Editor: Lilac harrywang609| Beta-er: YAN tieuyeutinh021001
Doanh Kiêu trầm mặc nửa phút, lúc mở miệng lần nữa, giọng nói có hơi nghẹn lại: “Cậu...” Hắn nhìn về phía Cảnh Từ: “Sao cậu lại chọn bộ này?”
Cảnh Từ cụp mắt, không nhìn thẳng vào hắn, bình tĩnh nói: “Muốn xem thì chọn thôi.”
“Muốn xem?” Doanh Kiêu lặp lại.
Hắn không nghĩ Cảnh Từ thuộc kiểu người thích xem phim tình cảm.
Bọn họ quen biết hơn hai tháng, vẻ ngoài Cảnh Từ rất được, lại học giỏi, thu hút không ít ong bướm muốn vây quanh. Nhưng cho tới giờ cậu cũng chưa từng nhìn ai nhiều hơn một cái liếc mắt, thậm chí còn bày tỏ rõ ràng chuyện mình không hứng thú với việc yêu đương.
Hơn nữa... dựa trên tính cách cậu ấy mà nói thì hẳn là sẽ thích mấy loại bom tấn này kia chứ nhỉ.
Nhưng cậu lại kiên quyết chọn thể loại mà mấy nữ sinh yêu thích, không khỏi khiến hắn nghĩ nhiều...
Doanh Kiêu trấn định lại sau cú giật mình không hề nhẹ, ánh mắt chăm chú nhìn Cảnh Từ chằm chằm, hỏi lại lần nữa: “Cậu muốn xem?”
“Không thì sao?” Cảnh Từ đứng dậy, đeo cặp lên vai, vẻ mặt không đổi hỏi ngược lại.
Doanh Kiêu khẽ cười, đứng lên cùng cậu rồi lại cúi đầu nhìn Cảnh Từ, nhẹ giọng nói bên tai cậu: “Cậu biết không? Lúc nói dối thì ngón tay cậu sẽ vô thức cong lại.”
Cảnh Từ giật mình, theo phản xạ cúi đầu xuống xem.
“Lừa cậu đấy.” Ý cười trong mắt Doanh Kiêu dần tràn ra.
Lúc Cảnh Từ chột dạ sẽ không cong ngón tay lại mà cậu sẽ cụp mắt, cố gắng tỏ vẻ lạnh nhạt.
Đáy lòng Doanh Kiêu trở nên mềm nhũn, hắn bắt được tay Cảnh Từ, khẽ nắm lại, mười ngón đan nhau. Trước khi bị Cảnh Từ giãy ra, hắn cười nói: “Cho tôi dính chút vía học thần để thi cử thuận lợi hơn tí đi, thành tích tốt thế này cơ mà?”
Cảnh Từ hơi quay đầu đi, sắc mặt có hơi không được tự nhiên cho lắm nhưng chẳng từ chối hắn nữa.
Mọi người trong phòng thi đầu tiên đều rất tự giác, trừ Cảnh Từ vừa tới ra thì mọi người đều đã có mặt đầy đủ.
Cậu ngẩng đầu nhìn sơ đồ chỗ ngồi trên bảng rồi bước tới vị trí đầu tiên ở hàng phía nam.
Bên dưới bắt đầu xì xào bàn tán.
“Uầy! Người thật còn đẹp hơn cả trong hình!”
“Thì ra cậu ta chính là Cảnh Từ.”
“Aaaa tui nhớ kĩ gương mặt này rồi! Chính là top 1 nam thần trong mộng của tui!”
..........
Cảnh Từ vừa bỏ đồ dùng lên bàn xong thì bất ngờ bị một thứ gì đó đập vào lưng, cậu quay đầu lại nhìn, thấy Chu Siêu đang rướn qua người Giang Sùng ở phía trước nhiệt tình vẫy với cậu: “Sao ông tới muộn thế?”
“Dọn đồ hơi chậm chút.”
