Hai người quyết định định cư liền có rất nhiều chuyện phải làm, chẳng
hạn như vấn đề phòng ở, nhà trọ nhỏ như vậy luôn có cảm giác ủy khuất
Mạc Trạch, cái này nhất định phải đổi, cho dù không có tiền thì trước
tiên cũng phải đổi đi cái giường đơn.
Còn có các loại giấy chứng nhận, hộ khẩu trước đó của Lâm Sơ Dương đã bị gạch bỏ, Mạc Trạch căn bản là không hề có, cho nên trạng thái trước mắt của hai người là.. Không hộ khẩu.
Sau khi Lâm Sơ Dương phổ cập hàm nghĩa của không hộ khẩu cho Mạc Trạch, sâu sắc uất ức.
Thân là một con dân nhỏ bé của Thiên triều một không quyền hai không
người, phải làm thế nào mới có thể lấy được hai tấm thẻ căn cước?
Nếu như đi làm bổ sung không biết có thể bị cho là bệnh thần kinh hay không.
Thôi, đi một bước xem một bước đi.
Nghĩ tới đây cậu liền buông tha, lại nói cậu vẫn là rất vô tư, bằng
không lúc trước cũng sẽ không dễ dàng cùng nam chính ngựa giống giảo cơ
như thế…
Chuyện này làm không được vậy thì đổi cái tiếp theo —— mua giường.
Muốn mua một cái giường size cực lớn, đầu tiên, cậu cần tiền, sau đó vấn đề liền quay trở về cái đầu tiên, thân là một nam nhân đã tiến vào lò
hoả táng đốt thành tro, cậu phải làm thế nào đi lấy tiền tồn trong ngân
hàng…
Lúc này, Mạc Trạch lên tiếng: “Sư huynh không cha không mẹ, nhưng có người nào đáng giá phó thác không?”
Lâm Sơ Dương: Thật sự là có, không phải là Manh Manh nhà cậu ư!
Mạc Trạch vừa nhìn biểu tình bỗng nhiên tỉnh ngộ của Lâm Sơ Dương liền hiểu ra, sau đó hắn khó chịu.
Hắn cũng chỉ là thuận miệng nói mà thôi, nào nghĩ tới thật sự có người
như vậy, Lâm Sơ Dương là của hắn, cho dù đổi thế giới cũng không cho
phép người khác chia sẻ áo lót nhà hắn như thường…
Vì vậy sau đó hai người trầm mặc một phút hai mươi tám giây, Mạc Trạch
đem một loạt trình tự làm sao bí mật dụ dỗ tra tấn diệt khẩu vứt xác vân vân suy nghĩ đến thấu triệt, còn liệt ra mười phương án lựa chọn khác
nhau.
Xong việc hắn bắt đầu bất động thanh sắc hỏi thăm tin tức về cái người
đáng giá phó thác kia, chẳng hạn như họ tên Lữ Mông (khó nghe!) giới
tính nam (chú ý cao! Nguy hiểm!) thân hình cao lớn tướng mạo anh tuấn
(càng nguy hiểm!) nghề nghiệp là nhân viên nghiệp vụ cũng chính là dùng
miệng để lời tiền (nguy hiểm nhất! Lỡ như dụ dỗ áo lót nhà bọn họ thì
làm sao bây giờ.)
Lâm Sơ Dương thật cao hứng cùng người yêu mình chia sẻ thông tin của bạn gay tốt… À không, là bạn tốt cùng với khoảng thời gian vui sướng giữa
hai người, căn bản không chú ý biểu tình trên mặt Mạc Trạch càng ngày
càng ôn nhu, ánh mắt càng ngày càng điên cuồng.
Vì vậy một giây sau, cậu bị đẩy ngã trên chiếc giường đơn kia, trong nháy mắt, cậu liền tỉnh táo.
Mệ nó, đắc ý hơi quá!
Làm sao lại quên mất chuyện trước đây mỗi lần liếc mắt nhìn con gái/ đàn ông thêm một cái, trở về chính là làm làm làm, cần phải làm đến mức
không xuống được giường không có sức nhìn người khác chỉ có thể nhìn tên này chứ!
Cậu rất chân thành nhìn lại: “Ta có thể giải thích.”
Mạc Trạch từng chút cởi nút áo sơ mi của Lâm Sơ Dương ra: “Sư huynh muốn giải thích cái gì?”
