cực giới, tọa trên sáu giới khác, không bị nhân quả luân hồi ảnh hưởng, xem là thất giới chí tôn.

Nghe đồn, đó là trụ sở của thần Sáng Thế;

Nghe đồn, tuy rằng thần Sáng Thế không biết tung tích, nhưng vẫn ẩn nấp ở một góc nào đó trong vô cực giới, yên lặng chú ý phát triển của thế giới này; nghe đồn, chỉ cần có thể đến thế giới kia, liền tự động tiếp thu truyền thừa của thần Sáng Thế; nghe đồn…

Đối với mấy chục lời đồn phía trên, Lâm Sơ Dương lại một lần nữa biểu đạt thái độ của cậu: “Ha ha.”

Chân tướng đem mấy lời đó toàn bộ vò lại vò lại dính thêm chút nước dán vào mặt tác giả.

Truyền thừa của thế giới này bình thường đều là ba loại lớn công pháp, kỹ thuật, tư tưởng.

Phần lớn tác giả truyện ngựa đực đều là một điểu ti*, cho dù không phải, cũng sẽ nắm giữ một hoặc là vài loại thuộc tính điểu ti, chẳng hạn như thích em gái, thích ảo tưởng, thích yy…

*Diaosi (điểu ti) là tiếng lóng, chỉ những người thua kém mọi mặt: không tiền, không chỗ dựa, sự nghiệp nhợt nhạt, yêu đương thất bại.

Tác giả « vô cực chí tôn » cũng là một điểu ti, hơn nữa hắn chính là thần Sáng Thế của thế giới này, tính toán một phen như thế, vậy thì truyền thừa phải tiếp nhận là cái gì không cần nói cũng biết.

Lâm Sơ Dương lại cảm thấy cậu đã nhìn ra được bản chất của tác giả một lần nữa, tiếp xúc đến chân tướng sự thật, giới thứ bảy nói không chừng cũng là cái hố, đột nhiên đặc biệt không muốn vào đặc biệt muốn rút lui có trật tự phải làm thế nào…

Lúc này cậu đứng trước sơn động sở hữu trận pháp truyền tống kia đã trọn một canh giờ.

Không sai, lại là sơn động, trong mỗi một truyện ngựa đực luôn có sơn động đếm không hết, ở đây cũng không ngoại lệ, nếu như nói có cái gì đặc biệt, vậy nhiều lắm là màu sắc có chút khác biệt.

Sơn động này là thuần trắng.

Lâm Sơ Dương nhìn vào bên trong vài lần, trong đầu vô thức lại bắt đầu nhớ nội dung truyện.

Trơng nguyên tác thì trong sơn động cũng không yên tĩnh như mặt ngoài, cơ quan ma chướng chỗ nào cũng có, cho dù nhân vật chính có hào quang bổ trợ, cũng khó tránh khỏi luống cuống tay chân, lúc này liền đến phiên các em gái phát quang phát nhiệt, biết hủy cơ quan liền hủy cơ quan, biết phá trận pháp liền phá trận pháp, giá trị vũ lực cao liền đi dò đường, biết y thuật liền đi chăm sóc bệnh nhân bị thương, còn lại vài người cái gì cũng không biết giá trị vũ lực cũng không cao, liền ở tại chỗ xoa bóp bưng trà rót nước lấy điểm tâm đút hoa quả hầu hạ nam chính, thuận tiện rảnh rỗi lại đến một phát và vân vân…

Tình tiết một đoạn này cũng ước chừng viết hơn mười vạn chữ, tuy rằng không làm tư thế gì có độ khó cực cao để bẹp em gái và cũng không có mỹ nhân xuất hiện, nhưng quảng đại trạch nam đều rất yêu cái giọng điệu này, vì vậy khen thưởng lại điên đến một tầm cao mới.

Làm một tên độc giả chân ái, Lâm Sơ Dương lúc đó cũng phá của khen thưởng không ít tiền, thế nhưng hiện tại, cậu tựa như nhìn thấy avatar phóng đại vô hạn của đám tiền đó đang không tiếng động cười nhạo cậu, một kẻ thế thân cho tất cả hậu cung ban đầu thu được hào quang nữ chính-thật như cậu, phải làm sao dùng sức lực của một người thay thế cho sức lực của mấy trăm em gái?

