Editor: spring | Beta: YAN
Thân thể Doanh Kiêu khỏe, luôn hừng hực như lửa nóng, cho dù cách một tầng áo len mỏng thì Cảnh Từ vẫn có thể cảm nhận được nhiệt độ trên người hắn, cảm giác ấm áp dễ chịu bao quanh mình.
Trên sân thể dục tiếng người huyên náo, mưa nhỏ trên bầu trời đứt quãng rơi, bên người tốp năm tụm ba học sinh lui tới, hoặc trò chuyện, hoặc đùa giỡn, hoặc vội vàng đi ngang qua.
Doanh Kiêu dùng một tay ôm lấy người cậu, tay còn lại che ô, trong không gian nho nhỏ dưới tán ô mưa gió không lọt.
Cảnh Từ sửng sốt mất vài giây mới nhẹ nhàng duỗi tay đẩy Doanh Kiêu ra: “Cậu có đi nữa hay không?”
“Đi nào.” Doanh Kiêu một lần nữa kéo cậu lại, sợ cậu nổi giận thật rồi chạy ra ngoài mắc mưa nên không dám đùa cợt nữa, đường hoàng nói: “Chỉ lo lắng cậu bị lạnh thôi.”
Cảnh Từ hơi cụp mắt, nhìn xuống dây giày của mình: “Về sớm một chút sẽ không lạnh.”
Doanh Kiêu nghẹn họng, lần đầu tiên thấy nghèo từ.
Hắn nở nụ cười, bất đắc dĩ đáp: “Được, cậu có lý, cậu nói đều đúng.”
Sân thể dục của Thực nghiệm tỉnh dù có lớn thì đường đi đến khu ký túc xá cũng chỉ tốn mấy phút. Rất nhanh, hai người đã đứng ở cửa ký túc xá.
Doanh Kiêu đưa cặp sách trên người cho Cảnh Từ: “Đi vào đi.”
Cảnh Từ khẽ giật mình: “Cậu không vào sao?”
“Tôi về nhà.”
“Cậu... chẳng phải bảo là đêm nay sẽ ngủ lại ư?”
Doanh Kiêu kéo quai đeo cặp sách ra, vừa treo lên cánh tay cậu vừa trả lời: “Không, đêm nay về nhà còn có việc, chẳng phải là cậu không mang ô sao. Được rồi, lên lầu đi.”
Hắn phất phất tay với Cảnh Từ: “Anh đi đây, mai gặp nhé.”
Cảnh Từ mấp máy môi, thấy Doanh Kiêu sắp sửa quay người, cậu hơi chần chừ, nhưng cuối cùng vẫn nói một câu với hắn: “Đi đường cẩn thận.”
Bước chân Doanh Kiêu dừng lại, khóe môi lập tức cong lên từng chút một.
Cảnh Từ leo lên tầng ba, đứng trước cửa ký túc xá của mình, cậu đang định đưa tay đẩy thì cửa đã được kéo ra từ bên trong.
Lý Trụ trông thấy cậu thì giật nảy mình: “Đù má, thật đúng là trùng hợp.” Cậu ta lắc lắc cái ô trong tay: “Mày mà chưa về thì tao cũng đang định đi đón đây.”
Cảnh Từ nói câu cảm ơn với cậu ta, đặt cặp sách lên mặt bàn duy nhất trong ký túc xá, điều chỉnh góc độ mấy lần, đến tận khi ngắm thuận mắt mới buông tay.
Lý Trụ đi quanh người cậu một vòng, càng xem càng cảm thấy không thích hợp.
Cậu ta duỗi tay sờ sờ người Cảnh Từ, nghi hoặc: “Chẳng phải mày không mang ô sao? Sao lại không ướt tẹo nào thế?”
Cảnh Từ đang cúi người nhấc chậu, nghe vậy thì động tác hơi khựng lại, hàm hồ trả lời: “Dùng chung với người khác.”
