Editor: spring ^^ Xuantra2810| Beta-er: Yan
Giọng hát ma mị không ngừng quanh quẩn trên tầng ba, đông cứng lại bầu không khí. Cách vách yên lặng chừng một phút, sau đó truyền đến tiếng quăng ngã ghế “bùm“.
Dường như đang dùng cách này để lột tả cảm giác bất mãn của mình.
“Ấy, không phải chứ?” Doanh Kiêu giơ điện thoại mỉm cười: “Đang quăng ghế cho tôi nghe ư?”
Hắn nhìn sang Cảnh Từ: “Đưa điện thoại của cậu cho tôi mượn dùng, hôm nay tôi phải tranh chấp đến cùng với bọn họ, có tin tôi sẽ cầm hai cái điện thoại đứng bật loa trước cửa phòng bọn họ không?”
Cảnh Từ: “...”
Cảnh Từ thật sự tin, loại chuyện này Doanh Kiêu tuyệt đối làm được.
“Đừng đi.” Cảnh Từ sợ hắn ra ngoài gây chuyện, bước mấy bước đến cửa rồi chặn lại: “Ngủ đi, bây giờ hết âm thanh rồi.”
Thấy Doanh Kiêu duỗi tay như thể muốn nắm lấy chốt cửa, trong lòng cậu quýnh lên, trực tiếp đoạt lấy điện thoại của Doanh Kiêu, ấn xuống nút tạm dừng: “Cậu nghe xem, thật sự không có tiếng động nữa.”
Doanh Kiêu rũ mắt nhìn cậu, Cảnh Từ cởi quần áo mà không thấy ngượng ngùng, trên đùi cậu vẫn còn mặc quần đồng phục, nhưng nửa người trên chỉ khoác một chiếc áo lông màu trắng mỏng manh, làm lộ ra xương quai xanh xinh đẹp.
Xương quai xanh xinh đẹp kia vừa mới nhoáng lên trước mắt hắn, dường như đang cố ý dụ dỗ hắn nhấm nháp.
Đôi mắt Doanh Kiêu dần trở nên sâu thẳm, hắn nắm chặt nắm đấm, khắc chế nghiêng đầu đi.
Hắn cảm thấy qua đêm nay, mình hoàn toàn có thể đi đóng vai Liễu Hạ Huệ.
Cảnh Từ thấy Doanh Kiêu không nói lời nào, cho rằng hắn vẫn chưa từ bỏ ý định tiếp tục khiêu khích phòng cách vách. Cậu ngẫm nghĩ, quay người lại, treo khóa xích ở trên cùng cánh cửa lên.
“Ngủ đi.”
“Được.” Cổ họng Doanh Kiêu căng thẳng. Hắn ho một tiếng, xoay người, đưa lưng về phía Cảnh Từ, nói: “Cậu đi ngủ trước đi, tôi nghe xem bọn họ có lên tiếng nữa không.”
Cảnh Từ: “...”
Cảnh Từ chẳng thể hiểu nổi sự cố chấp của hắn đến từ đâu, nhưng cậu không phải là người nói nhiều, sau khi xác nhận Doanh Kiêu thật sự sẽ không ra ngoài nữa thì cậu nhẹ gật đầu, đi thẳng lên giường.
Khách sạn nhỏ này lát gạch men sứ dưới sàn nhà, không lót thảm. Doanh Kiêu đi mỗi đôi dép lê mỏng dính dùng một lần đứng ở cửa, hơi lạnh nhanh chóng truyền từ lòng bàn chân lên khắp toàn thân.
Ý lạnh đúng lúc kiềm chế hơi nóng trong cơ thể, mãi cho đến khi phản ứng vừa rồi hoàn toàn biến mất, Doanh Kiêu mới chột dạ cúi đầu nhìn thoáng qua rồi nhẹ nhàng thở phào một hơi thật dài.
Phòng cách vách dường như đã sợ liên khúc “Bố bố mẹ mẹ ông ông bà bà”, dù âm nhạc đã ngừng thì vẫn yên tĩnh như gà, không tiếp tục hành hạ lỗ tai người khác nữa.
Doanh Kiêu cất điện thoại di động đi, bước đến bên giường.
Cảnh Từ nằm ngửa, đôi mắt đã nhắm lại, có vẻ như thật sự đang chuẩn bị ngủ.
Doanh Kiêu hết nhịn lại nhẫn, rốt cuộc vẫn không nhịn xuống được, đi đến đầu giường của cậu.
