Xuyên Thành Ca Nhi Nhà Nông

Chương 6: Chương 6




Liễu Quế Hương ăn xong một khối thịt kho tàu, rất không thể tin được: “Đây là thịt kho tàu?” Đôi mắt trợn tròn, thì ra thịt kho tàu có mùi vị như vậy? May mắn nàng tin tưởng tay nghề của Bình ca nhi, cho dù là thịt kho tàu, nhìn một tầng mỡ béo ngậy, nàng cũng dám giơ đũa ăn thử một ngụm, ăn một lần liền không ngừng được, ăn ngon! Ăn quá ngon! Một chút cũng không ngán, ngon đến độ không biết diễn tả làm sao, muốn nuốt cả đầu lưỡi vào bụng đi.

Thịt kho tàu trước kia nàng ăn được, đều không ngon giống như vậy.

“Tay nghề của Bình ca nhi còn giỏi hơn cả đầu bếp trong tửu lâu trên trấn” Trần Nguyên Đông gác đũa, vẻ mặt vui tươi hớn hở mà nói chuyện.

Liễu Quế Hương từng ăn tiệc ở tửu lâu trong trấn, nàng vẻ mặt ghét bỏ: “Tay nghề của bọn họ sao so được với Bình ca nhi, Bình ca nhi nhà ta có thể so với huyện thành, cũng là số một số hai, ta chưa từng ăn qua tiệc ở huyện thành, ta nhớ a phụ đã từng ăn qua, trở về còn nhắc mãi, nếu ông có thể ăn được món thịt kho tàu của Bình ca nhi, sợ là chịu không được liền đến đây.”

Cha vợ rất thích vừa ăn vừa nhắm rượu, Trần Nguyên Đông rất rõ ràng, cười nói: “Đợi đến lúc sinh thần ngươi, a phụ cùng nương sẽ đến, đến lúc đó chúng ta nhờ Bình ca nhi nấu đồ ăn, cả nhà cùng náo nhiệt.”

Liễu Quế Hương mặt mày xấu hổ nhìn mắt trượng phu, gương mặt trắng nõn ửng đỏ, tuy không lên tiếng nhưng trong lòng lại rất vui.

Nàng liền biết mình không lấy nhầm người.

Hai văn tiền một khối thịt ba chỉ, nghe như là rất mắc, lợi nhuận so với móng heo cũng khác lắm, thịt ba chỉ rất mắc đến 12 văn một cân, hơn nữa nhiều gia vị phối kèm, Trần Ngọc Bình tính tính, thịt ba chỉ, mỗi khối cũng không nhỏ, nếu như thế, tiền lợi nhuận xem như là một nữa.

Bốn cân thịt ba chỉ, không đến 100 văn, phí tổn không đến 40 văn, qua một buổi sáng, có rất nhiều nhà đến mua xem như cũng không tồi.

Trần Ngọc Bình cảm thấy rất thỏa mãn, ở nhà cũng có thể kiếm tiền, người trong nhà cũng có thể được thơm lây.

Trần a cha vốn dĩ đang đau lòng con thứ ba mua một đống thịt ba chỉ, thấy một đống tiền, ông cảm thấy thịt này mua rất đáng giá.

“Sau này ngươi muốn nấu ăn, muốn mua cái gì liền mua, không đủ tiền có thể nói.” Chỉ mong con thứ ba tay nghề càng ngày càng tốt, hắn đời này có thể thành thân hay không, tám phần là phải nhờ vào tay nghề để hấp dẫn người khác.

Trần Nguyên Thu ở bên cạnh ồn ào: “Tam ca, ta này cũng có chút tiền, ta cũng tịc góp được tiền, ngươi muốn làm gì thì làm đi.”

“Ngươi câm miệng.” Trần a cha có chút đau đầu: “Ngươi đã 17 tuổi, không tính nhỏ, đừng suốt ngày không đàng hoàng. Tiền ngươi tích góp không thể động vào, nếu là tích cóp không được, đem tiền cho ta, ta giữ giúp ngươi, sau này ngươi thành thân sẽ đưa lại.”

