Xuyên Thành Ca Nhi Nhà Nông

Chương 5: Chương 5




Về đến nhà liền cất hai cái sọt đi, hai cha con gấp đến không chờ được ngồi trên giường đếm tiền, một văn lại một văn đầy cả hai tay nặng trĩu.

“Được hơn 500 văn!” Trần a cha đầy mặt kinh hỉ. “Chỉ là bày sạp bán một chút, thế nhưng có thể kiếm được nhiều tiền như vậy.”

“Tương móng heo có hơi ít, nếu không chúng ta còn có thể kiếm được nhiều hơn.” Nghe này tiếng vang của mấy văn tiền va vào nhau, Trần Ngọc Bình cảm thấy trong lòng thỏa mãn, đôi mắt cười đến cong thành vầng trăng non.

Được hơn 500 văn tiền, móng heo hơi mắc hơn một chút, đã hơn phân nữa tiền kiếm được, mắm tôm với màn thầu một văn tiền một cái, giá không cao, nhưng lời nhiều hơn tương móng heo, đều là nhà làm không tốn tiền mua.

Đem tiền mua móng heo để riêng ra, sau đó là hoa tiêu, bát giác, vỏ quế, mỗi tứ ba phần, tiền lời còn dư lại được gần 300 văn. Chưa tính tiền dầu, muối, tương và mấy thứ khác.

Trần a cha vui sướng hiếm thấy, sau đó đem tiền đẩy đến trước mặt con thứ ba: “Tiền này ngươi giữ.”

“A cha, sao vậy được.” Trần Ngọc Bình cau mày: “Không cần đưa cho ta nhiều như vậy.” Cậu đếm đếm, đủ 120 văn tiền: “A cha, ta lấy bao nhiêu đây, còn lại ngươi giữ.” Ngưng một chút, lại nói: “Trứng tôm là đệ đệ đem về, đưa hắn một phần, còn có nhà nhị ca.”

“Cũng đúng.” Trần a cha cũng không dài dòng: “Bình ca nhi đã lớn, cũng có thể kiếm tiền. Đến ngày 27 họp chợ, chúng ta làm nhiều tương móng heo với màn thầu, ta nghĩ nên làm nhiều hơn phân nữa, ngươi thấy sao?”

“A cha nói cũng đúng, nói không chừng ta còn có thể làm ra món ăn khác.”

Trần a cha cười đến mặt mày nhu hòa, không nhịn được, duỗi tay xoa đầu con thứ ba: “Cha tin tưởng ngươi.”

Chưa về đến nhà, đã ngửi được mùi thơm ngào ngạt, Trần Nguyên Thu ba bước thành hai chạy nhanh vào nhà: “A cha, tam ca, hai người đã về! Buôn bán có được không, có phải bán rất nhanh hay không? Tam ca ta nấu ăn ngon, ta khẳng dfijnh có thể bán hết rất nhanh.”

“Bán xong rồi, rất nhanh, còn chưa đến buổi trưa đã trở về, nếu nghe theo Nguyên Thu, có làm nhiều hơn nữa cũng bán hết.”

Trần a phụ lên tiếng: “Bán rất tốt đi, chúng ta bây giờ đã có kinh nghiệm, họp chợ lần tới chuẩn bị nhiều một chút, chúng ta không cầu kiếm nhiều tiền, đủ sống qua ngày là được.”

“Tam ca, chúng ta kiếm được bao nhiêu?” Trần Nguyên Thu rất tò mò, hai mắt sáng rực.

“Hơn 500 văn, trừ chi phí ra chúng ta còn lời hơn 300 văn.”

Trần a cha lấy 20 văn đã chuẩn bị sẵng ra: “Bình ca nhi nói trứng tôm là ngươi đem về, mắm tôm màn thầu cũng kiếm được tiền, tiền này cho ngươi, nhị ca ngươi cũng có phần.”

“Ta cũng có tiền.” Trần Nguyên Thu rất ngoài ý muốn, ngây người ra, lúc này mới vươn tay nhận lấy tiền: “Tam ca, ngươi thật là thương ta nha!” Hắn cười híp cả mắt.

Trần a phụ se se sợi thuóic lá, nhìn con út đang ngây người, lại nhìn con thứ ba đang dọn chén đũa, trong lòng vô cùng ấm áp.

Buổi chiều không bận việc gì, Trần Ngọc Bình cùng a cha đến nhà nhị ca.

Trần a cha đem tiền đưa cho con dâu, Trần Ngọc Bình ở bên cạnh chơi với Xảo Nữu Nhi, Xảo Nữu Nhi cười khanh khách, quơ tay múa chân rất có lực.

“Tiền này, sao lại đưa cho ta.” Liễu Quế Hương không nhận, nàng cảm thấy đuối lý: “Ta có làm cái gì đâu.”

“Việc nào ra việc đó, huynh đệ là huynh đệ, buôn bán là buôn bán, phải rõ ràng, ngươi cầm.” Trần a cha thấy con dâu thứ hai không lên tiếng, lại nói: “Ngày thường cũng làm nhiều chuyện vặt, khôbg nên nói như vậy, cái này không giống, nó là sinh ý, là mua bán kiếm tiền, không giống như lui tới hằng ngày.”

Trần Ngọc Bình ở bên cạnh nói: “Nhị tẩu ngươi cầm, ta sẽ nói chuyện với nhị ca sau, mua bán lần này khiong phải lần một lần hai, mà là mỗi tháng đến ngày họp chợ luền đi bày sạp. Kiếm tiền là kiếm tiền, nhị tẩu không cầm số tiền này, lìng ta không thoải mái.”

Nói đến khô cả nước miếng, Liễu Quế Hương cũng chịu cầm lấy tiền, trong lòng mơ hồ ấm áp.