“Ầy,“ Chu Siêu thoáng liếc ra cửa, thấy giám thị còn chưa tới thì ôm đề Olympic toán chạy qua chỗ Cảnh Từ: “Có bài muốn hỏi mà chờ mãi ông chưa tới.”
Cậu chàng vừa trách móc, vừa lật đề trong tay, chỉ lên giấy nói: “Đây, bài này.”
Cảnh Từ kinh ngạc nhìn cậu ta: “Cậu đi thi mà còn mang đề ôn tập theo à?”
“Biết sao được,“ Chu Siêu chẳng biết phải làm thế nào: “Ai bảo chúng ta không cùng lớp, đề này thầy Triệu giảng cho tôi một lần rồi nhưng tôi vẫn không hiểu, nếu hỏi lại lần nữa thì nhất định sẽ bị mắng.”
Cậu chàng cười cười, không để tâm nói: “Lát nữa giáo viên tới thì tôi để lên chỗ bục giảng là được.”
Cảnh Từ gật đầu, nhìn theo hướng Chu Siêu chỉ.
Đề này liên quan đến phần dãy số, yêu cầu chứng minh hai ý nhỏ.
Cậu trầm tư một lát, cầm bút chì lên giải ra nháp một lần trước rồi nhìn về phía Chu Siêu: “Xem ý đầu tiên trước...”
“Ông vậy mà biết làm thật luôn?” Chu SIêu không dám tin ngắt lời cậu.
“Lúc trước từng làm qua dạng đề tương tự rồi, cũng không khác nhiều lắm.” Cảnh Từ giải thích một câu, vừa định nói tiếp thì đột nhiên Chu Siêu giơ tay lên vỗ bàn: “Đệt! Ông đỉnh vãi!”
Cùng lúc đó cửa lớp mở ra, Triệu Phong ôm tập đề cùng Trương Tĩnh bước vào trong, hai người đều nghe được câu nói kia của Chu Siêu.
Bước chân Trương Tĩnh hơi khựng lại, vô tình lui về phía sau Triệu Phong nửa bước.
Triệu Phong cười trào phúng, thả tập đề xuống bàn giáo viên, nhìn về phía Chu Siêu: “Em không về vị trí của mình đi còn đứng đó làm gì? Hay muốn ngồi ở vị trí đầu tiên nên tới hạ chiến thư với Cảnh Từ?”
“Không không không!” Chu Siêu lắc đầu nguầy nguậy, mang tập đề Olympic toán cùng với mấy tờ giấy đã viết chữ nộp lên rồi nhanh chóng chuồn về vị trí của mình.
Hạng đầu thì cậu chàng không dám mơ tưởng gì nữa nhưng mà hạng nhì thì có thể hy vọng một chút.
Thầy Triệu nhìn lướt xuống dưới lớp một lần, nhấn mạnh lại quy chế thi cử lần nữa: “Tất cả đồ dùng không liên quan đến thi cử thì cất đi rồi đặt cặp sách lên bệ cửa sổ.”
Trương Tĩnh ở bên cạnh trầm mặc mở bao niêm phong đề ra đếm đề thi, sau đó phát đề từ vị trí phía bắc, Cảnh Từ là người được phát cuối cùng.
Lúc nhận đề, Cảnh Từ vô tình chạm mắt với Trương Tĩnh, bà ta hơi sửng sốt một chốc rồi nhanh chóng dời tầm mắt.
Độ khó của đề thi lần này quả thực giống với mấy lời lan truyền trên diễn đàn, dễ hơn đề thi giữa kì kha khá, ngay cả những dữ kiện đã cho cũng sẽ không đánh lừa học sinh.
Từ nhận biết đến đọc hiểu rồi cả làm văn, tốc độ viết của Cảnh Từ đều rất nhanh, cậu ít khi nào dừng lại để suy nghĩ.
