p/s: tên chương dài quá nên tui xin phép để đây
Edtior: spring | Beta: YAN
Hà Chúc mặt không biểu cảm nhìn hắn, không thể tưởng tượng: “Anh Kiêu, mày... Mày không cảm thấy mình nên bình thường chút sao?”
Doanh Kiêu nhướng mày đáp: “Tao rất bình thường mà, bình thường đến mức chủ nhật này sẽ đi xem phim cùng Cảnh Từ.”
“Đúng rồi, mày biết tên phim là gì không?《Thích cậu》, Cảnh Từ chọn đấy.”
Hà Chúc: “...”
Hà Chúc phụ họa qua loa: “Tốt tốt tốt, chúc mừng hai người đi xem phim.”
Cậu ta chuyển sang Bành Trình Trình: “Lão Bành, đi nhà vệ sinh hút điếu thuốc không?”
Bành Trình Trình gật đầu, đi theo cậu ta ra ngoài. Mặc dù trên mặt cậu chàng cũng không tỏ vẻ gì, nhưng trong bước chân lại mơ hồ mang theo mùi vị chạy trối chết.
Chỉ có Trịnh Khuyết là người thành thật, hết ngó Hà Chúc và Bành Trình Trình sắp ra khỏi cửa, lại nhìn Doanh Kiêu vẫn ngồi yên tại chỗ, cậu chàng phát huy tinh thần chủ nghĩa nhân đạo, lễ phép mời: “Anh Kiêu, đi hút điếu thuốc không?”
Doanh Kiêu liếc mắt thấy Cảnh Từ đang bê cốc nước đi đến bên này, nhíu mày nói: “Ai đi hút thuốc với mày chứ? Nói lời cợt nhả gì vậy, bị Cảnh Từ nghe được rồi hiểu lầm thì làm sao bây giờ?”
Trịnh Khuyết: “...”
Trịnh Khuyết lạnh mặt đưa tay vả miệng mình, ánh mắt đờ đẫn đi ra ngoài.
Cảnh Từ bị cậu ta dọa hết hồn, đứng tại chỗ sững sờ nhìn ra hướng cửa: “Cậu ta sao vậy?”
“Không thi tốt nên điên rồi.” Doanh Kiêu thuận miệng nói một câu, vẫy tay với Cảnh Từ: “Đứng chỗ ấy làm gì, còn không mau trở lại.”
Cảnh Từ lấy lại tinh thần, đặt cốc nước xuống mặt bàn, kéo ghế ra ngồi xuống.
Doanh Kiêu vẫn chưa tiêu hóa hết cảm giác hưng phấn trong lòng, đang định lừa gạt Cảnh Từ nói thêm vài câu “thích cậu” thì thấy Cảnh Từ bỗng nhiên nghiêng đầu.
“Sao vậy?” Doanh Kiêu mỉm cười với cậu, post dáng nghiêng người*: “Nhìn anh đây làm gì?”
*Gốc là [ 凹了个造型 ] Mô hình lõm là một từ phổ biến vào năm 2006, có nghĩa là “sở hữu” (POSE), và “COOL” là tiền thân của “mô hình lõm“. Người ta nói rằng “hình dạng lõm” là một thuật ngữ tiếng lóng ở Thượng Hải, nên được viết là “hình dạng nghiêng” theo phương ngữ, được dùng để mô tả những người cố tình xây dựng bản thân và những người nắm lấy lợi thế của mình để sửa đổi bản thân và thu hút sự chú ý. (Theo Baidu)
“Bài thi của cậu.” Cảnh Từ duỗi một tay ra, thản nhiên nói: “Lấy ra cho tôi xem thử.”
Doanh Kiêu: “...”
Bạn học giáo bá từ trước đến nay coi nhẹ sinh tử không chịu khuất phục, vào thời điểm này chợt phát hiện một sự kiện: Hắn không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ thi xong Cảnh Từ duỗi tay đòi bài thi của hắn.
Bởi vì đụng phải kỳ thi cho nên giờ tự học buổi tối hôm nay, lớp thi đấu tạm dừng lên lớp.