Phân gia sống một mình, quan trọng là phải kiếm được phòng ở, tốn không ít tiền, hai bên cha mẹ sẽ cho chút, dư lại liền phải dựa vào hài tử ngày thường tích góp được nhiều hay ít.

“A cha, đệ đệ, trong tay ta có tiền.” Trần Ngọc Bình đặc biệt thích bầu không khí này, trong lòng cậu rất ấm áp: “Tiền ta bỏ ra, đảo mắt là có thể kiếm lại cả vốn lẫn lời, trước mắt mua bán không lớn, liền ở nhà làm chút sinh ý, phương diện tiền bạc ta có thể làm chủ.”

Trần a cha gật gật đầu: “Ngươi trong lòng hiểu rõ là được.”

Hôm qua đã có kinh nghiệm, Trần Ngọc Bình lớn gan mua mười cân thịt ba chỉ, tam đại gia tặng hai cân xương, hỏi có mua móng heo hay không.

Còn ba cái móng heo.

“Cân cho ta đi.” Trần Ngọc Bình nghĩ, hầm canh đậu này, gọi cả nhà nhị ca lại uống, dư lại làm giò heo kho, giò heo kho so với tương móng heo càng thêm thơm ngon.

“Ba móng heo tính ngươi 10 văn tiền.” Tam đại gia vui tươi hớn hở cười: “Mọi người đều nói ngươi làm thịt kho tàu với tương móng heo rất ngon, nghe đến nỗi ta đều có chút thèm.”

“Giữa trưa, ta đem lại đây chút cho tam đại gia nếm thử, nay ta không làm tương móng heo, quá cay tam đại gia ăn sẽ không tốt, ta sẽ sửa đổi lại chút.”

Lời này vừa nói, Tam đại gia trong lòng thoải mái cực kì.

Hôm kia ở trong trấn mua đại liêu, còn dư lại một chút, Trần Ngọc Bình lấy số lương giống nhau, phân lượng là mấu chốt, không phải càng nhiều là càng tốt, tương phản, đại liêu rất nồmg, nấu đồ ăn sẽ làm mất đi hương vị chính.

Chủ yếu là, nguyên liệu nấu ăn giống nhau, gia vị giống nhau, đồ ăn sau khi làm còn bất đồng mùi vị, vừa ngon vừa có thể không ngon.

Chính là, nấu ăn cũng cần phải có thiên phú.

Trần Ngọc Bình rất tự tin về phương diện này của mình.

Hôm qua có vài người đến muôn, không mua được thịt kho tàu, thấy không kém liền lập tức thanh toán tiền, nói giữa trưa sẽ trở lại.

Còn chưa đến trưa, có người không nhịn được ném cái cuốc, từ đồng ruộng đi về phía Trần gia.

“Bình ca nhi, thịt kho tàu nấu lâu không? Ta trong lòng cứ nghĩ đến nhắm rượu, nguyên buổi sáng trong lòng không yên để làm việc.”

“Đã được, hiện tại ăn vừa lúc, nếu là ăn với rượu, ta còn chút móng heo, mùi vị cũng rất ngon, chính là không nhiều, muốn để cho nhà mình ăn.”

“Có thể bán mấy phần? Đều bán cho ta, ta còn mang theo tiền.”

Thịt kho tàu trong chén nhỏ, một chén giò heo kho, chừng ba bốn khối nhỏ, sắp thành ngọn núi nhỏ.

Trả mười mấy văn tiền, người này một chút cũng không đau lòng, cười tươi đến nỗi không thấy mắt: “Bình ca nhi, ta đi đây, buổi chiều ta trả chén.”

“Được a.”

Mới đi được một lát, lại có người đến, là một đôi huynh đệ song sinh, lớn lên rất giống nhau.

