Editor: Lilac | Beta: YAN
Nếu là lúc trước thì phấn viết trong tay thầy Lưu đã sớm bị ấn nát, ông cũng xuống đánh hắn một cái vì tội làm mất trật tự lớp học rồi.
Cơ mà, tháng vừa rồi biểu hiện của Doanh Kiêu rất tốt, chẳng những chịu khó cố gắng học tập mà thành tích cũng tiến bộ không ít.
Thầy Lưu vui mừng nhìn hắn, cầm phấn viết lên lần nữa: “Vậy thầy giảng lại lần nữa, ai không hiểu thì nắm lấy cơ hội nghe kỹ lại này.”
Ông vừa xoay người vừa nói: Thấy không, là một người học sinh thì các em nên cố gắng vươn lên giống như Doanh Kiêu ấy, không biết thì hỏi! Các em đều phải học Doanh Kiêu nghe chưa.”
Những thành viên khác của lớp 11-7 với vẻ mặt chết lặng: “...”
Ai muốn không biết thì hỏi chứ! Bây giờ bọn họ muốn đi ăn cơm cơ!!
Sợ phần căn bản của Doanh Kiêu quá kém, nghe không hiểu nên lần này thầy Lưu nói càng tỉ mỉ chi tiết, đến tận lúc ba ý nhỏ của đề cũng giảng xong thì đã qua 6-7 phút rồi.
Ông ngẩng đầu lên nhìn thời gian, còn hơi luyến tiếc mà dừng lại, ánh mắt nhìn về phía Doanh Kiêu, hòa ái hỏi: “Đã hiểu chưa?”
Đúng lúc đấy di động rung lên một cái, Doanh Kiêu không để ý tới, gật đầu với ông: “Em hiểu rồi, cảm ơn thầy.”
“Vậy được rồi.” Thầy Lưu đặt tờ đề trong tay xuống: “Tiết học hôm nay đến đây thôi, cả lớp nghỉ đi.”
Nói xong, ông cầm đồ trên bàn giáo viên, đẩy cửa bước ra khỏi lớp.
Đã kéo dài thời gian như vậy rồi, nhất định phòng tắm cũng không cần đi nữa, căn tin thì sẽ phải xếp hàng rất lâu, học sinh lớp 11-7 ai cũng mày ủ mặt ê đứng lên. Mọi người vừa định đi ra ngoài thì Trịnh Khuyết bỗng dưng nói lớn: “Đừng đi vội, trưa nay anh Kiêu mời cơm.”
Cậu ta quơ quơ điện thoại trong tay: “Đặt đồ ăn rồi, là của Duyệt Vị Huyên mọi người thích nhất.”
Duyệt Vị Huyên là một tiệm món cay Tứ Xuyên được mở ở gần trường, mùi vị đồ ăn ở đây khá ngon, nguyên liệu tươi mới, nếu có liên hoan thì mọi người trong lớp 11-7 thường chọn chỗ này. Nhưng bên quán người ta không nhận giao đơn lẻ cho một người mà chỉ nhận đơn lớn cho một tập thể, nên bọn họ có muốn ăn thì cũng phải chờ tới khi được nghỉ.
Doanh Kiêu vắt tay lên lưng ghế, cười nói: “Xin lỗi, làm lãng phí thời gian của mọi người rồi.”
Mọi người trong lớp 11-7 vốn còn chút ưu tư nhưng vừa nghe hắn nói như vậy lập tức trở nên vui vẻ.
Đồ ăn có sẵn, ai mà thèm đi chen chúc dưới căn tin nữa, chưa nói đến việc họ đã ngán đồ ăn căn tin lắm rồi.
Mấy bạn nam muốn đi tắm cũng chẳng thiết tha gì việc tắm giặt nữa, vui vẻ buông đồ trong tay xuống.
Sao bọn họ phải đi tắm trước chứ? Không phải là muốn tiết kiệm chút thời gian để chờ đến chiều chủ nhật có thể đi ra ngoài ăn uống à!
Bây giờ có người mời cơm rồi, mắc mớ gì không ăn chứ.
“Đâu có gì đâu, anh Kiêu đang nói gì vậy, mọi người hiểu mà.”