Sau khi nhận được bài thi của Doanh Kiêu, Cảnh Từ chợt nhớ tới đề bài Chu Siêu hỏi cậu lúc sáng. Cậu ngẩng đầu liếc thoáng qua thời gian, thấy còn mười phút nữa mới vào giờ, cậu đi đến lớp 11-2, nhờ người khác gọi Chu Siêu ra.
“Làm sao vậy? Có việc?” Lúc Chu Siêu nhìn thấy Cảnh Từ thì đầu óc vẫn mơ hồ, chẳng biết Cảnh Từ gọi cậu ta ra ngoài để làm gì.
Cảnh Từ ít nói, tính cách cũng hơi lạnh nhạt, bình thường khi hai người bọn họ ở chung đều là Chu Siêu chủ động, đây là lần đầu tiên Cảnh Từ chủ động tìm cậu ta.
Trong lòng Chu Siêu nhất thời trở nên hồi hộp, còn tưởng rằng xảy ra chuyện lớn gì không thể khống chế, trong đầu đang suy nghĩ lung tung thì nghe thấy Cảnh Từ nói: “Đề bài hồi sáng cậu hỏi, bây giờ tôi giảng cho cậu nhé.”
“Ông, ông là vì chuyện này nên cố ý tới?”
“Ừ.” Cảnh Từ gật đầu, bình tĩnh đáp: “Tôi đã đồng ý giải giúp cậu rồi mà.”
Chuyện ngày hôm nay cậu đồng ý tuyệt đối sẽ không để đến ngày mai, nếu không thì trong lòng sẽ nhớ mãi.
Chu Siêu im lặng một chốc, lập tức cảm động hít hít mũi, quay đầu chạy vào trong phòng học: “Ông chờ xíu, tôi lập tức đi lấy sách luyện tập!”
Bởi vì thành tích của Chu Siêu tốt, đầu óc thông minh, cho nên lúc thầy Triệu giảng đề cho cậu ta luôn sẽ vô thức lược bớt các bước tương đối đơn giản, điều này dẫn đến việc đôi khi Chu Siêu dù có nghe thầy giảng bài nhưng cũng vẫn chưa hiểu rõ.
Cảnh Từ không như thế, bất kể là giảng đề cho ai thì cậu đều sẽ nghiêm túc đi từng bước một, chưa bao giờ nhảy qua bước nào. Cho dù dùng một công thức đơn giản thì cậu cũng sẽ ghi ra.
Nghe giảng xong, đầu óc Chu Siêu thông suốt, nâng quyển sách luyện tập mạnh mẽ gật đầu, nói lời thật lòng: “Tôi hiểu rồi, cảm ơn ông nhé Cảnh Từ.”
“Không có việc gì.” Thời gian đã trôi qua năm sáu phút, Cảnh Từ trả lại bút cho Chu Siêu: “Vậy tôi về lớp đây.”
“Từ từ đã! Ông đợi tôi! Tuyệt đối đừng đi vội mà!” Chu Siêu nhanh chóng để lại một câu rồi vội vã lao vào trong phòng học.
Cảnh Từ cho rằng cậu ta còn có đề muốn hỏi, chần chừ một chút vẫn chờ tại chỗ.
Chưa đến một phút Chu Siêu đã đi ra. Cậu ta thở hồng hộc nhét một hộp cánh vịt vào trong tay Cảnh Từ: “Cho ông ăn này. Hôm nay mẹ tôi kho xong thì đưa đến, ăn cực kỳ ngon. Chỉ là đã chia khá nhiều lúc ở trong lớp rồi nên chẳng còn lại bao nhiêu.”
Cảnh Từ khẽ giật mình, lập tức từ chối: “Tôi không cần đâu, không có việc gì nữa thì tôi đi đây.”
“Ông có còn là bạn bè không đấy, khách sáo thế.” Chu Siêu bình phục hô hấp, khoát khoát tay: “Cầm đi cầm đi, lần sau tôi mang thêm cho ông.”