Cảnh Từ như có cảm giác nên mở to mắt, khẽ nghiêng đầu, đối diện với đôi mắt chứa ý cười của Doanh Kiêu. Cậu gập cùi chỏ chống nửa người trên dậy, nhìn Doanh Kiêu: “Cậu... có việc?”
“Không có việc gì.” Ánh mắt Doanh Kiêu chăm chú nhìn cậu, nhẹ nhàng đè Cảnh Từ đang muốn ngồi dậy nằm xuống.
Trong buổi đêm yên tĩnh chỉ có hai người bọn họ, Doanh Kiêu gần như không thể khắc chế được cảm xúc mãnh liệt trong lòng mình.
Ngón tay của hắn hơi động đậy, nói khẽ: “Chỉ muốn nói một câu ngủ ngon với cậu.”
Cảnh Từ sững sờ, lông mi run rẩy, bình tĩnh nói: “Ngủ ngon.”
“Ngủ đi.” Doanh Kiêu thừa dịp cậu không đề phòng, nhẹ nhàng xoa đầu cậu một cái, cười cười, quay người lên giường, tắt đi đèn ngủ.
Cả phòng lập tức sa vào bóng tối, Cảnh Từ duy trì tư thế nằm ngửa không nhúc nhích. Thật lâu sau, cậu nhẹ nhàng nâng tay, chạm vào chỗ Doanh Kiêu vừa sờ đến.
Sáu giờ sáng hôm sau, Cảnh Từ đúng giờ tỉnh lại.
Doanh Kiêu còn đang ngủ, chăn mền vò thành một cục chất đống trên eo, lộ ra cặp chân vừa thon dài vừa thẳng tắp. Gương mặt hắn góc cạnh, dù nằm thẳng thì hình dáng khuôn mặt vẫn khắc sâu, mặt không biểu cảm nhìn có phần lạnh nhạt.
Cảnh Từ rón rén xuống giường, vào nhà vệ sinh mở vòi nước thật nhỏ, chịu đựng rửa mặt một lần, chỉnh đốn sạch sẽ rồi mới đi ra.
Chất lượng giấc ngủ của Doanh Kiêu rất tốt, vẫn chưa tỉnh dậy.
Cảnh Từ nhìn hắn một cái, thay giày lấy ví rồi ra cửa.
Bởi vì là khu vực quanh trường học, con đường này có rất nhiều quà vặt.
Quầy bữa sáng bày san sát, Cảnh Từ đi mấy sạp hàng, cuối cùng mua hai phần bánh cuốn thịt Quảng Đông, hai cái bánh bao xá xíu. Cậu nghĩ đến lượng cơm ăn của Doanh Kiêu, lại mua thêm một phần xíu mại, lúc này mới trở lại khách sạn.
Ảnh minh họa
Khuyến nghị không nên xem lúc đang đói (✿◡‿◡)
Doanh Kiêu vẫn chưa tỉnh, lông mày hơi nhíu lại, dường như bị tiếng còi bên ngoài làm ồn.
Cảnh Từ do dự một lúc, không gọi hắn dậy.
Gấp chăn màn gọn gàng xong, cậu lại xếp toàn bộ đồ đạc của mình vào trong túi, tránh lúc đi ra ngoài bị lạc mất. Xong xuôi cậu mới cầm một phần bánh cuốn định đi ra quầy bar nhỏ chỗ lễ tân ăn.
Ngay lúc cậu đứng dậy, giọng nói khàn khàn của Doanh Kiêu vang lên bên tai: “Dậy sớm vậy?”
Hắn ngồi dậy, dựa vào đầu giường, đôi mắt vẫn chưa mở ra hẳn được, hỏi Cảnh Từ: “Mấy giờ rồi?”
Cảnh Từ liếc thoáng qua điện thoại: “Sáu giờ bốn mươi mốt.”
Doanh Kiêu xoa nhẹ đôi mắt, lại ngồi trên giường thêm mấy phút. Đợi đến khi đầu óc dần dần tỉnh táo hắn mới xuống giường.
Hắn đi đến bên giường kéo màn cửa sổ ra, vừa xem liền thấy bữa sáng để trên bàn, kinh ngạc: “Cậu mua?”
Cảnh Từ gật đầu: “Đi rửa mặt đi.”
Doanh Kiêu đẩy cửa nhà vệ sinh ra, quay đầu cười với Cảnh Từ: “Tri kỷ như vậy.”