Trần gia tuy nhà nghèo, nhưng mỗi moiht người đều rất phúc hậu, có lương tâm.

Kiếm được tiền, Trần Ngọc Bình có chút vui sướng.

Sáng hôm sau cậu thức sớm, đến nhà tam đại gia mua bốn cân thịt ba chỉ, cậu phải làm thịt kho tàu chính gốc cho người trong nhà nếm thử.

Trần a cha thấy cậu cầm thịt trở về, có chút sinh khí: “Ngươi đứa nhỏ này sao lại tiêu tiền bậy bạ?”

Ông còn chưa biết con trai thứ ba của ông lén mua 200 văn tiền đại liêu, Trần Ngọc Bình không dám lấy ra dùng, giấu trong phòng, lúc cần dùng mới dám lấy ra một ít.

“Cái này mà gọi là tiêu tiền bậy bạ cái gì, a cha, chúng ta ngày hôm qua kiếm được tiền, nên ăn mừng, lúc này mà được ăn ngon ai cũng vui mừng.” Trần Ngọc Bình thấy a cha vẫn nhíu mày, lại nói: “A cha, lần này con muốn làm thử thịt kho tàu, nếu ăn ngon, cũng có thể đem bán.”

Mua cũng đã mua, còn có thể làm sao. Trần a cha chỉ đành phải nói: “Lần sau không thể như vậy, ngươi phải tiết kiệm tiền, muốn ăn cái gì nói với ta, ta đi mua.”

Trần Ngọc Bình tất nhiên là đồng ý.

Món này cũng giống như tương móng heo, thịt kho tàu này cũng là món ngon, mùi cũng rất thơm, rất câu lấy lòng người ta a.

Hôm qua có người trong thôn mua tương móng heo, vừa ngửi thấy mùi thịt kho tàu, đầu không quản được bước chân, đến kji hoàng hồn đã đứng trước cửa nhà Trần gia, mặt ngơ ngác hỏi: “Mùi này là tương móng heo bán hôm qua sao? Hình như còn thơm hơn.”

Trần a cha không ở trong nhà, cơm trưa có con thứ ba lo, ông liền đi ra ruộng giúp đỡ.

“Không phải tương móng heo, là thịt kho tàu, hai văn tiền một khối, ngươi muốn mua hay không?” Trần Ngọc Bình cầm đũa, cẩn thận gắp lên một khối thịt kho tàu béo ngậy. “Ngươi muốn hay không?”

Hai văn tiền một khối, cũng rất đắt, cái đầu không tính là nhỏ, một ngụm phỏng chừng ăn không hết.

Thịt kho tàu gần trong gan tất, mùi thịt thơm nồng xông vào mũi, còn có hơi nóng bốc lên, câu lấy hồn người khác ngây ngốc, hai văn tiền một khối, đắt a! Rối rắm là rối rắm, luyến tiếc, tay lại bỏ vào trong túi, miệng nói: “Tới tới cho ta ba khối.”

Ba khối sáu văn tiền, Trần Ngọc Bình bỏ vào chén cho hắn, dặn hắn ăn xong nhớ trả chén, bằng không, lần tới liền không bán cho hắn.

Ở cùng một thôn, ngẩng đầu không gặp cuối đầu gặp, rất quen thuộc.

Người này đưa sáu văn tiền, cầm chén đi hết hơn nữa thôn mới quay về nhà.

Dọc theo đường đi, có không ít thôn dân quay quanh hỏi hắn không ngừng, đôi mắt nhìn chằm chằm chén thịt kho tàu, đến nháy mắt cũng tiếc.

Một khối thịt đến hai văn tiền, đắt, rất đắt nha!

Thịt trong chén rất nhiều, có rất nhiều người đều thèm, trong túi không có tiền cũng không có biện pháp, đành phải liều mạng hít mũi, làm như hít nhiều thêm hai lần cũng có lời.

Cũng có số ít, mấy nhà giàu có, có dư chút tiền.

Thèm đến không chịu nổi, liền chạy về nhà cầm chén đi mua.

Một cái hai cái ba cái, cầm tiền tới cửa, hai văn một khối, có tiền kiếm, có tiền không kiếm là đồ ngốc Trần Ngọc Bình bán! Chỉ chừa sáu khối để trong tủ, để người trong nhà ăn thử, dư lại bán hết, lúc sau có người còn muốn mua, đến chậm, không mua được, dự định ngày mai lại đến.

Ba người Trần gia vừa trở về, nghe nói việc này, có chuyện tốt từ trên trời rớt xuống như vậy, không tin a! Nhưng đây là tiền là tiền, mỗi đồng đều rất vang.

Hai văn một khối thịt kho tàu, thực sự có người mua, thịt ba chỉ có 12 văn một cân! Ở trong thôn ở lâu như vậy, vài chục năm, cũng không biết thì ra trong thôn có người có tay nghề tốt như vậy. Chỉ có ăn qua đồ ăn Trần Nguyên Bình làm mới biết thế nào là tham ăn, ăn ngon! Ăn quá ngon! Hắn bỏ được, hai văn tiền một khối hắn cũng mua được, so với độ ngon của nó, tiền căn bản không xứng. Nhưng hắn không dám nói, hắn sợ bị đánh, may mắn là tam ca nhà mình, hắn không cần tiêu tiền cũng có thể được ăn thịt kho tàu.

Giờ khắc này, hắn cảm giác được một loại hạnh phúc chưa bao giờ có, ở Khổ Trúc thôn hắn là một người đệ đệ hạnh phúc nhất.

Tác giả có lời muốn nói:

- -------------***---------------

Con Edit: Hic... Tác giả à.... khi mô anh công mới xuất hiện thế.... ////////__________

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.