“Ồ.” Ánh mắt Lý Trụ rơi xuống khuôn mặt cậu, hâm mộ ghen tị nói: “Dáng dấp đẹp trai quả là tốt, người cho mày mượn ô có phải nữ sinh không?”
Nữ sinh?
Nhớ đến gương mặt góc cạnh rõ ràng của Doanh Kiêu, khóe môi Cảnh Từ khẽ cong lên, không trả lời.
Lý Trụ tự cảm thấy đã phát hiện ra chân tướng, nằm uỵch xuống giường, thở ngắn than dài: “Bây giờ nữ sinh chỉ biết xem mặt, tiếc là các cậu ấy không hiểu một đạo lý, không chỉ các cậu ấy muốn bạn trai mà người lớn lên đẹp trai cũng muốn.”
Cảnh Từ đang bưng chậu đi ra ngoài, nghe được lời này của cậu ta chẳng hề giải thích thêm, chỉ không dấu vết dời chủ đề: “Cũng xem cả tài hoa.”
Lý Trụ: “...”
Thật không khéo, cậu ta không có cả mặt lẫn tài hoa.
Mặt Lý Trụ đầy hung ác nhào đến bên người Cảnh Từ, dùng cánh tay siết cổ cậu, hung tợn hỏi: “Mày... nói lại lần nữa cho tao nghe thử xem?”
Đôi mắt Cảnh Từ lộ ý cười: “Còn không cho tao nói thật hả?”
“Mày được đó!” Cánh tay Lý Trụ dùng sức muốn quật ngã cậu.
Ngay lúc này, cửa ký túc xá bỗng nhiên bị đẩy ra, mấy nam sinh lớp 11-7 cũng ngủ lại ký túc xá đi đến.
Nhìn thấy động tác của hai người bọn họ, một nam sinh lập tức kéo Lý Trụ ra xa: “Làm gì đấy? Làm gì đấy?!”
Ngô Vĩ Thành đẩy Lý Trụ sang một bên, trừng cậu ta: “Mày! Cách đầu của Cảnh Từ chúng ta xa ra! Nghe rõ chưa!”
Ngô Vĩ Thành là lớp trưởng 11-7, cũng là người duy nhất của lớp 11-7 có thể chen vào Top 350 của khối 11 trước đó. Các môn khác của cậu chàng cũng không tệ lắm, lại duy nhất toán học giống y hệt Trần Miểu Miểu, đầu óc chậm chạp.
Mỗi lần thi xong, tám chín phần đề lớn phía sau đều sẽ không làm được, thường xuyên bị thầy Lưu gọi vào văn phòng mắng sau khi công bố thành tích.
Từ lúc trông thấy điểm toán học tuyệt đối trong kỳ thi giữa kỳ của Cảnh Từ, cậu chàng thường chạy đến hỏi để Cảnh Từ.
Lớp 11-7 còn từng nói đùa, bảo là lúc cuối kỳ cậu chàng và Trần Miểu Miểu phải tặng cho Cảnh Từ một lá cờ thi đua.
Tính cách Ngô Vĩ Thành đặc biệt hướng ngoại, sau khi hai người quen thuộc thì thỉnh thoảng lại dẫn mấy nam sinh 11-7 đến thăm hỏi phòng ký túc xá của Cảnh Từ, thỉnh thoảng còn cầm theo sách luyện tập, thuận tiện hỏi mấy vấn đề.
Vóc người cậu chàng cao lớn, cùng kiểu thân hình với thầy Lưu. Người khác đều là size L bình thường, cậu chàng lại là size XXXL, ở trong tay cậu chàng Lý Trụ hoàn toàn không có lực phản kích, như con gà con bị xách sang một bên.
“Tao không so đo với fan cuồng!” Lý Trụ hừ một tiếng, nhỏ giọng thầm thì.
Mấy nam sinh khác ngồi xuống bên cạnh cậu ta, khoác vai Lý Trụ, nói đùa: “May mắn Cảnh Từ không phải nữ sinh, bằng không thì đời này phải bị lão Ngô quấn lấy.”