Cảnh Từ không để ý tới câu trêu ghẹo của hắn, cậu nhìn thoáng qua chăn mền bừa bộn và gối đầu sắp sửa rớt khỏi giường của hắn, ngón tay giật giật. Do dự vài giây, rốt cuộc cậu vẫn đi qua thu xếp lại mặt giường.
Rửa mặt xong, Doanh Kiêu hoàn toàn tỉnh táo. Hắn ngồi xuống bên cạnh Cảnh Từ, mở đôi đũa dùng một lần ra, đưa cho cậu: “Ăn đi, đợt chốc nữa thì lạnh.”
Cảnh Từ chỉ lấy một hộp bánh cuốn: “Chỗ còn lại cho cậu.”
Doanh Kiêu nhớ lại thói quen buổi sáng không ăn quá nhiều của cậu, không từ chối: “Được.”
Ăn sáng xong, Doanh Kiêu đang muốn hỏi Cảnh Từ định đi chỗ nào tiếp thì lơ đãng liếc sang mặt giường của mình, hắn lập tức giật mình.
Hắn nhớ tới lần đầu tiên dẫn Cảnh Từ về ký túc xá, lúc ấy mặc dù Cảnh Từ cảm thấy vô cùng khó chịu nhưng từ đầu đến cuối đều không hề nhắc đến việc giường hắn bừa bộn.
Mà bây giờ...
Ánh mắt Doanh Kiêu quét qua đống chăn xếp chồng ngay ngắn trên giường, khóe môi hơi cong lên.
Hoàn cảnh của khách sạn nhỏ này thật sự không tốt lắm. Sau khi ăn cơm xong, hai người chẳng ở lâu trong phòng, đơn giản dọn dẹp liền trả phòng rời đi.
Doanh Kiêu cực kỳ quen thuộc với địa phương này, hắn dẫn Cảnh Từ đi đến một quán cà phê có hoàn cảnh tương đối khá.
“Học ở chỗ này?”
“Cũng được.” Cảnh Từ gật đầu, nhìn thoáng qua menu trên đầu, chọn một cốc trà sữa đậu đỏ rẻ tiền nhất, quay đầu hỏi Doanh Kiêu: “Cậu muốn gì?”
Doanh Kiêu không trả lời mà hỏi lại: “Còn cậu thì sao?” Dừng một chốc, hắn bồi thêm một câu: “Quá nhiều loại, chọn hoa mắt.”
Cảnh Từ không nghĩ nhiều như vậy, nói lời thật lòng: “Trà sữa đậu đỏ.”
“Được.” Doanh Kiêu gật đầu, chuyển hướng sang nhân viên cửa hàng: “Cho bọn em hai ly trà sữa đậu đỏ, nóng, ít đường.”
Nói xong, hắn sải bước lên phía trước Cảnh Từ, chặn Cảnh Từ ở phía sau, trực tiếp lấy điện thoại ra quét mã trả tiền. Một loạt động tác làm đến nước chảy mây trôi, không dừng lại chút nào.
“Cậu...” Cảnh Từ định móc điện thoại ra chuyển khoản cho hắn, Doanh Kiêu bất đắc dĩ đè tay cậu xuống: “Được rồi, bữa sáng tôi có trả tiền cho cậu không?”
Hắn cúi đầu nhìn bao lì xì chưa nhận trên Wechat của mình. Đó là tiền ăn ở Cảnh Từ gửi cho hắn, hắn cất điện thoại di động đi, hỏi: “Khách sáo như vậy là ghét tôi à?”
Cảnh Từ bật thốt: “Không có.”
“Vậy là được rồi.” Doanh Kiêu đi đến bên kia quầy bán hàng, lấy hai ly trà sữa vào tay, hắn hất cằm chỉ chỉ cái bàn lớn ở tận cùng bên trong: “Chúng ta đến đó.”
Xung quanh trường học không giống với những chỗ khác, cuối tuần trái lại sẽ vắng vẻ đi. Thời gian này trong quán cà phê cũng chẳng có mấy người, ngoài tiếng nhạc nhẹ quán đang bật thì không còn tạp âm nào khác.
Hai người ngồi đối mặt nhau, trước mặt mỗi người đặt một tờ bài thi, bắt đầu cúi đầu làm bài.
Tốc độ làm đề của Cảnh Từ rất nhanh, Doanh Kiêu chưa viết xong một đề mà cậu đã bắt đầu làm sang đề thứ hai.