Trương Tĩnh ngồi trên bục giảng hết nhẫn rồi lại nhịn, rốt cuộc là nhịn không nổi mà đi xuống chỗ Cảnh Từ, đứng ngay bên cạnh, cúi đầu xem bài của cậu.
Nhưng lần này bà ta không dám duỗi tay ra chạm vào bài thi của cậu nữa.
Không khác lần thi giữa kì lắm, sau khi làm bài xong, Cảnh Từ cẩn thận kiểm tra lại mấy chỗ cơ bản ở mặt trước, cảm thấy ổn rồi thì nộp bài, rời khỏi phòng thi.
Bởi vì lần trước Cảnh Từ ở phòng thi cuối cùng nên đám học sinh mũi nhọn này không biết trạng thái khi làm bài của cậu. Lúc này thấy Cảnh Từ nộp bài, không ít người giật mình ngẩng đầu xem đồng hồ.
Không xem thì thôi, vừa xem thì tức khắc trợn tròn hai mắt, còn 20 phút nữa mới hết giờ mà Cảnh Từ đã nộp bài rồi?
Đều là người ở phòng thi số một, sao cậu ta lại có thể trâu bò vậy chứ?!
Nhưng tâm tình khiếp sợ này không phải đến duy nhất một lần rồi thôi mà là liên tục tiếp diễn.
Buổi chiều thi toán, trong lúc mọi người còn đang giành giật từng giây để làm bài thì Cảnh Từ đã dọn đồ xong xuôi rồi nộp bài.
Nếu như ánh mắt có thể giết người thì bây giờ Cảnh Từ đã bị mấy người ở phòng thi đầu tiên này chọc thành cái rổ luôn rồi.
Sao tên biến thái này lại phải chạy tới phòng thi số một đả kích người khác cơ chứ?!
Có thể làm đơn lên trường, xin cho cậu ta thi một mình một phòng không a!!!
Như này thì cmn ai chịu cho nổi?!
Đã rơi vào trạng thái đóng băng....
Một khi mũi nhọn đã phát điên thì học tra của 11-7 có xách dép đuổi theo cũng không kịp.
Sau bữa chiều, chuyện Cảnh Từ nộp bài trước khi hết giờ đã được đưa lên diễn đàn.
【Tui cmn muốn đi chết mà!!! Đây còn là thi thố gì nữa? Tui cảm thấy IQ của mình bị sỉ nhục. [Cát Ưu Than*] 】
*Gốc là [ 葛优瘫 ] thực chất là một tư thế ngồi rất lười biếng, tương tự như ngồi và nằm, và biểu cảm phải là “không có gì để yêu“. (Theo Baidu)
【Lần đầu thấy đại lão nộp bài tôi còn tưởng là hết giờ rồi, hại tui cả người đổ mồ hôi lạnh. Lần thứ hai... trong lòng đã sản sinh ra một ý niệm: À, cậu ấy lại nộp bài sớm. 】
【Nói thật ra thì tôi cũng đã từng chèn ép người khác như vậy hồi học cấp 2... Lỗ Tấn nói đúng, Thiên Đạo luân hồi...】
【Tui cảm thấy lần này Cảnh Từ thi cũng không tệ đâu, giám thị phòng tui là chủ nhiệm lớp 11-7, thầy ấy cầm bài thi của Cảnh Từ lên xem một lát xong cười rung nhà luôn.】
【Ngẫm lại thì ngày mai còn hai môn nữa... muốn trầm cảm =((((( 】
【Nói chung đạo lý thì tôi đều hiểu nhưng mà rốt cuộc Cảnh Từ học kiểu gì vậy? Học sinh 11-7 có thể ngoi lên giải thích chút không?】
【Đây, đây, con dân 11-7 đây! Thực ra thì phương pháp học tập của Cảnh Từ cũng không có gì đặc biệt. Chính là lên lớp tùy tiện nghe giảng một chút sau đó hết giờ thì viết lại kiến thức cho mấy bạn học khác trong lớp rồi sau đó ngủ thôi.】
【........................................Lầu trên câm miệng! 】
【Điều quan trọng phải nói ba lần: Câm miệng! Câm miệng! Câm miệng! 】
【Aaaaaaaaaaaa cậu câm miệng lại cho tôi aaaaaaaaaaaa!!!!!!!!!!!!! 】
.................................................