“Bình ca nhi chúng ta tới lấy thịt kho tàu.” Hôm qua đã thanh toán tiền, ba khối thịt.

Trần Ngọc Bình cầm chén đưa cho bọn họ.

Liên tục đến vài người nữa, mười cân thịt kho tàu trừ phần chừa lại cho nhà mình, còn bao nhiêu điều bán hết.

Trần Ngọc Bình đóng lại cửa phòng, bưng chén đến nhà Tam đại gia.

Một phần giò heo kho, một khối thịt kho tàu, đừng nói hắn keo kiệt, thật sự là chỉ còn dư lại bao nhiêu.

Thấy cậu, tam đại gia rất vui, lôi kéo cậu nói chuyện cả ngày.

Trần Ngọc Bình đứng dậy rời đi.

Về đến nhà sau phát hiện trước cửa có người, có đến bốn năm người đứng dưới mái hiên nói chuyện, thấy cậu về còn sôi nổi hỏi còn thịt kho tàu không.

“Đã tới chậm, bán xong hết rồi.”

“Bình ca nhi ngươi nấu rất ngon, thịt kho tàu rất thơm, ngày mai ngươi làm nhiều chú bán ra đi.” Hai văn tiền một khối, nghe thì mắc, ăn qua mới biết một chút cũng đều không mắc, thịt ba chỉ mười hai văn một cân, mua trở về tự mình làm, làm sao đều không ra được mùi vị đó, ăn mà như không ăn, rất lãng phí! Còn không bằng cầm hai văn tiền đến nhà Bình ca nhi mua, ăn chậm một chút có thể ăn được mấy lần, rất đáng giá!

“Đúng vậy, lời này có lý, Bình ca nhi ngươi ngày mai làm nhiều chút.”

“Chưa đến giờ cơm trưa mà đã hết.”

Mồm năm miệng mười thay nhau nói chuyện, đều là khen cậu, Trần Ngọc Bình cười đáp ứng, hứa ngày mai làm nhiều, mới tiễn người đi được.

Gặm giò heo kho, ăn thịt kho tàu, Trần Nguyên Thu trong lòng đắc ý cực kỳ: “Tam ca ngươi không biết, trên đường trở về, ta nghe thấy mấy người đó rất thích thịt kho tàu, đặc biệt là mấy người không mua, sợ tiết tiền, keo kiệt.”

“Ngươi đừng nói bậy, kẻo chọc giận người ta.” Trần Ngọc Bình nhắc nhở hắn.

“Ta biết ta biết, không thể chọc nhiều người.” Cười giảo hoạt như con mèo nhỏ.

Trần a phụ nói với Trần a cha: “Chạng vạng, ta phải đến Thẩm Gia Ốc để chuẩn bị tiệc rượu.” Con thứ ba nấu giò heo kho, gặm còn ngon hơn cả tương móng heo, ông thèm rượu, đáng tiếc rượu trong nhà hết rồi.

“A phụ, nhà ta còn có rượu.” Trần Nguyên Đông buông đũa đi ra ngoài.

Trần Nguyên Thu nhìn nhị ca rót rượu: “Ta cũng muốn.”

“Con nít con nôi uống rượu cái gì, biến đi.” Trần a phụ không chút do dự cự tuyệt.

“A phụ, rượu này là của nhà nhị ca.” Trần Nguyên Thu nói, mắt trông mong nhìn về phía nhị ca.

Trần a cha nghĩ, oa nhi này cũng quá đáng thương liền nói: “Cho hắn một chút đi.”

“Bình ca nhi uống không?” Trần Nguyên Đông hỏi.

“Ta cũng uống.”

Rượu độ cồn không cao, nói là uống rượu, cũng không ai mê rượu, uống rượu nhiều không tốt, uống cho đã thèm thì được.

Tác giả có lời muốn nói:

- --------------***-------------------

Edit: Truyện được dịch bởi Tiểu Miêu Miêu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.