Dù rõ ràng trình độ của Cảnh Từ, Doanh Kiêu vẫn bị cậu làm cho khiếp sợ.
Hắn thầm thở dài trong lòng, vứt bỏ những suy nghĩ lung tung trong đầu đi, cố gắng để cho mình tập trung tinh thần vào tờ bài thi trước mặt.
Dốc sức học hành hơn một tháng, Doanh Kiêu tiến bộ kinh người, một vài đề cơ bản đơn giản cũng có thể làm được. Đương nhiên, đề phức tạp vẫn chưa được, lúc trước hắn hổng nhiều kiến thức quá.
Làm xong một đề thi, hắn cầm lấy bài của Cảnh Từ so đáp án đúng, khoanh lại toàn bộ những chỗ không giống nhau, để đó đến lúc làm xong hết thì nghiên cứu lại, sau đó hắn mới tiếp tục bắt đầu làm đề tiếp theo.
Hai người cứ thế làm đề cho đến trưa. Có Cảnh Từ ở đó, Doanh Kiêu cũng vô thức bị kéo vào trạng thái học tập theo, sắp đến một giờ chiều mới đi ăn cơm.
Sau bữa ăn, hai người lại tìm một cửa hàng nhỏ ở gần đó ngồi một lúc, đợi đến hai giờ rưỡi trường học mở cửa thì họ cùng trở về ký túc xá.
Mặc dù ngày mai chỉ có lớp mười hai đi học nhưng không ít học sinh lớp mười một cũng về trường theo.
Khi Cảnh Từ và Doanh Kiêu đi đến phòng tự học thì đụng phải không ít người.
“Những người này đều điên rồi sao?” Doanh Kiêu kinh ngạc: “Có ngày nghỉ không nghỉ mà lại chạy về trường để học?”
Cảnh Từ nghiêng đầu nhìn hắn.
Trong lòng Doanh Kiêu tự nhủ, hắn không giống với mấy con mọt sách kia.
Những người khác học tập chỉ là vì học tập, mà hắn...
Doanh Kiêu nhìn sang Cảnh Từ, hắn là vì chuyện lớn cả đời.
Ngày thứ ba sau đợt nghỉ cuối tháng là kỳ thi hàng tháng.
Vẫn là quy tắc cũ, lớp mười đến phòng lớp mười một thi, lớp mười một đến phòng lớp mười thi. Điểm khác biệt duy nhất là Cảnh Từ chuyển từ địa điểm thi cuối cùng lên địa điểm thi đầu tiên.
Sau bài trắc nghiệm Olympic Toán học lần trước, cuối cùng cũng chẳng có ai hoài nghi tính chân thực của hạng nhất của cậu.
Hiện tại, trên diễn đàn trường không còn mở bài thảo luận liệu cậu có thể thi hạng nhất nữa không, mà là trực tiếp thảo luận lần này cậu có thể bỏ xa người đứng thứ hai bao nhiêu điểm.
【 Lầu 1: Gặp được đại lão Cảnh Từ ở hành lang, thái độ bình tĩnh, sắc mặt bình thản, khiến đám cặn bã chúng ta nhìn mà than thở. Đính kèm một tấm chụp lén [hình ảnh] 】
【 Lầu 3: Á á á á á á nam thần của tui đẹp trai quá điiiiiiii! 】
【 Lầu 4: Á á á hít ảnh chụp đại lão một hơi, phù hộ tôi lần này thi được điểm cao! 】
【 Lầu 10: Chúng mày đoán lần này Cảnh Từ có thể lấy thứ nhất không? 】
【 Lầu 11: Chuyện này mà còn cần phải hỏi? Tao đoán lần này Cảnh Từ có thể bỏ xa đứa thứ hai 15 điểm! 】
【 Lầu 13: 15 điểm thì khả năng không lớn, từ trước đến nay đề giữa kỳ của trường học chúng ta là khó nhằn nhất. Tao cảm thấy đề đơn giản hơn thì đại lão sẽ gặp phải khó khăn nếu muốn kéo điểm. 】
【 Lầu 20: Tao cảm thấy sẽ trong khoảng 10 điểm, xem xét từ đợt trước. 】
【 Lầu 33: Đừng tinh tướng nữa, Giang Sùng cũng đã từng thi hơn 735 điểm rồi, nhiều nhất 7, 8 điểm, không thể nhiều hơn. 】
【 Lầu 40: Rốt cuộc ai tinh tướng còn chưa chắc đâu, nhìn lầu 33 cái là biết ngay lớp 11-1, phì. Thành tích của Chu Siêu người ta cũng tốt nhưng chưa bao giờ khoác lác như chúng mày. 】
...