Cậu tỏ vẻ —— thần thiếp thật sự không làm được nha!

Mạc Trạch đứng ở phía sau Lâm Sơ Dương nửa bước, gần như cũng đứng hơn một canh giờ, ban đầu vốn là hắn muốn chờ Lâm Sơ Dương tự mình tỉnh lại, nhưng nhìn tới biểu tình đầy vẻ bi thảm kia, đến cùng vẫn là không nhịn được: “Sư huynh đang lo lắng những uy hiếp bên trong à?”

Lâm Sơ Dương quay đầu nhìn nhìn gương mặt tuấn tú của Mạc Trạch, lại dời xuống nhìn nhìn vị trí từ eo trở xuống từ chân trở lên, lại dời lên nhìn nhìn gương mặt kia, yên lặng nghiêng đầu qua chỗ khác.

Một ngựa đực không có hậu cung còn có thể dựa vào cái gì chinh phục nơi này?

Nụ cười của Mạc Trạch có chút cứng ngắc, là một người có chỉ số thông minh siêu cao âm mưu cực kỳ nhiều, hắn cảm thấy hắn có chút theo không kịp dòng suy nghĩ của áo lót nhà hắn, đây rốt cuộc là lo lắng cho hắn hay là nhớ ra chuyện gì đó không tốt lắm, chẳng hạn như đời trước…

Sau một phen hảo hảo khiến bản thân tỉnh lại, hắn nắm tay Lâm Sơ Dương: “Vì sao sư huynh luôn không tin là ta yêu sư huynh, cũng chỉ yêu một mình sư huynh.”

Lâm Sơ Dương: “… Ta tin.”

Hàng này lại muốn cái gì?

Tư duy của ngựa giống ông thật lòng không hiểu…

Cơ mà cứ dây dưa như vậy có vẻ cũng không tốt lắm.

Vì vậy cậu lại nói: “Chúng ta vào đi thôi.”

Mạc Trạch ôn nhu trả lời: “Được, ta nghe sư huynh.” Nói xong liền đi vào sơn động trước một bước.

Trong nháy mắt, toàn bộ thế giới đều thay đổi.

Nơi này không còn là dáng vẻ mà một sơn động nên có, mà là một mảnh đại địa hoang vu huyết sắc, không trung lôi vân (mây lóe sấm chớp) lấp lóe, tựa như đang chuẩn bị một trận bão táp cực lớn.

Cái nhìn đầu tiên Lâm Sơ Dương liền nhận ra nơi này —— tế kiếm huyết trận.

Nơi này giống như tên gọi, là một sát trận tập hợp hung kiếm trong thiên hạ, chỉ cần có người tiến vào, bất luận địch chủ đều sẽ bị đâm thành một con lại một con huyết nhím.

Về phần những thanh kiếm đó giấu ở nơi nào, trên trời rơi xuống không nhất định là nước, nó cũng có thể là kiếm…

Cậu liếc nhìn Mạc Trạch một cái, vừa vặn nhìn thấy biểu tình sáng tỏ tự tin của đối phương.

Rất tốt, nam chính cũng nhận ra nơi này, như vậy phá trận cũng không khó khăn.

Mạc Trạch vung tay lên liền biến ra mấy trăm bù nhìn, sau đó kéo Lâm Sơ Dương lui sang một bên, bố trí một trận pháp nhỏ che giấu hơi thở.

Những bù nhìn này dĩ nhiên không phải cái loại tùy ý có thể gặp được trên đường, mà là pháp khí trải qua luyện chế, nếu chỉ dựa vào hơi thở để phán đoán, vậy thì không khác gì người thật cả.

Quan trọng nhất là, trên thân mỗi bù nhìn đều được thoa một tầng dày chất lỏng lạc hàn thảo biệt danh keo dán cường lực 502.

Đám hung kiếm giấu trong mây mù lập tức cảm giác được thật nhiều hơi thở, trong nháy mắt tựa như nước sôi nóng bỏng, toàn bộ sôi trào lên —— thật nhiều thịt thịt, nhất định phải đâm rớt toàn bộ!