Trong khi đó, trường cấp hai trực thuộc Thực Nghiệm tỉnh vừa lúc tan học. Cảnh Miểu cầm điện thoại mới của mình lên khoe với đám bạn: “Ba tao mới mua cho đấy, thế nào?”
“Uầy, ba mày tốt thật đấy.” Người bạn kia cầm điện thoại Cảnh Miểu lên nhìn ngó, ánh mắt không giấu được vẻ hâm mộ: “Nếu là ba tao thì thôi đừng mơ, ông ấy nói chờ đến khi tao có giấy báo từ trường phổ thông mới mua cho tao.”
Cảnh Miểu giơ tay lên vuốt tóc, đắc ý nói: “Ba tao chiều tao mà, tao thích cái gì ba tao cũng mua cho tao cái đó.”
“Có thể dùng điện thoại của mày lên diễn đàn cấp ba xem không?” Bạn học hâm mộ nói: “Không biết mấy đại lão của bên đó làm gì mỗi ngày nhỉ.”
“Xem đi.” Cảnh Miểu dửng dưng mở khóa màn hình: “Chờ một thời gian nữa ra dòng mới tao lại đổi.”
Vì để cho học sinh trung học hiểu hơn về cuộc sống thời phổ thông sắp tới nên diễn đàn của trường cấp ba Thực Nghiệm tỉnh cho phép cả học sinh cấp hai truy cập.
Bạn Cảnh Miểu lướt xem diễn đàn một hồi rồi bỗng dưng nói: “Ê, Cảnh Miểu, bên cấp ba có một học thần đại lão cùng họ với mày này.”
Cảnh Miểu cười tự phụ: “Họ Cảnh bọn tao đều học giỏi.”
“Tên anh ấy là Cảnh Từ.” Bạn học mở một topic ra: “Ui vãi, là học thần thật luôn! Nộp bài sớm, lần thi trước cách biệt với hạng nhì tận 25 điểm! Mẹ ơi, đây có còn là người không?!”
Cảnh Miểu cứng đờ người, lập tức giành lại điện thoại từ tay bạn mình: “Mày vừa nói người đó tên gì?”
“Cảnh Từ đó!” Bạn học khó hiểu nhìn cậu ta: “Sao thế?”
Không thể, không thể nào là Cảnh Từ mà cậu ta đang nghĩ tới!
Cảnh Miểu cắn răng, nhanh chóng đọc lướt qua topic.
Nhất định chỉ là trùng tên!
Cậu ta còn không biết Cảnh Từ là loại người như nào chắc? Mẹ cậu ta nói rồi, trời sinh Cảnh Từ chính là loại bỏ đi, sớm muộn gì cũng vào tù.
Người như vậy sao học giỏi được?!
Nhưng càng lướt xuống, sắc mặt Cảnh Miểu càng trắng bệch.
Cảnh Từ, lớp 11-7, đều trùng khớp.
Kéo xuống chút nữa, tấm hình Cảnh Từ bị chụp trộm bỗng hiện ra trước mắt.
Câu trả lời bên dưới đều là đẹp trai quá, thật là đẹp. Cảnh Miểu run tay, điện thoại “bộp” một cái, về với đất mẹ.
- ---
Lớp 11-7, Cảnh Từ vừa ăn cơm xong quay về thì Doanh Kiêu đột nhiên xáp lại gần hỏi: “Đúng rồi, cái phim chủ nhật mình đi xem tên gì ấy nhỉ?”
Hắn ấn ấn huyệt Thái Dương, làm như mệt mỏi mà than: “Thi đến nỗi đầu óc đình công luôn rồi.”