Nói xong, cậu ta sợ Cảnh Từ từ chối nữa nên đi thẳng vào phòng học.
Cảnh Từ bê hộp cánh vịt nhỏ, cúi đầu yên lặng nhìn một lúc mới xoay người về lớp 11-7.
“Vừa đi cửa hàng tạp hóa nhỏ về?” Doanh Kiêu trông thấy đồ trên tay cậu thì nhướng mày hỏi.
“Không phải.” Cảnh Từ lắc đầu, đặt hộp cánh vịt lên bàn: “Là Chu Siêu cho, cậu muốn ăn không?”
Cậu quay đầu ngó nghiêng, đám Lý Trụ và Hà Chúc đều đang không ở chỗ ngồi, đành từ bỏ ý định mời bọn họ.
Còi báo động trong lòng Doanh Kiêu nhất thời reo vang: “Vô duyên vô cớ, sao cậu ta lại cho cậu cánh vịt?”
“Tôi giảng một đề cho cậu ấy.”
Doanh Kiêu cười gằn: “Giảng đề? Đây là lí do gì vậy. Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo.”
Cảnh Từ: “...”
Cảnh Từ ngước mắt nhìn hắn, chân thành nói: “Cậu không nên nói người khác như vậy.”
Trong lòng Doanh Kiêu vốn đang chôn đống lửa, vừa nghe đến hai chữ “người khác” này, ngọn lửa nhỏ kia phụt một tiếng rồi tắt.
Hắn đưa tay cầm một cái cánh vịt, gật đầu nhấn mạnh: “Ừ, không nói người khác.”
Chu Siêu không hề nói quá, cánh vịt kho của mẹ cậu ta quả thực ăn rất ngon, Doanh Kiêu vừa mở hộp ra, mùi thơm đã nhanh chóng tỏa khắp toàn bộ phòng học.
Mấy người tương đối quen thuộc với Cảnh Từ lập tức xông tới, xoa xoa tay sờ sờ miệng, thèm nhỏ nước dãi.
Cảnh Từ hào phóng đẩy hộp qua, mời bọn họ ăn.
Doanh Kiêu ở bên cạnh lạnh nhạt nhìn, mắt thấy chiếc cánh vịt cuối cùng sắp bị cầm đi trong khi Cảnh Từ vẫn chưa nếm được một cái, hắn lập tức đánh rơi bàn tay của Ngô Vĩ Thành: “Để lại cho Cảnh Từ một cái.”
Ngô Vĩ Thành ngượng ngùng rụt tay lại, liếm liếm đầu ngón tay: “Ăn ngon quá, bị hồ đồ rồi.”
Doanh Kiêu liếc mắt nhìn cậu ta, không nói chuyện, cầm lấy cái cánh vịt cuối cùng nhét vào trong miệng Cảnh Từ: “Mau ăn đi.”
Ngốc, cũng chẳng biết ăn trước một miếng.
Cánh vịt kho ăn khi lạnh cũng có một loại đặc sắc khác, hương vị mằn mặn riêng có của món kho trong nháy mắt nổ tung trước đầu lưỡi. Cảnh Từ rút một tờ giấy ra, gấp thành hình vuông vức, bọc lấy một đầu cánh vịt cầm trong tay.
Thật sự ăn rất ngon.
Đặc biệt đây còn là mẹ của Chu Siêu cố ý đưa tới.
Cảnh Từ quý trọng cắn miếng thịt cuối cùng, trong lòng thấy thật hâm mộ.
Nếm qua cánh vịt, Cảnh Từ thu dọn mặt bàn, đang chuẩn bị xem bài thi của Doanh Kiêu thì điện thoại trong túi quần bỗng nhiên rung liên tiếp mấy lần.
Bình thường điện thoại của Cảnh Từ đều để chế độ yên lặng và không mở chế độ rung, bời vì hôm nay là ngày thi, cậu biết mình sẽ nộp bài thi sớm và đồng ý đi mua cơm giúp Lý Trụ nên mới bật chế độ rung. Nếu như Lý Trụ đến nhà ăn mà không tìm thấy cậu thì còn có thể gọi điện thoại liên lạc.