Một giây sau, trên trời bắt đầu bùm bùm hạ xuống mưa kiếm, mà những thanh kiếm đó lúc xuyên qua thân thể bù nhìn phần lớn là bị dính ở bên trên, một phần nhỏ cho dù không bị triệt để dính lấy, thì tốc độ cũng càng ngày càng chậm, cuối cùng không phải rơi trên mặt đất, thì chính là bị thanh kiếm khác dính lấy.

Mãi đến khi thanh cuối cùng hạ xuống, Mạc Trạch mới đi ra, vung tay lên, thu toàn bộ vào trong túi trữ vật.

Mấy thanh kiếm đó nếu như luyện mới lại một phen, tất sẽ để cho hắn sử dụng, ít nhiều cũng coi như một cơ duyên đúng không…

Sau tế kiếm huyết trận, lại có một ít trận pháp thượng vàng hạ cám, Mạc Trạch tiếp tục phát huy bản chất nhạn bay qua cũng nhổ lông, hữu dụng thu sạch, vô dụng phá sạch, rác rưởi toàn bộ đốt cháy xử lý…

Lâm Sơ Dương: Thấy không, nam chính cũng biết không thể tùy tiện ném rác rưởi.

Hai người cứ như vậy một đường đi một đường thu thập, cuối cùng đi đến một huyệt động đặc biệt trống trải tương tự như nguyên hình, trên mặt đất có thật nhiều đường nét màu đen vặn vặn vẹo vẹo nối liền cùng một chỗ, hình thành một trận pháp truyền tống khổng lồ lại đặc biệt quỷ dị, tản ra ánh sáng đen nhánh.

Đây cũng chính là cửa vào giới thứ bảy trong truyền thuyết, kết cục sau cùng của tiểu thuyết chỉ đi tới đây, vận mệnh đời trước của Mạc Trạch cũng chỉ đi tới nơi này.

Từ giờ về sau tất cả những thứ bọn họ đối mặt đều là không biết, mà nhân loại thường sợ hãi những thứ không biết…

Mạc Trạch quay đầu nhìn chăm chú gò má Lâm Sơ Dương, trong tròng mắt ôn nhu tựa như hồ nước sâu không thấy đáy: “Nếu sư huynh sợ thì không ngại nắm tay ta đi.”

Lâm Sơ Dương không chút che giấu, trực tiếp kéo mảnh vải cột tay hai người lại cùng một chỗ, lại thử một chút, rất rắn chắc, sau đó đặc biệt nghiêm túc nói: “Nhũ dnah của ta là Lâm lớn mật.”

Mạc Trạch: “…”

Ngay tại lúc này, một trận âm thanh điện lưu đột nhiên nổ tung trong đầu hai người, tiếp đó chính là roẹt —— roẹt —— roẹt ——

Hệ thống: “Đổi mới miếng vá hoàn thành, bổ sung lỗ thủng nội dung hoàn thành, đổi mới thương thành hoàn thành, buộc định kí chủ mới hoàn thành, chào hai vị kí chủ, bổn hệ thống là hệ thống thành thần giáo sư K tinh cầu M88 nghiên cứu chế tạo, tạm mệnh danh là KH001, trước mắt đã thành công thăng cấp thành song nhân hệ thống.”

Mạc Trạch: “…”

Lâm Sơ Dương vui vẻ nói: “Hệ thống mày sống rồi!”

Hệ thống: “Cảm ơn, bổn hệ thống chưa từng chết.”

Mạc Trạch trầm mặc một chút, ôn nhu hỏi: “Đây chính là hệ thống của sư huynh à?”

Lâm Sơ Dương gật gật đầu: “Không sai, có điều cái song nhân hệ thống này là cái quỷ gì?”

Hệ thống: “Giáo sư K cho rằng năng lực chấp hành nhiệm vụ của kí chủ yếu kém, cho nên lần này khi thăng cấp quyết định cải cách thành song buộc định, xin kí chủ thứ hai trợ giúp kí chủ thứ nhất hoàn thành nhiệm vụ, đổi cách giải thích chính là cậu quá hố, giáo sư quyết định tìm tướng công của cậu đến quản, có lẽ có thể khiến cậu gia tăng chút chỉ số thông minh.”

Lâm Sơ Dương quyết đoán xắn ống tay áo.

Hệ thống, đến đơn đả độc đấu!

Ba ngày không đánh leo lên đầu ngồi, nhất định phải đánh!