“Lát nữa anh Kiêu không cần ra ngoài đâu, lúc nào người ta giao cơm tới thì bọn này đi nhận là được.”
“Chuyện nhỏ ấy mà, anh Kiêu khách khí* quá.”
Có người lớn gan, lại gần cười hì hì: “Anh Kiêu, sau này có bao nhiêu thắc mắc anh cứ chờ đến tiết 4 hẵng hỏi, bọn này không ngại đâu.”
Những nam sinh khác cũng nhao nhao lên: “Đề nghị này tốt đấy.”
Doanh Kiêu cười mắng bọn họ một câu rồi không để ý đến họ nữa.
Hắn quay sang với Cảnh Từ, nhẹ nhàng nói: “Chậm thời gian tắm rửa của cậu rồi, không giận chứ?”
Cảnh Từ lắc đầu, nghiêm túc bảo: “Chỗ nào không hiểu thì phải hỏi lại cho rõ mà.”
Doanh Kiêu cảm thấy ngực mình trở nên ấm áp, bạn học nhỏ nhà bọn họ sao lại tốt như vậy chứ.
“Đến tối anh đưa cậu ra ngoài tắm nhé?”
“Buổi tối?” Cảnh Từ hơi sửng sốt: “Tối tôi không ra được.”
Cậu vừa dọn sách vở trên bàn vừa nói: “Ngày mai tôi tắm ở trường cũng được.”
“Đừng.” Ngay cả chuyện cố ý để thầy giáo kéo dài thời gian Doanh Kiêu cũng làm là bởi vì hắn sợ cậu tắm chung với một đám đàn ông con trai khác, sao có thể để thất bại trong gang tấc được: “Phòng tắm ở trường có quá nhiều người, hơn nữa lại thường xuyên bị mất điện.”
Hắn hù dọa Cảnh Từ: “Lần trước có người trong lớp mình đang tắm được một nửa, bọt trên tóc còn chưa dội hết thì mất nước, chẳng còn cách nào khác, đành phải dùng áo khoác trùm đầu lại rồi chạy về.”
Động tác trên tay Cảnh Từ hơi ngừng lại.
Doanh Kiêu vừa thấy mình có cửa rồi, tiếp tục nói: “Từ giờ cơm tối đến tiết tự học có hơn một tiếng mà, tôi biết một chỗ, cách trường không xa, người cũng ít, tới là tắm được.”
“Anh có cách đi ra ngoài, cậu yên tâm, đảm bảo không vi phạm kỷ luật, thế nào?”
Cảnh từ vẫn chưa đáp ứng.
Doanh Kiêu hít sâu một hơi, xuất ra chiêu cuối cùng: “Phòng tắm ở trường mình đã cũ lắm rồi, một hàng vòi nước không đều nhau, cái này cao, cái kia thấp, cực kỳ khó coi.”
Cảnh Từ không nhịn được mà tưởng tượng ra tình cảnh đó, cả người lập tức cảm thấy không thoải mái.
Cậu chần chừ một lát, cuối cùng cũng gật đầu: “Được.”
Doanh Kiêu vừa lòng cong môi.
Đằng sau, Hà Chúc thương hại vỗ vỗ vai Ngô Vĩ Thành: “Lớp trưởng, trong khoảnh khắc ấy có một triệu khả năng nha.”
Mộng đẹp ở đâu ra, còn muốn tắm chung với Cảnh Từ, chà lưng, anh Kiêu của bọn họ còn chưa được như vậy đâu.
Đến tận bây giờ đứa nhỏ này vẫn chưa bị đánh chết, đơn thuần là do tránh được vận cứt chó đi.
Ngô Vĩ Thành không tim không phổi vẫn còn đang đắm chìm trong sự vui vẻ vì có người mời ăn cơm, cũng sắp quên luôn chuyện tắm táp. Cậu ta nghe vậy xoa cổ, theo phản xạ đáp lại một câu: “Nên đi về phía trước hay tiếp tục chờ?”
Hà Chúc: “...”
Hà Chúc: “Vô tri thật là tốt.”
Ngô Vĩ Thành chẳng hiểu gì, nhìn cậu bạn mập một cái, đang định nói gì đó thì Trịnh Khuyết bỗng nhiên hô lên: “Cơm tới, cơm tới rồi! Mấy bạn nam qua đây, đi lấy cùng nhau đi!”