Cảnh Từ lấy điện thoại di động ra rồi bật lên, ngoài ý muốn phát hiện hóa ra là tin nhắn từ Cảnh Miểu --
【 Cảnh Miểu 】: Bố mua cho tôi quần áo mời này? Đẹp không? [hình ảnh]
【 Cảnh Miểu 】: Bữa cơm tối nay của nhà bọn tôi, xương sườn này là bố cố ý mua về để cho tôi ăn phát triển cơ thể. [hình ảnh]
【 Cảnh Miểu 】: Anh biết tại sao cuối tháng trước bố không để cho anh về nhà không? Bởi vì tôi phải đi thi, ông ấy sợ anh quấy rầy tôi, phì.
【 Cảnh Miểu 】: Thấy chưa, bố chỉ nhận một đứa con trai là tôi, hoàn toàn không muốn anh.
Cảnh Miểu nằm nhoài trên bàn học trong phòng mình, nhìn từng tin nhắn gửi đi thành công, trong lòng toàn là ác ý.
Cậu ta biết Cảnh Từ để ý thứ gì nhất.
Từ nhỏ đến lớn, cái gì cậu ta cũng tranh đoạt với Cảnh Từ, mà điều thành công nhất chính là cướp được sự chú ý của ông Cảnh, dần dần đẩy Cảnh Từ ra rìa.
Cậu ta chỉ kém Cảnh Từ ba tuổi. Từ khi cậu ta biết nhớ chuyện, mẹ vẫn luôn khuyên nhủ cậu ta tuyệt đối không thể thua bởi Cảnh Từ, nhất định phải làm đứa con trai mà bố thương yêu nhất.
Mười mấy năm qua, cậu ta cũng làm như vậy.
Ông Cảnh thiên vị làm cho cậu ta nhận được rất nhiều ưu ái. Đồ ăn đồ dùng nhất định là thứ tốt nhất, có tranh chấp với Cảnh Từ thì người mà bố mắng, thậm chí là đánh nhất định là Cảnh Từ.
Cảnh Miểu vốn cho rằng cuộc sống của cậu ta vẫn sẽ luôn tiếp tục như vậy, thành tích tốt, còn có bố mẹ thương. Song, lúc nhìn thấy thành tích của Cảnh Từ, cậu ta luống cuống.
Cậu ta chưa kịp suy nghĩ vì sao trong một đêm Cảnh Từ lại thay đổi hoàn toàn, nhưng cậu ta biết, chắc chắn không thể để Cảnh Từ tiếp tục như vậy, càng không thể để cho ông Cảnh biết thành tích của Cảnh Từ.
Bằng không, cậu ta rất sợ sự yêu mến của ông Cảnh đối với mình sẽ trút hết xuống người Cảnh Từ.
Sau khi về nhà, Cảnh Miểu lén lút xem một lượt diễn đàn của học sinh cấp ba Thực nghiệm tỉnh, biết được hôm nay và ngày mai Cảnh Từ phải thi thử hai ngày.
Cậu ta biết Cảnh Từ thiếu thốn tình cảm, rất hy vọng bố mẹ đối xử với mình tốt hơn nên đã cố ý nghĩ ra biện pháp này để kích thích cậu.
Tốt nhất là làm cậu thi rớt.
Cảnh Miểu ác độc nghĩ, lại gửi cho Cảnh Từ một tin nhắn --
【 Cảnh Miểu 】: Mẹ ruột anh không cần anh, bố cũng không thích anh, anh thật là đáng thương mà.
Một tin nhắn vừa gửi ra ngoài, cửa phòng Cảnh Miểu đột nhiên bị đẩy ra, ông Cảnh đi đến: “Làm xong bài tập chưa?”
“Sắp, sắp rồi ạ!” Cảnh Miểu chột dạ giấu điện thoại xuống dưới sách luyện tập, cầm bút lên viết lung tung một trận, giả bộ học tập.
Lông mày ông Cảnh nhăn lại, ánh mắt dạo qua một vòng trên mặt bàn của cậu ta, lập tức gật đầu rời đi.