Cảnh Từ không có vòng vo như vậy, cậu nghe thế cũng chẳng nghĩ gì nhiều, thành thật đáp: “《 Thích Cậu. 》”
Doanh Kiêu không nhịn được cong khóe miệng, hắn gật đầu, lặp lại: “Ừ, thích cậu.”
“Thích cậu.”
“Thích cậu.”
Cảnh Từ nhìn hắn, thầm nghĩ liệu có phải do mình cho hắn nhiều bài tập quá rồi không mà để hắn rơi vào cảnh tuổi còn trẻ mà đầu óc đã trở nên giật lag như vậy, mỗi cái tên phim thôi cũng không nhớ nổi, còn phải nhắc đi nhắc lại nhiều lần đến thế.
Cảnh Từ hơi chột dạ dời tầm mắt, nhìn cái ly rỗng trên bàn, sau đó cầm lấy đi ra máy lấy thêm nước.
Tâm tình Doanh Kiêu thực sự rất tốt.
Ngay từ ban sáng, lúc biết được lý do cậu chọn bộ phim đó đến giờ, cuối cùng hắn cũng tìm được cơ hội nói ra lời trong lòng, hắn sắp không kìm nén nổi sự kích động trong đầu nữa rồi.
Thậm chí hắn còn đi đào cả Weibo của đạo diễn bộ 《 Thích Cậu 》lên, cực kỳ chân thành muốn hỏi xem sao ông lại có thể sản xuất ra một bộ phim xuất sắc đến vậy, hơn nữa còn đặt một cái tên đi vào lòng người như thế.
Hắn còn tiện tay bỏ phiếu cho ông, cảm ơn ông đã có cống hiến vĩ đại vì tình yêu.
Cơ mà, đạo diễn người ta lại không mở Weibo, tâm tình vui sướng tột độ của Doanh Kiêu không có chỗ bày tỏ, hắn không kiềm chế nổi nữa, sau khi suy nghĩ một lát thì quay sang bên cạnh.
Vừa thi xong, Hà Chúc còn đang sầu não nghĩ xem sau khi có điểm thì dùng cách gì để có thể trót lọt qua mặt phụ huynh. Bành Trình Trình cũng đang lạnh mặt suy nghĩ gì đó, chỉ mỗi Trịnh Khuyết không tim không phổi, vẫn lén lút lấy điện thoại ra, tranh thủ lúc thầy Lưu không có ở lớp chơi điện tử.
“Bọn mày...” Ánh mắt Doanh Kiêu chậm rãi lướt qua ba người, đợi đến khi bọn họ quay sang mới hỏi: “Thấy Cảnh Từ không?”
Hà Chúc, Trịnh Khuyết, Bành Trình Trình: “???”
Hà Chúc nhìn về phía trước: “Không phải Cảnh Từ đang lấy nước ngay trước mặt đó à?”
Cậu mập vừa định hỏi Doanh Kiêu xem có phải dạo gần đây học nhiều quá nên mắt mũi có vấn đề gì rồi không, chợt nghe Doanh Kiêu mở miệng: “À, tao biết.”
Hà Chúc, Trịnh Khuyết, Bành Trình Trình: “???”
Biết rồi còn hỏi??? Điên à???
Doanh Kiêu cong môi cười gợi đòn: “Không có gì, chẳng qua là bạn học nhỏ nhà chúng ta đáng yêu quá nên muốn cho chúng mày ngắm một ít.”
Hà Chúc: “...”
Trịnh Khuyết: “......”
Bành Trình Trình: “.........”
- ------
Tác giả có lời muốn nói:
Doanh Kiêu: Đáng yêu không? Người của tao đó. Đừng có ngưỡng mộ quá, có với cũng không tới đâu.
Hà Chúc, Trịnh Khuyết, Bành Trình Trình: “..............................”
Còn có, cái phim 《 Thích Cậu 》là do tôi bịa ra, không đúng với thực tế đâu.