Ngô Vĩ Thành xì một tiếng, nhíu mày: “Nói bậy gì đấy.” Lại nhìn thoáng qua Cảnh Từ, thấy cậu không để ý mới yên tâm.
Trước đó, bởi vì nguyên chủ theo đuổi Doanh Kiêu quá mức, dẫn đến người trong lớp 11-7 đều ngầm thừa nhận Cảnh Từ thích nam sinh.
Nhưng từ khi Cảnh Từ thay đổi tốt hơn, cậu không còn quấn lấy Doanh Kiêu nữa, ngược lại là Doanh Kiêu thường xuyên trêu chọc cậu. Người lớp 11-7 đều không hiểu lúc trước Cảnh Từ thật sự thích Doanh Kiêu hay giống với thành tích, thuần túy do bệnh trẻ trâu phát tác nên mới cố ý gây sự.
Tò mò một hồi không nhìn ra cái gì, dần dà chẳng thèm quan tâm nữa.
Mặc kệ cậu thích nam hay nữ thì cũng đâu có liên quan đến bọn họ.
Thích nam, tính lên nam sinh toàn trường không có ai đẹp trai bằng Doanh Kiêu, bọn họ hoàn toàn không lo lắng. Mà thích nữ, thì lại càng chẳng có chuyện gì đến bọn họ.
Nhưng người tỉ mỉ vẫn tránh dùng chuyện này trêu chọc Cảnh Từ, khiến cậu đỡ mất tự nhiên.
Mấy nam sinh cười cười, xông về phía Ngô Vĩ Thành làm động tác tay xin khoan dung.
Bọn họ đến, lúc này Cảnh Từ đi rửa mặt thì không quá ổn, cậu đặt chậu rửa mặt xuống bên chân, ở lại nói chuyện phiếm cùng mấy người.
Ngô Vĩ Thành nhẩm tính thời gian, nói: “Nhanh thật đấy, mai sẽ là thứ bảy rồi.”
“Thứ bảy thì sao chứ?” Lý Trụ bĩu môi, nghiêng người dựa vào trên chăn đã gấp gọn, thở dài: “Lại đâu có được nghỉ.”
“Đúng vậy đó.” Nam sinh bên cạnh cậu ta nói: “Nhìn những trường khác được nghỉ thật ghen tị muốn chết. Bố tao cũng thật là, đầu óc tao vốn không dành cho học tập, lại cố tình muốn nhét tao vào Thực nghiệm tỉnh, chuyên ngành không đúng rồi.”
Cảnh Từ cười cười, không đáp lời, lấy một túi bánh mì nhỏ kiểu Pháp ra khỏi ngăn kéo rồi ném cho bọn họ.
Buổi tối lúc về phòng cậu sẽ thường xuyên thấy đói, nên đã chuẩn bị sẵn mấy túi bánh mì Pháp ngay trong phòng ngủ. Thứ đồ này rẻ, có thể để lâu, khi đói bụng ăn mấy cái là có thể tốt hơn không ít.
Mấy nam sinh không khách sáo với cậu, mỗi người cầm một cái, bóc ra rồi bỏ vào trong miệng.
Toàn là lứa tuổi mười sáu mười bảy cơ thể đang phát triển, bất kể thứ gì cũng nhét vào bụng được.
Một nam sinh đã ăn xong, đang định tiện tay vứt bao gói lên giường, chợt bị Cảnh Từ thản nhiên liếc thoáng qua, sau lưng không tự chủ được mà ưỡn thẳng chút, ngược lại vội vàng ném vào trong thùng rác.
“Ngày mai nhà tắm trường học mở cửa.” Ngô Vĩ Thành vừa ăn vừa nói: “Chúng mày có đi tắm không?”
Ngày mùa hè, bình thường các nam sinh hay tắm trong nhà vệ sinh.
Nhưng bây giờ thời tiết chuyển lạnh rồi, dùng nước lạnh sẽ bị bệnh, dù cơ thể có hừng hực như lửa nóng thế nào đi chăng nữa thì cũng không dám chà đạp bản thân như vậy.