Cảnh Từ hờ hững xem từng tin nhắn gửi vào. Một hồi lâu sau, ngón tay cậu khẽ nhúc nhích, trực tiếp xóa bỏ Cảnh Miểu khỏi danh sách bạn tốt.
Thấy ông Cảnh không phát hiện điều khác thường, Cảnh Miểu thở phào nhẹ nhõm. Cậu ta còn muốn kiên trì gửi thêm mấy câu, đâu nghĩ tới rốt cuộc tin nhắn không gửi đi được nữa, Cảnh Từ đã xóa cậu ta.
“Mịa.” Cảnh Miểu nhỏ giọng mắng, lập tức tức giận xóa bỏ Cảnh Từ khỏi khung chat bên trái, bắt đầu làm bài tập.
Trong phòng khách, ông Cảnh không yên lòng xem điện thoại, nói với Triệu Kim Phượng đang ngồi bên cạnh ăn trái cây: “Tôi cứ cảm thấy Miểu Miểu có điểm gì là lạ.”
“Sao vậy?” Chuyện liên quan đến con trai, Triệu Kim Phượng lập tức hồi hộp, bà ta buông cái nĩa trong tay xuống, hỏi: “Lạ chỗ nào?”
“Vừa rồi lúc tôi bước vào phòng nó, tôi phát hiện nó đang lén lút dùng di động nói chuyện phiếm.” Lông mày ông Cảnh nhăn thành hình chữ Xuyên (川): “Thấy tôi đi qua thì nó vội vàng giấu điện thoại đi, bà nói xem có đúng là có vấn đề không?”
“Ngay từ đầu tôi đã nói là đừng có mua điện thoại di động cho nó rồi mà, ông lại càng muốn mua.” Triệu Kim Phượng nhỏ giọng phàn nàn: “Kết quả thì sao, nếu là yêu sớm thì phải làm thế nào cho phải?”
Ông Cảnh nghĩ nghĩ: “Bà biết mật mã điện thoại của nó không? Đêm nay chờ nó ngủ rồi thử lấy di động đến xem xem.”
“Con trai tôi tôi đương nhiên biết: “Triệu Kim Phượng đắc ý trả lời, đồng ý: “Được, có điều tôi cảnh cáo trước nhé lão Cảnh. Đến lúc đó nếu phát hiện cái gì thì ông phải xử lý thật tốt, không thể mặc kệ những cô gái không đàng hoàng ở bên ngoài kia làm hư Miểu Miểu của chúng ta.”
Ông Cảnh nhẹ gật đầu: “Bà yên tâm.”
Trong lòng Cảnh Miểu đang giấu chuyện, vừa ghen ghét thành tích của Cảnh Từ lại vừa lo lắng ông Cảnh sẽ phát hiện chuyện này, đầu óc cứ ngơ ngơ ngác ngác. Lừa gạt làm xong bài tập, cậu ta không chuẩn bị nội dung bài học ngày mai như thường ngày mà trực tiếp lên giường ngủ.
Cậu ta đang trong độ tuổi nhanh chóng phát triển cơ thể, dù có tâm sự thì chất lượng giấc ngủ vẫn đặc biệt tốt. Sau khi ngủ thiếp đi thì sấm nổ bên tai cũng không nhất định có thể tỉnh dậy, huống hồ là ông Cảnh rón ra rón rén vào phòng.
Sau khi lấy được điện thoại, ông Cảnh một lần nữa về đến phòng khách. Dựa vào mật mã Triệu Kim Phượng cung cấp, ông ta mở điện thoại của Cảnh Miểu, trước tiên kiểm tra Wechat một lượt, không hề phát hiện điều gì khác thường.
Ông ta nghĩ nghĩ, bắt đầu từ chương trình chạy nền, lần lượt vào xem các app gần đây Cảnh Miểu sử dụng.
Cuối cùng, trong trình duyệt web ông phát hiện hôm nay Cảnh Miểu xem rất nhiều bài viết.