Lâm Sơ Dương dựng thẳng ba ngón tay: “Ta cùng hắn là trong sạch, thề bằng danh nghĩa nữ thần của ta!”
Mạc Trạch nở nụ cười, còn cười đến đặc biệt đẹp đẽ: “Ồ… Nữ thần của sư huynh à… Là ai?”
Lâm Sơ Dương: “…” Bây giờ nói là nói sai còn kịp không?
Hiển nhiên là không còn kịp rồi.
Mạc Trạch hoàn toàn chính là dùng hết thảy ác ý trên thế giới để đối xử
với vị bạn tốt kia, hiện tại lại thêm một nữ thần không biết tên, nghĩ
đến việc áo lót nhà hắn vẫn có rất nhiều bí mật hắn không biết, cho nên
cũng không cần nói gì, trực tiếp làm là được.
Làm đến toàn thân đều là dấu vết của hắn;
Làm đến chỉ trầm mê vì một mình hắn;
Làm đến… ép khô hết thảy hàng tồn, đối với người khác hoàn toàn không cứng nổi!
Vì vậy cái giường đơn không quá bền chắc “cọt kẹt” nguyên cả một đêm,
dọa đến hàng xóm xung quanh cũng cùng mất ngủ cả một đêm, hơn nữa, dù là như vậy cũng không ai dám tìm tới cửa.
Mẹ nó đều biết thằng đàn ông thuê phòng kia là sống một mình còn bị mì nghẹn chết có được không!
Người đều chết hết còn có thể làm ra động tĩnh quả thực hù chết con nít có được không!
Mọi người: ma ma, có quỷ a a a! ! !
Một giây trời sáng lên kia, suy nghĩ của Lâm Sơ Dương và mọi người giống nhau —— mặt trời rốt cuộc đi ra, thực sự là quá khó khăn, quả thực cảm
động muốn khóc.
Khi Lâm Sơ Dương ngủ như chết, mấy nhà bên cạnh run run rẩy rẩy tụ tập
cùng một chỗ, quyết định kết nhóm đi vào nhìn xem là chuyện gì xảy ra,
đương nhiên, chỉ có bọn họ dường như có cảm giác không quá an toàn, vì
vậy chủ phòng đột nhiên linh cơ, đem bạn tốt là Lữ Mông cũng gọi lại
đây.
Lữ Mông ngược lại không cảm thấy là chuyện ma quái, chỉ cho rằng trong
nhà bạn tốt gặp trộm, cái này nhất định phải đi xem một chút, lỡ như mất thứ gì sẽ không tốt, tuy rằng trong phòng kia cũng không có thứ gì đáng tiền…
Khi mọi người tụ tập ở trước cửa nhà Lâm Sơ Dương, chủ nhà trọ không
trực tiếp lấy chìa khóa mở cửa, mà là lấy tay nhẹ nhàng gõ gõ.
Mọi người: đừng náo loạn, một đống đàn ông dương khí thật nặng như thế
dù là chuyện ma quái thì cũng không thể trực tiếp tới mở cửa có được
không.
Sau đó cửa mở.
Mọi người Σ(°△°|||)︴: ma ma, quả nhiên có quỷ. .. Từ từ, không đúng, mẹ kiếp, anh đẹp trai này là ai vậy?
Mạc Trạch khẽ mỉm cười: “Chư vị có việc à?”
Lữ Mông là người đầu tiên tỉnh lại từ trong sắc đẹp, chỉ vào mũi anh đẹp trai quát: “Anh là ai, tại sao ở trong phòng của Dương Dương nhà tôi?”
Nụ cười của Mạc Trạch sụp đổ — Dương Dương… nhà tôi?
Lữ Mông: “Nói đi nói đi anh nói đi chứ, đừng cho rằng có sắc đẹp là có
thể mê hoặc tôi, tôi đối với Dương Dương nhà tôi là một lòng một dạ,
tiểu tam đi đường vòng đi!”
Mạc-tiểu tam-Trạch cúi đầu, hai mắt lộ ra một tia vặn vẹo, lại nhanh
chóng bị đè xuống, rất nhanh hắn liền ngẩng đầu treo lên nụ cười còn ôn
nhu hơn so với vừa rồi đi ra cửa, tiện tay đóng cửa lại, lại phủ lên một trận pháp cách âm.