Cảnh Từ hơi suy nghĩ, gật đầu: “Tôi đi.”
Thực nghiệm tỉnh quản lý học sinh ở lại trường rất nghiêm, bình thường hoàn toàn không cho phép ra khỏi trường học. Mà nhà tắm của trường học chỉ mở cửa vào hai ngày thứ bảy chủ nhật, cho nên nếu không phải mùa hè thì muốn tắm rửa nhất định phải chọn trong hai ngày này.
“Vậy buổi sáng ngày mai chúng mày nhớ mang hết đồ đi, giữa trưa tao không ăn cơm, trực tiếp chạy đến nhà tắm.” Ngô Vĩ Thành nuốt miếng bánh mì nhỏ cuối cùng trong miệng xuống, nói: “Bằng không thì không giành được vòi nước.”
Cảnh Từ gật đầu: “Được.”
Mặc dù cũng có thể đi tắm vào buổi chiều chủ nhật được nghỉ, nhưng mỗi tuần chỉ có nửa ngày nghỉ thôi, cực kỳ quý báu, đại đa số học sinh đều sẽ lựa chọn đi nhà tắm vào thứ bảy.
Thế nên buổi trưa thứ bảy là thời điểm chen chúc nhất của nhà tắm Thực nghiệm tỉnh.
“Đến lúc đó không cho phép bất kỳ đứa nào lề mề đấy.” Ngô Vĩ Thành nhìn mấy nam sinh, cảnh cáo: “Chuông tan học hết tiết thứ tư vừa vang lên, tao sẽ lập tức lao ra đoạt vị trí, nghe rõ chưa?”
Lý Trụ lườm cậu chàng một cái: “Cần mày phải nói à? Như kiểu có ai chưa từng làm vậy.”
Ngô Vĩ Thành mặc kệ cậu ta, chuyển hướng qua Cảnh Từ, vô cùng thành thật làm một con cún tiêu chuẩn kép: “Cậu chậm tí cũng không sao, đến lúc đó tôi chiếm chỗ giúp cho.”
Cảnh Từ cười: “Không cần, tôi cùng một chỗ với các cậu là được.”
Lúc Cảnh Từ mới đến đây, quả thực không quá quen với bầu không khí cái gì cũng phải đi cướp của Thực nghiệm tỉnh, nhưng ở đây thời gian dài rồi dần dần tiếp nhận, có đôi khi cậu chạy đến nhà ăn còn nhanh hơn Lý Trụ.
Mấy người cứ như vậy thỏa thuận xong.
Sáng ngày hôm sau, Cảnh Từ mang một loạt đồ dùng tắm rửa như dầu gội đầu, khăn mặt gói kỹ vào trong túi nhựa, nhét vào cặp sách, cõng vào phòng học.
Cậu dùng túi nhựa không trong suốt, sau khi vào chỗ thì đặt vào trong hộc bàn, bởi vậy dù Doanh Kiêu ngồi cùng bàn với cậu cũng không phát hiện.
Thẳng đến hết tiết thứ ba, Ngô Vĩ Thành lớn giọng rống lên trong phòng học: “Đợi lát nữa tan học tất cả chúng mày nhanh lên nhá! Tao cảm thấy hôm nay người trong nhà tắm sẽ vô cùng nhiều đấy.”
Mấy nam sinh lác đác lên tiếng, Cảnh Từ cũng nhẹ gật đầu theo.
Lúc đó, Doanh Kiêu và đám Hà Chúc đang đi vào từ bên ngoài.
Trông thấy một màn này, ý cười nơi khóe môi Doanh Kiêu dần dần biến mất.
Mặt hắn không thay đổi nhìn về phía Hà Chúc: “Là tao nghe nhầm, hay là chúng nó bay rồi? Chúng nó hẹn Cảnh Từ đi làm cái gì cơ?”
Hà Chúc bị hắn nhìn thì toàn thân run rẩy, xoa mồ hôi lạnh trên trán, ngượng ngùng đáp: “Tắm, tắm rửa?”