Ông Cảnh nhấn vào lịch sử web mới nhất, chậm rãi xem.
【 Á á á á á đại lão thật sự lợi hại. Hôm nay lúc thi Chu Siêu hỏi cậu ấy một đề Olympic Toán, đại lão suy nghĩ một phút xong lập tức tìm được ý nghĩ giải đề, hù dọa cả Chu Siêu. 】
【 Nói thật, tui thật sự cảm thấy cậu ấy không cùng một trình độ với chúng ta. 】
【 Bây giờ tôi tin tưởng câu nói kia rồi: Có người thi được điểm tuyệt đối là bởi vì kỳ thi chỉ có điểm tuyệt đối. 】
【 Hiện tại tôi đang nghĩ, nếu năm lớp mười Cảnh thần không che giấu thực lực mà thi bình thường và tham gia thi đấu bình thường thì giờ cậu ấy sẽ như thế nào? 】
Ông Cảnh dần dần thả lỏng lông mày nhíu chặt, ông ta nhìn về phía Triệu Kim Phượng, cười nói: “Sợ bóng sợ gió một hồi, chẳng có việc lớn gì. Miểu Miểu đang xem diễn đàn học sinh cấp ba của Thực nghiệm tỉnh, đoán chừng là bị một bạn học có thành tích tốt kích thích.”
“Vậy là tốt rồi vậy là tốt rồi.” Triệu Kim Phượng thở phào nhẹ nhõm, trái tim treo lơ lửng cuối cùng cũng hạ xuống.
Ông Cảnh đang muốn đóng trình duyệt lại, ngón tay không cẩn thận trượt lên trên một chút, một câu trả lời ngay tức khắc lộ ra --
【 Thật sự cực kỳ khâm phục Cảnh Từ, cậu ấy giỏi thật đấy, chờ mong thành tích thi lần này của cậu ấy. 】
Động tác của Ông Cảnh dừng lại, Cảnh Từ?
Triệu Kim Phượng bên cạnh thúc giục ông ta: “Sao thế? Mau trả điện thoại về đi, nếu Miểu Miểu biết chúng ta xem lén điện thoại của nó thì nó sẽ nổi giận.”
“Đợt chút đã.” Ông Cảnh hàm hồ trả lời, tiếp tục xem.
“Lằng nhà lằng nhằng.” Triệu Kim Phượng liếc nhìn, chẳng để ý đến ông ta nữa, đi thẳng vào phòng vệ sinh rửa ráy.
Ông Cảnh mím môi, người học tập đặc biệt tốt mà bài viết này thảo luận tên là Cảnh Từ?
Là trùng tên đi.
Thứ không nên thân kia của nhà mình sao có thể thi được thành tích tốt như vậy?
Rõ là điên rồ.
Ông Cảnh tự giễu cười, lung tung trượt lên trên.
Nhưng mà, khi ánh mắt ông ta rơi xuống tấm hình bên dưới kia, ông lập tức đông lại ——
【 Chụp trộm một tấm đại lão đến nhà ăn ăn cơm, á á á mặt lạnh cũng không che giấu được khí thế của học thần. Á á á á á liếm màn hình! [hình ảnh] 】
【 Hu hu hu. Thật là hâm mộ người ở lớp 11-7, bây giờ chuyển lớp còn kịp không? 】
Bàn tay ông Cảnh run lẩy bẩy, ông ta thậm chí ngây thơ dụi mắt, không ngừng nghĩ thầm trong lòng liệu mình có đang nhìn nhầm không.
Nhưng lúc đôi mắt ông ta mở ra, gương mặt của thiếu niên trên tấm ảnh kia vẫn là gương mặt mà ông ta không thể quen thuộc hơn.
Cái mũi giống ông ta, đôi mắt và khuôn miệng thì giống người đàn bà kia.
Đại lão học thần trong miệng học sinh Thực nghiệm tỉnh, đối tượng học sinh toàn trường khâm phục đúng là đứa con trai lớn không nên thân, làm gì sai nấy, ăn gì hết nấy kia của ông ta, Cảnh Từ.