Hệ thống: “Nội dung trừng phạt ngẫu nhiên đổi mới không ít, để phối hợp với nội dung truyện mới, bổn hệ thống đặc biệt download 10G phim gay, tư thế từ trước đến sau từ trên xuống dưới không thiếu gì cả.”

Lâm Sơ Dương bày ra một cái mặt chân thành: “Tao sai rồi, tao thật sự biết sai rồi.”

Mạc Trạch cắt ngang hai người, hỏi: “Nội dung truyện mới là chuyện gì xảy ra? Sau này ta cũng có thể cùng sư huynh cùng hoàn thành nhiệm vụ?”

Hệ thống: “Đúng, kí chủ thứ hai nắm giữ tất cả quyền hạn giống như kí chủ thứ nhất, còn về phần nội dung truyện, bởi vì lỗ thủng trong « vô cực chí tôn » đã không cách nào bù đắp, bổn hệ thống trải qua tìm tòi x độ, x cẩu, x ca vân vân (ta chả biết ba cái x x đó là cái gì nữa), rốt cục tập trung một bộ truyện mới để bổ sung vào, sách đã để vào trong bao đồ của hai vị, mời kiểm tra và nhận.”

Lâm Sơ Dương nghe vậy mở túi trữ vật ra, lấy ra một quyển sách, Mạc Trạch học theo cũng lấy ra một quyển sách tương tự.

Tên sách « tôi và ảnh đế có hôn ước »

Trong lòng Lâm Sơ Dương đột nhiên có một chút dự cảm không tốt…

Sau đó dự cảm của cậu ứng nghiệm, khi quyển sách hóa thành vệt sáng xuyên vào thức hải, những nội dung đó cứ như vậy nổ tung ở trong đầu cậu.

Đây là một bộ truyện tình yêu fan cùng nam thần ảnh đế kết hôn sau đó em yêu anh anh không yêu em cuối cùng em không yêu anh anh liền yêu em, ngược luyến tình thâm, đổi thành “nàng” chính là truyện ngôn tình đổi thành “hắn” chính là truyện đam mỹ…

Móa nó, thật muốn trốn trong góc vẽ vòng tròn nguyền rủa tất cả mọi người!

Mạc Trạch yên lặng nhìn nội dung một lần, sau đó đặt ánh mắt trên người áo lót nhà hắn.

Điều hắn nghĩ tới đương nhiên nhiều hơn Lâm Sơ Dương suy nghĩ một chút.

Thứ nhất, hắn không nỡ giống nam chính tiểu công kia não tàn thương tổn Lâm Sơ Dương; thứ hai, luôn có cảm giác câu chuyện này là lạ, cứ như xem nhiều có thể rớt xuống cả thân da gà; thứ ba, bối cảnh câu chuyện này rất có vấn đề.

Điều thứ ba là trọng điểm, có điều trước mắt vẫn là trước hết mở ra cửa vào giới thứ bảy quan trọng hơn, cái khác chậm rãi nói với hệ thống kia là được rồi.

Vì vậy hắn mở túi trữ vật ra, lấy ba loại tế phẩm mở trận pháp ra, đặt ở vị trí nên đặt, sau đó cùng Lâm Sơ Dương đứng ở giữa trận pháp, trong lòng yên lặng niệm khẩu quyết.

Theo ánh sáng của trận pháp càng ngày càng sáng, màu sắc tế phẩm càng ngày càng ảm đạm, đến cuối cùng hóa thành tro bụi, không thấy nữa, mà lúc này, trận pháp cũng đến thời khắc sức mạnh cường đại nhất, ánh sáng màu đen đem tất cả che giấu, sau đó cái gì cũng không thấy được…

Giới thứ bảy đến tột cùng là cái gì?

Tác giả dùng hiện thực dán đầy mặt quảng đại độc giả.

Lâm Sơ Dương mặt không biểu tình nhìn giường đơn sô pha cũ nhà mình cùng với máy tính second-hand bảo bối của cậu, đặc biệt muốn bắt tác giả tới trái đánh một quyền phải đấm một quyền lại đá thêm một phát, đánh không chết cái tên kia!

Vì cái gì tiến vào giới thứ bảy lại trở về căn phòng trọ của ông?!

Vì cái gì vẫn là lấy bộ dạng nhược thụ này về hiện đại?!