Vô nghĩa, áo lót nhà hắn còn đang ngủ, nhất định không thể để người khác vào ảnh hưởng đến giấc ngủ của áo lót nhà hắn, đặc biệt là trong này
còn có một nhân tố không xác định.
Lữ Mông bị nụ cười kia chói mù mắt, tiếp đó yên lặng che mặt —— xin lỗi
Dương Dương, không phải bên ta không kiên trì, mà là phe địch thực sự
quá mạnh mẽ.
Thật, thật đẹp trai!
Có suy nghĩ như vậy không chỉ mỗi Lữ Mông, hầu như tất cả mọi người đều
khuất phục dưới sắc đẹp, Mạc Trạch nhìn lướt qua, sau đó bắt đầu không
khách khí lừa gạt, tổng kết chuyện xưa như sau:
Hắn tên Mạc Trạch, bên trong còn có một người tên Lâm Mặc (Lâm Sơ
Dương), hai người bọn họ là trúc mã trúc mã từ nhỏ cùng nhau lớn lên,
sau đó rất tự nhiên trở thành một đôi tình nhân, nhưng địa phương nhỏ
tương đối bế tắc tương đối phong kiến mà, tất cả mọi người không tiếp
thu được quan hệ của bọn họ, các loại xa lánh các loại đánh chửi, quả
thực có thể so với mô tuýp ngược luyến tình thâm, có điều tình cảm hai
người sâu đậm dù chết cũng không muốn tách ra, vừa vặn Lâm Mặc biết được người anh họ bị đưa vào cô nhi viện của hắn đang ở thành phố này, cho
nên liền đến thử vận may, nào biết…
Chuyện sau đó Mạc Trạch chưa nói, chỉ là rũ mắt xuống, than nhẹ một tiếng.
Mọi người liền tự giác đem câu chuyện phía dưới não bổ đầy đủ, biểu tình nhìn Mạc Trạch cũng tràn đầy đồng tình.
Thật đáng thương.
Không phải là đồng tính luyến ái thôi sao, thời buổi này lại không ít, căn bản cũng không tính là vấn đề!
Chủ nhà trọ tỏ thái độ đầu tiên: “Sơ Dương là một đứa trẻ, trước đó cậu ấy giao nửa năm tiền thuê nhà, các cậu cứ việc ở.”
Các bạn hàng xóm: “Đúng, cứ việc ở đi, trong nhà thiếu cái gì, chúng tôi sẽ đưa tới cho cậu, cuộc sống này củi gạo dầu muối đều không thể thiếu
được.”
Mạc Trạch đúng lúc lộ ra dáng vẻ vô cùng cảm kích: “Cảm ơn.”
Mọi người tỏ vẻ không cần khách khí, hàng xóm tốt chính là phải ra sức như thế!
Lữ Mông vuốt nhẹ cằm, hai mắt có thể trừng ra cái động trên người Mạc Trạch.
Tuy rằng anh đẹp trai này quả thực rất đáng thương, nhưng dùng trực giác nhiều năm chạy nghiệp vụ của hắn đến xem, sao luôn cảm thấy có chút quỷ dị nhỉ?
Hắn chậm rãi xoay người đi mấy bước, cho người ta một loại dáng vẻ sắp
sửa rời đi, tiếp đó giống như quỷ vào thôn nhanh chóng quay lại.
Vẫn là bộ dạng thật đẹp trai thật ôn nhu thật hiền lành, nhất định là hắn nghĩ nhiều quá rồi!
Các bạn hàng xóm: “…”
Mạc Trạch: “…”
Lữ Mông cười ha ha: “Tôi chính là thử xem phản ứng của mọi người, nhóc con không tệ, có tiền đồ.”
Mạc Trạch: “…” Người này có phải bị bệnh hay không?
Các bạn hàng xóm khinh bỉ liếc mắt nhìn hắn, tản đi.
Lữ Mông không vội vã rời đi, dù sao thì nơi này là chỗ ở cũ của bạn tốt
của hắn, cứ như vậy cho người ta ở, còn là thân thích thất lạc nhiều
năm, thế nào cũng phải ở lại giải thích rõ ràng đúng không.
Mạc Trạch mỉm cười đón người vào, lại rót ly nước, “Sư huynh đêm qua
không nghỉ ngơi tốt, lúc này mới vừa ngủ, sợ là trong thời gian ngắn
không tỉnh lại được.” Nghĩa bóng, phải chờ đó ngươi sẽ chờ à.