Một tiếng này vừa mới phát ra, mấy nam sinh lập tức ồn ào đứng lên, chen nhau xông ra ngoài. Rất nhanh sau đó, trong hành lang truyền tới âm thanh cười đùa huyên náo.
Lớp 11-7 không nhiều không ít, vừa đủ 40 người, 40 suất ăn được chuyển đến một cách rầm rộ. Cảnh tượng cực kì náo nhiệt, đến mức học sinh lớp khác ló đầu ra nhìn, trong lòng suy đoán xem lớp người ta đang có chuyện gì.
Bởi vì Cảnh Từ nên lớp 11-7 đang là đối tượng được mọi người chú ý trên diễn đàn.
Mười mấy bạn nam của lớp 11-7 còn chưa vào mà không biết ai đã đăng chuyện này lên diễn đàn.
【Vừa gặp lớp 11-7 đặt đồ ăn tập thể, bọn họ đang làm cái gì vậy? 】
【Lầu 1: [hình ảnh] [hình ảnh] 】
【Lầu 2: Cũng chỉ lớp 11-7 mới làm được chuyện như vậy, Phùng đại ngốc đã nghiêm lệnh cấm chỉ mua đồ ăn ở bên ngoài, lỡ mà bị bắt được thì có khi bị phê bình đấy.】
【Lầu 5: Người của lớp 11-7 có ai quan tâm cái này đâu? Cơ mà tôi nghe nói, hôm qua Cảnh Từ vào lớp ôn thi toán đấy, chẳng lễ bọn họ ăn mừng vì chuyện này?】
【Lầu 11: Hẳn là vì cái này đi.】
【Lầu 13: Không phải chứ? Vào lớp ôn thi mà đáng giá vậy à? Đám lớp 11-7 ít thấy chuyện hiếm lạ thế ư.】
【Lầu 14: Lầu trên đừng có âm dương quái khí, lớp ôn thi của trường mình làm sao? Mặc dù trường ta không thi cấp quốc gia nhưng thi cấp tỉnh chúng ta vẫn treo những trường khác lên đánh được đấy. 】
【Lầu 20: Cảm giác Cảnh Từ không nên tham gia thi thố làm gì, dù sao kỳ sơ khảo cũng sắp bắt đầu rồi, cậu ta lại chưa từng học qua.】
【Lầu 25: Ngó tới ngó lui thì vẫn đồng ý với lầu 20. Cảnh Từ lợi hại thật, thành tích cũng tốt, tôi tâm phục khẩu phục nhưng cảm giác lần này cậu ta chọn sai rồi. Người khác luyện lâu như vậy, cậu ta lại chưa từng học qua mà đi thi đấu thì thành tích chắc chắn sẽ không tốt lắm, chờ đến sang năm hẵng nhắc đến.】
【Lầu 33: Nghe nói hôm qua có cuộc thi thử trong lớp ôn thi, các cậu đoán xem liệu Cảnh Từ có thể thi được bao nhiêu điểm?】
【Lầu 37: Liếc mắt cũng biết không quá 20 điểm, dù sao cũng là người mới vào nghề. Lúc trước, Giang Sùng lớp 11-1 đã lợi hại như vậy rồi mà đến cuối cùng cũng chỉ đứng thứ 2 toàn tỉnh, cười chết tôi rồi, tôi đoán Cảnh Từ chẳng cách nào bằng cậu ta được đâu.】
【Lầu 40: Aaaaaaaa, Cảnh Từ là idol của tôi! Không cho ai nói xấu cậu ấy aaaaaaaa! 20 điểm thì làm sao! Tùy tiện làm mà được hơn 30 điểm, nếu đề khó thì đừng nói tới giải ba, ngay cả giải nhì cũng không thành vấn đề!】
【Lầu 41: Lầu trên bị ngu à? Giải nhì với giải ba thì có tác dụng méo gì? Không được tuyển thẳng*, cũng không được cộng điểm đại học. Ở trường mình, giả ba với giải nhì = không thành tích, có vấn đề gì không?】
【Lầu 50: Mọi người đừng ồn ào nữa, dù sao chắc chắn tối nay sẽ có kết quả, đến lúc đấy lại xem.】
【Lầu 66: Trải chiếu hóng thành tích của Cảnh Từ, nói thật thì tôi có hơi tò mò, suy cho cùng Thực nghiệm tỉnh của chúng ta đã lâu không xuất hiện một vị thần như vậy rồi.】
Cảnh Từ chính là đối tượng được học sinh như bọn học chú ý tới, sau khi topic này được đăng lên, không ít người đoán điểm thi của cậu, con số từ 0 đến 20 đều có.