Còn thân thể vốn có của ông!

Còn giấc mộng tiên hiệp của ông!

Lúc này, cậu bị người ta ôm lấy.

May mắn, ngựa giống chết tiệt vẫn còn ở đây.

Cậu nhìn đồng hồ, phát hiện ngày hôm nay bất quá chỉ là ngày thứ ba cách ngày cậu xuyên qua mà thôi, khó trách phòng ở vẫn còn rất sạch sẽ.

Mạc Trạch nhìn trái nhìn phải, tổng kết nói: “Chúng ta là tới thế giới của sư huynh à? Cho nên, cái gọi là giới thứ bảy kia chính là thế giới của sư huynh?”

Lâm Sơ Dương mặt không biểu tình gật đầu, bây giờ nhìn lại, đại khái chính là như vậy, tất cả bọn họ đều bị tên khốn tác giả kia lừa gạt được không!

Mạc Trạch thấp giọng nở nụ cười: “Như vậy cũng tốt, sau này chúng ta liền ở đây sinh sống cũng không tồi.”

Lâm Sơ Dương do dự nói: “Nhưng sư phụ bọn họ làm sao bây giờ?” Tuy nói Vân Lạc có chút hố, nhưng nếu vĩnh viễn không gặp vẫn là rất nhớ.

Mạc Trạch: “Sư huynh không cần lo lắng, ta vừa mới cảm ứng một chút, trận pháp truyền tống kia sau khi phát động liền nhận ta làm chủ, lúc này đã ở trong thức hải của ta, sau này nếu chúng ta muốn trở về trực tiếp phát động trận pháp là được.” Nói xong hắn dang hai tay, trong lòng bàn tay có thêm một trận pháp truyền tống bản thu nhỏ. “Bây giờ suy nghĩ một chút, tên tác giả kia viết cũng không phải sai, hết thảy ở thế giới kia đều đã biến thành chữ viết cất giữ ở trong đây, chúng ta muốn thay đổi cũng bất quá chỉ là chuyện động động ngón tay thôi.”

Lâm Sơ Dương: Cảm giác ngựa giống chết tiệt nói rất đúng rất có đạo lý còn giống như thực sự là vậy…

Mạc Trạch thu hồi trận pháp: “Sư huynh đói bụng không, ta đi làm cơm.”

Có trụ cột ảo cảnh trước đây, lúc dùng cái loại đồ vật lò vi ba này thật sự không làm khó được hắn, vì vậy rất nhanh liền dọn ra một bàn cơm nước, tuy rằng không tinh xảo bằng thế giới kia, nhưng cũng là bộ dạng không tồi.

Hai người ăn cơm xong lại đi ra ngoài tản bộ, Lâm Sơ Dương tham lam nhìn người vật quen thuộc, ngay cả bác gái sát vách mỗi ngày nhảy múa ở quảng trường cũng thân thiết hơn không ít.

Nguồn :

Mạc Trạch: “Sư huynh thích nơi này sao?”

Lâm Sơ Dương: “Rất thích.”

Đương nhiên, cũng rất tiện, có vòi sen có bồn tắm có điều hoà có bồn cầu xả nước, mấu chốt nhất là có máy vi tính, có thể lên mạng quả thực hạnh phúc chết rồi có được không!

Mạc Trạch: “Vậy chúng ta liền ở lại nơi này đi.”

Lâm Sơ Dương: “Mấy tiểu đệ kia của ngươi làm sao bây giờ?”

Mạc Trạch không thèm để ý cười cười: “Nơi có sư huynh tồn tại mới có ý nghĩa để ta tồn tại, còn nơi đó, ngẫu nhiên về nhìn nhìn là được.”

Lâm Sơ Dương ngẩng đầu nhìn trời, trên mặt nổi lên một tia hồng nhạt khả nghi, nếu ngựa giống chết tiệt tri kỷ như thế, cậu liền miễn cưỡng tiếp nhận là được.

Cậu lặng lẽ vươn ngón tay ôm lấy tay Mạc Trạch, nhẹ nhàng lắc lắc.

Nếu quyết định ở lại, như vậy cũng nên hoạch định cuộc sống về sau cho tốt.

Ông cũng là nam nhân cần phải nuôi gia đình!

~~~HOÀN CHÍNH VĂN~~~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.