Về phần hiện tại động thủ linh tinh, lỡ như làm cho áo lót nhà hắn phát
hiện thì làm sao giờ, có điều cho dù không trực tiếp giết chết, thì
phương pháp chơi đùa vẫn rất nhiều, chẳng hạn như ở trong nước thêm một
chút thuốc xổ, an toàn không đau không nguy hiểm, dù bị áo lót nhà hắn
biết được thì cũng có thể lừa gạt qua.
Lữ Mông nghe thế cái tay vừa muốn đi lấy ly nước dừng lại một chút.
Lời này chẳng lẽ không phải nên đi vào đánh thức người dậy gặp bạn tốt của anh họ của cậu ta một chút sao?
Đừng vô tình như thế tàn nhẫn như thế cố tình gây sự như thế được không!
Chờ chút, dùng trực giác nhiều năm chạy nghiệp vụ của hắn đến xem, thật giống như có vật gì kỳ quái lẫn vào nhỉ?
“Sư huynh?” Cái quỷ gì?
Mạc Trạch tiếp tục duy trì mỉm cười: “Thế giới này rất nhiều phương diện đều có xưng hô này.” Về phần nói tỉ mỉ là cái nào liền không nhất định.
Lữ Mông cũng cảm giác là mình nghĩ nhiều quá rồi, trúc mã trúc mã người
ta nhất định là tốt nghiệp cùng một trường học mà, như vậy gọi sư huynh
gì đó cũng không kỳ quái.
Hắn cầm lấy cốc uống một hớp, nói: “Không sao, tôi và Dương Dương từ nhỏ cùng nhau lớn lên, không có ai hiểu rõ cậu ấy hơn tôi, hiện tại cậu ấy
đi rồi, thân nhân của cậu ấy lẽ ra tôi nên hỗ trợ chiếu cố, không bằng
anh nói tỉ mỉ với tôi, đừng tiếp tục nhận lầm, kết quả lại khiến Dương
Dương ở dưới đó uổng công vui vẻ một hồi.”
Mạc Trạch cảm thấy, vừa rồi hắn bỏ thuốc có chút nhẹ…
Ngay lúc này hệ thống vang lên: “Nội dung truyện « tôi và ảnh đế có hôn
ước » chính thức khởi động, lần này là nhiệm vụ cưỡng chế, yêu cầu bồi
dưỡng ra một ảnh đế, nhiệm vụ hoàn thành thưởng ba ngàn điểm thương
thành, một bộ phòng cảnh biển, nhiệm vụ thất bại ngẫu nhiên trừng phạt
hai hạng mục, nội dung không thể biết.”
Mạc Trạch bên này còn may, âm thanh hệ thống rất bình thường, còn có thể mặt không đổi sắc nghe xong, nhưng Lâm Sơ Dương bên kia, có lẽ hệ thống biết hàng này đang ngủ nướng, trực tiếp tới cái âm thanh x10 lần, có
thể so với ô nhiễm tiếng ồn.
May mắn Lâm Sơ Dương là một người tu chân, không có cái loại tật xấu não chấn động tai điếc ù tai gì đó, cậu chỉ là xoạt một cái từ trên giường
nhảy lên, lại vèo một cái vọt tới trước mặt Mạc Trạch, sau đó hai tay
nắm lấy vai hắn mạnh mẽ lay động, ngay cả hơi cũng không thèm lấy:
“Nhiệm vụ đến nhiệm vụ đến nhiệm vụ đến ngươi tạo ra à nhiệm vụ đến mẹ
nó hù chết ông rồi!”
Mạc Trạch dứt khoát đem người ôm vào trong ngực làm một nụ hôn kiểu Pháp nồng nhiệt siêu nóng bỏng, mãi đến khi đem người trong lòng hôn đến đầu óc choáng váng tim đập nhanh hơn mới không cam lòng buông ra, “Sư huynh tỉnh rồi?”
“Tỉnh rồi…” Lâm Sơ Dương hơi xấu hổ đẩy người ra, sáng sớm liền nhiệt
tình như vậy hình như không tốt đi, hơn nữa trong phòng khách còn có
người kìa…
Có người?
Cậu nghiêng đầu qua, liền nhìn thấy Lữ Mông.
“Manh Manh!”