Lâu chủ cũng rảnh rỗi, vậy mà đăng bảng vote, 95% đoán cậu được từ 0-10 điểm.
Lúc ăn cơm, học sinh lớp 11-7 tiện tay lướt diễn đàn thì thấy topic này. Mấy người túm tụm lại thảo luận nửa ngày, cuối cùng cũng không nói cho Cảnh Từ.
Ngay cả học tra cũng biết sự khác biệt giữa các cuộc thi đấu và các kỳ thi thông thường. Thay vì để Cảnh Từ áp lực thì thà gạt cậu còn hơn. Lớp bọn họ khó khăn lắm mới có người có thể học được như vậy, phải che chở cẩn thận.
Mấy người thương lượng chốc lát, vào nhóm lớp tag mọi người, nhắc nhở người khác không được lỡ miệng lộ ra.
Bởi vì trước đây nguyên chủ thường xuyên tag Doanh Kiêu trong nhóm lớp, nói mấy lời dính nhão sến sẩm nên đã sớm bị đá ra khỏi group. Sau này, Cảnh Từ xuyên qua cũng không thường dùng điện thoại nên cũng quên thêm người vào.
Doanh Kiêu vừa gặm xong cái cánh gà, thấy điện thoại mình sáng lên, cụp mắt liếc thoáng qua, thấy nội dung thông báo thì cười một tiếng, úp màn hình xuống.
Ăn được của Doanh Kiêu một bữa, mọi người trong lớp 11-7 đều cảm thấy hóa ra giáo bá cũng không đáng sợ như thế.
Người nghĩa khí như vậy sẽ không vô duyên vô cớ mà đánh gãy chân người khác đâu.
Nhờ bữa ăn này, Doanh Kiêu cứ thế nhận được không ít thiện cảm.
Sau tiết 4 buổi chiều, bạn học khác vội vã chạy xuống căn tin ăn cơm, Doanh Kiêu thì dẫn Cảnh Từ ra cổng trường.
Thực nghiệm tỉnh có quy định, dù là học sinh ngoại trú thì chạng vạng cũng không được về nhà ăn cơm nên hiện tại ngoài cổng trường rất yên tĩnh.
Bảo vệ trường học đang ngồi trong căn phòng nhỏ, rung đùi đắc ý nghe Bình thư*.
(Bình thư là một hình thức văn nghệ dân gian Trung Quốc, khi kể chuyện dùng quạt, khăn làm đạo cụ.)
Doanh Kiêu để Cảnh Từ đứng ngoài chờ còn mình thì gõ cửa rồi đi vào.
Hai người nói mấy câu, Doanh Kiêu lại lấy ra một bao thuốc lá đưa qua, chú bảo vệ từ chối một hồi cũng không được nên đành nhận lấy, cười mắng: “Tên nhóc này gây thêm chuyện cho chú mà, đi sớm về sớm đấy, lúc nào về thì qua đây báo một tiếng.”
“Cháu biết rồi, cảm ơn chú.” Doanh Kiêu nói cảm ơn với ông, ra cổng lấy xe đạp của mình, vỗ vỗ gác baga phía sau: “Bạn học nhỏ, ngồi lên đây.”
Cảnh Từ đổi túi sang xách bằng tay trái, leo lên, hỏi Doanh Kiêu: “Xa lắm à?”
“Không xa.” Chân Doanh Kiêu hơi dồn sức, xe đạp lao đi: “Đi xe thì nhanh hơn chút, sợ cậu vội.”
Doanh Kiêu không có lừa cậu, thực sự không xa.
Nhưng họ không đến nhà tắm như trong tưởng tượng của Cảnh Từ mà tới tòa nhà cho thuê.
“Đây là đâu?” Cảnh Từ nhìn Doanh Kiêu khóa xe, đi một vòng xem xung quanh, nghi hoặc: “Không phải chúng ta tới nhà tắm à?”