Trong phòng học lớp 11-7, Doanh Kiêu đang thu dọn đồ dùng văn phòng phẩm chốc nữa thi phải dùng, hắn quay sang hỏi Cảnh Từ: “Bạn học nhỏ, cậu cảm thấy lần này tôi sẽ thi thế nào?”
Cảnh Từ cho rằng hắn căng thẳng, cậu không hiểu an ủi người khác cho lắm, suy nghĩ một chút mới đáp: “Gần đây cậu học tập rất nghiêm túc, nhất định sẽ tiến bộ.”
Doanh Kiêu giúp cậu khóa lại túi bút: “Tin tưởng tôi vậy hả?” Hắn cười: “Nếu tôi thi tốt thì cậu sẽ khen thưởng sao?”
Cảnh Từ ngẩn ra: “Cậu muốn cái gì?” Cậu nhíu mày suy tư: “Quyển sách luyện tập toán tôi đưa cho cậu sắp làm xong rồi, bằng không thì tôi...”
Doanh Kiêu: “...”
Doanh Kiêu hít sâu một hơi, cắt ngang cậu: “Cậu đi xem phim cùng với tôi.”
Sợ Cảnh Từ từ chối, hắn lại nói thêm: “Học tập kết hợp nghỉ ngơi mới có thể tăng năng suất học hành được, nếu không thì...”
Cảnh Từ từng hứa hẹn trước mặt thầy Lưu, cậu sợ Doanh Kiêu lại chứng nào tật nấy nên vội vàng đáp: “Được, tôi đi.”
Doanh Kiêu cong môi, mở một app ra, trên mặt nở nụ cười thực hiện được ý đồ: “Để tôi xem thử tuần này có phim gì...”
Từ trên xuống dưới danh sách phim nhựa hấp dẫn theo thứ tự là: Hai bộ phim đấu súng, ba bộ đánh nhau, một bộ phim ma và một bộ phim tình yêu thanh xuân.
Khóe miệng Doanh Kiêu không dấu vết run rẩy, thanh niên khác có thể sẽ thích loại phim ma bom tấn này, nhưng mà... cho dù hắn thích cũng không thể xem được, hắn sợ máu...
Đây rốt cuộc là vận mệnh gì vậy.
Vài năm cũng hiếm thấy một lần lịch chiếu phim như này, còn đúng lúc bị hắn gặp được.
Nhưng nếu trực tiếp nói với Cảnh Từ là hắn muốn dẫn cậu đi xem bộ tình yêu thanh xuân kia, liệu Cảnh Từ có cảm thấy hắn bị kỳ quặc không?
Doanh Kiêu quyết định liều một lần.
Hắn đưa điện thoại di động cho Cảnh Từ, ra vẻ như không có việc gì nói: “Cậu chọn đi, cậu muốn xem bộ nào thì chúng ta xem bộ ấy.”
Cảnh Từ nhận lấy điện thoại, nghiêm túc xem từng cái một. Mỗi lần ngón tay cậu dừng trước một bộ phim là mỗi lần trái tim Doanh Kiêu thêm một phần hồi hộp.
Gánh nặng thần tượng của bạn học giáo bá nặng một tấn, không thể chủ động nhắc nhở nhược điểm của mình cho Cảnh Từ, lại sợ cậu chọn sai phim rồi giữa đường hắn choáng váng mất mặt, ảnh hưởng đến hình tượng của hắn trong lòng Cảnh Từ.
“Cậu chọn xong chưa?” Doanh Kiêu ho một tiếng, hỏi Cảnh Từ.
Cảnh Từ ngước mắt nhìn hắn.
“Cậu muốn xem bộ phim nào?” Doanh Kiêu lại hỏi một câu.
Hai câu hỏi trước sau cách nhau không quá hai giây.
Khóe môi Cảnh Từ khẽ cong lên, cậu cụp mắt ừ một tiếng, thản nhiên đáp: “Xem cái này.”
Doanh Kiêu chậm rãi thở phào nhẹ nhõm, giương mắt nhìn sang, lập tức sững sờ.
Cảnh Từ chọn bộ phim tình yêu thanh xuân kia.
Tác giả có lời muốn nói:
Cảnh Từ: =v=