Cậu ta muốn chớp mắt ra hiệu cho Ngô Vĩ Thành, cố tình Ngô Vĩ Thành chẳng những không nhìn cậu ta mà còn chạy đến bên cạnh Cảnh Từ, hí ha hí hửng nói: “Tôi có mang theo khăn tắm, đến lúc đó tôi sẽ chà lưng giúp cậu.”
Cảnh Từ chỉ hộc bàn của mình: “Tôi cũng mang theo, tôi cũng sẽ chà cho cậu.”
Doanh Kiêu cười lạnh, đi qua dùng một tay đẩy Ngô Vĩ Thành sang bên cạnh.
Ngô Vĩ Thành đang muốn nổi giận, liếc thấy người đến là hắn thì lập tức xám xịt chạy về chỗ ngồi của mình.
Doanh Kiêu thở phào, cố gắng làm mình tỉnh táo lại: “Đừng đi cùng bọn họ, ngày mai anh dẫn cậu ra ngoài tắm.”
Cảnh Từ lắc đầu, lật một trang sách Olympic Toán học trong tay: “Đã bàn bạc xong rồi.”
Doanh Kiêu tức giận đến mức chỉ muốn dùng sức bóp mặt cậu hai lần.
Thật sự lớn gan mà, hôm nay có thể đi tắm rửa cùng một đám đàn ông hoang dã, thế ngày mai thì sao? Ngày mai cậu còn có thể làm ra chuyện gì nữa?
Doanh Kiêu nhẹ nhàng nghiến răng, tốt lắm, cái này đâu trách hắn được, đều là những người này ép hắn...
Ngô Vĩ Thành đang nằm bò ra trên bàn chẳng hiểu sao sau lưng bỗng lành lạnh, cậu chàng mờ mịt ngẩng đầu nhìn mấy lần, rồi vô tình đưa tay cào cào hai cái, lại tiếp tục nằm xuống.
Tiết thứ tư buổi sáng là giờ toán học của thầy Lưu.
Hôm qua lớp 11-7 vừa mới làm một bài trắc nghiệm nhỏ, bởi vậy tiết này thầy Lưu không giảng bài mới mà bắt đầu giảng bài thi.
Cảnh Từ vẫn điểm tuyệt đối như thường lệ, không có gì để nói. Ngược lại là Doanh Kiêu, thành tích tiến bộ không ít, còn nhận được vài câu khích lệ của thầy Lưu.
Đề căn bản đoạn trước thầy Lưu nói rất nhanh, chủ yếu là lướt hết qua, chờ đến phần đề lớn phía sau, thầy Lưu nói cực kỳ kỹ.
Biết trình độ học sinh lớp mình, quả thực có thể nói là ông bóp nát đề ra giảng, đợi tới lúc giảng xong đề lớn cuối cùng thì vừa khít với tiếng chuông reo báo hết tiết học.
Ngô Vĩ Thành vừa nghe được tiếng chuông thì lập tức nắm chặt túi nhựa trong tay, tinh thần phấn chấn nhìn chằm chằm cửa phòng học, mông đã rời khỏi ghế, chỉ chờ thầy Lưu ra lệnh một tiếng là sẽ lao ra.
Thầy Lưu không dạy quá giờ, ông buông phấn viết trong tay xuống, nói: “Được rồi, tiết này đến đây...”
Chưa nói xong câu này, Doanh Kiêu bỗng nhiên giơ tay lên: “Thưa thầy.”
Thầy Lưu sững sờ nhìn hắn: “Sao vậy?”
Doanh Kiêu búng bài thi trong tay, mặt đầy nghiêm túc: “Đề lớn cuối cùng em nghe không hiểu.”
Bàn chân Ngô Vĩ Thành đang vận sức chờ phát động chợt lảo đảo, cả cái mông ngã ngồi xuống ghế.
- ----------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Anh Kiêu: Ha ha, không trị được mấy người chắc.
Editor Chan: bọn mình quay lại rồi đâyyyy