“Không phải.” Doanh Kiêu ấn thang máy đi lên, bảo: “Tắm thì vẫn phải tắm nhưng không phải đến nhà tắm công cộng mà tới nhà tôi.”
“Không cần đâu.” Cảnh Từ cau mày, muốn tìm đường lui: “Tôi tới nhà tắm là được rồi.”
“Tới nhà tắm cái gì chứ.” Thang máy “Ting” một tiếng, mở ra, Doanh Kiêu kéo cậu vào, nhấn tầng 22: “Nhiều người đi tới đi lui như vậy, không tiện xíu nào hết, vừa khéo nhà tôi ở gần trường, tới nhà tôi tắm là được rồi.”
Hắn tạm dừng, sợ Cảnh Từ không được tự nhiên, nói tiếp: “Yên tâm đi, nhà tôi không có ai khác đâu, tôi ở một mình.”
Cảnh Từ giật mình.
Sao Doanh Kiêu lại ở một mình? Ba mẹ hắn đâu?
Trong tiểu thuyết lấy góc nhìn của nhân vật chính, đoạn đầu chú trọng vào sự nghiệp. Doanh Kiêu coi như là công chính nhưng mỗi lần lên sàn không phải đang đánh nhau thì cũng là đang làm màu, giả ngu, về cơ bản thì chưa được đào sâu.
Vậy nên Cảnh Từ không biết tình huống gia đình hắn.
Cậu không hỏi nhiều, sợ vô tình đụng phải vấn đề không nên hỏi, gật đầu một cái rồi theo Doanh Kiêu vào cửa.
Nhà của Doanh Kiêu là một căn hộ đơn điển hình với diện tích cực lớn, nhưng chỉ có một phòng ngủ.
Phòng để đồ, phòng bếp, toilet, phòng tắm đều đủ, Doanh Kiêu mở tủ lạnh, lấy hai chai nước ra, đưa cho Cảnh Từ một chai: “Uống nước đi.”
Cảnh Từ nhận lấy, mở nắp ra uống hai ngụm.
“Đi thôi.” Doanh Kiêu lau nước dính bên khóe môi, dẫn cậu vào phòng tắm, chỉ vòi nước nói: “Bên trái là nước nóng, bên phải là nước lạnh, mới mở vòi nước thì chờ một lát đã, lúc đầu đều là nước lạnh.”
“Muốn ngâm mình cũng được, bồn tắm các thứ đều sạch sẽ cả.” Doanh Kiêu chỉ kệ để đồ trong phòng tắm: “Sữa tắm, dầu gội gì đó đều ở đây, cậu cứ dùng đi.”
Cảnh Từ thả túi nhựa mình mang theo lên kệ, hơi ngượng ngùng nói với Doanh Kiêu: “Làm phiền cậu rồi, tôi có mang theo đồ dùng của mình.”
Doanh Kiêu khẽ cười: “Cái này thì có gì phiền toái đâu, tôi chỉ mong cậu đến nhà tôi thôi.”
Hắn ngưng một chút, nhẹ giọng hỏi cậu: “Có mang theo quần lót không? Nếu không thì tôi có cái mới.”
Cảnh Từ cụp mắt, hơi mất tự nhiên đáp: “Có mang theo.”
Doanh Kiêu cười: “Cũng được, của tôi chắc là hơi rộng với cậu, không thích hợp cho lắm.”
Hắn nhìn qua phòng tắm một lượt, thấy không còn gì để nói nữa mới nhấc chân đi ra ngoài: “Được rồi, cậu tắm đi.”
Cảnh Từ gật đầu, đang định đóng cửa thì Doanh Kiêu bỗng dùng tay chặn cửa lại.
Hắn hơi cúi đầu, mặt mày tươi rói nhìn Cảnh Từ, nhẹ giọng nói: “Bạn học nhỏ, lát nữa anh vào trong giúp cậu chà lưng nhé?”
- ---
Tác giả có lời muốn nói:
Kiêu lẳng lơ: Đùa à, Ngô Vĩ Thành có thể chà, sao tôi không thể?
Nội tâm Kiêu: Cậu ấy tới nhà tôi kìa, vui vẻ ~