Xuyên Thành Con Gái Tu Tiên Đại Thần

Chương 30: Chương 30: Cá chạch lươn vàng ăn không ngon




(Dạo này mình cày liên tục mấy bộ truyện nên hơi lười, tìm được bản raw của bộ này rồi nhưng vẫn chưa edit mượt mà hơn được TT)

_______________

Hôm nay chính là ngày thu hoạch vụ thu. Thời tiết sáng sủa. Trời trong nắng ấm.

Trường học thông báo nghỉ, thời gian đi học cụ thể chờ thông báo sau.

Thời điểm thu hoạch vụ thu, nam nữ già trẻ cả nhà đều phải cùng nhau ra trận. Tiểu Bạch Quả cũng cõng giỏ tre đứng ở bờ ruộng ra dáng ra hình. Nhìn thấy ruộng lúa mạch vàng ruộm mênh mông vô bờ, tâm tình không nhịn được mà kích động.

“Từ cái cây thứ ba bên kia đến tảng đá lớn đầu này đều là hoa màu nhà ta. Ba anh em các con theo cha thu hoạch. Nữ quyến phụ trách thu thập hoa màu đã thu hoạch. Bọn nhỏ thì phụ trách nhặt hạt lúa trên đất.”

Nói làm là làm luôn, Diệp lão nhân ra lệnh một tiếng, cả nhà già trẻ đều sôi nổi bắt tay vào làm. Mặc dù chỉ có ba người làm nhưng sức một mình Diệp Bạch Xuyên có thể ngang với bốn năm người đàn ông khỏe mạnh. Lưỡi liềm múa trong tay hắn, phảng phất như không hề biết mệt mỏi. Chỉ một mình một người đã có thể thu xong một khu vực lớn. Còn có Diệp Thanh Sơn và Diệp Lục Hải cùng làm, nhà người khác một tuần mới xong việc mà Diệp gia ba ngày đã xong hết rồi.

Rơm rạ chất thành vài đống nhỏ.

Mọi người xung quanh nhìn biểu hiện bắt mắt của Diệp Bạch Xuyên mà hâm mộ. Lúc thu hoạch vụ thu, ai nấy đều bận rộn, cuộc sống của Diệp Bạch Xuyên còn coi như yên bình. Đến khi xong việc rồi, bắt đầu có người qua lại với Diệp gia, tỏ vẻ muốn mai mối cho Diệp Bạch Xuyên. Từng ăn khổ với Tô Nhược Phượng, lão thái thái không dám sơ sẩy mà tỉ mỉ hỏi thăm tình hình nhà gái kỹ càng.

Hỏi kỹ quá lại làm cho mấy bà mối không kiên nhẫn nổi.

“Thím à, tạm ổn là được rồi. Điều kiện của cậu con trai này nhà thím rõ ràng ở đó. Có người thích đã tốt, thím còn hỏi kỹ thế làm gì?”

Diệp lão thái không thích nghe mấy lời này. Con trai bà làm sao nào? Con trai bà tuy rằng đầu óc không thông minh lắm nhưng cũng không phải kẻ ngốc không biết tự chăm sóc bản thân. Thay vào đó, nó còn có sức lực lớn, có thể làm việc, ngoại hình cũng đẹp. Thế sao lại không được hỏi tình hình nhà gái?

“Mấy lời này của các cô... Diệp Bạch Xuyên nhà chúng tôi làm sao? Bạch Xuyên nhà tôi tuy bị chấn thương đầu nhưng cũng đâu ảnh hưởng đến sinh hoạt hàng ngày, không phải sao? Sức nó còn rất lớn. Thu hoạch vụ thu lần này, đám hán tử nhà các cô cộng lại cũng không bằng một mình Bạch Xuyên nhà tôi kia kìa. Bạch Xuyên nhà tôi ngoại hình còn rất đẹp trai. Nhà tôi tuy không có nhiều tiền nhưng cũng chẳng bị trì hoãn chuyện gì cả, điều kiện như vậy sao mà kém được?”

Mấy bà mối kia thấy lão thái thái tức giận cũng sợ bị đánh mắng. Ở nông thôn đặt nặng hiếu thuận và bối phận. Tuổi tác và bối phận lão thái thái ở đây, nếu thật sự muốn đánh mấy bà mối thì mấy bà cũng đành phải chịu, còn không dám đánh trả. Thừa dịp lão thái thái còn đang ngồi liền vội vàng chạy lấy người. Chưa mai mối được, cũng cảm thấy rất mất mặt, nhà gái người ta nhờ người tới hỏi thăm tình hình, các bà liền lén thêm thắt một trận.

“Diệp gia người ta tâm lớn.”

“Lão thái thái nói, lão tam nhà bà ấy sức lực lớn làm việc nhanh, lại còn đẹp trai nên phải tìm người điều kiện tốt.”

Chỉ thiếu chưa nói thẳng với nhà gái là người ta ghét bỏ điều kiện con gái nhà mình, ngoại hình không đẹp. Người nhà bên nhà gái nghe mà không giận?

Thanh danh Diệp lão thái bắt bẻ khó hầu hạ liền truyền ra ngoài.

Lão thái thái tức quá, ngay ngày hôm đó liền mang ghế tới nhà một bà mối ngồi, mắng bà ta cả một ngày, dùng từ ngữ thô tục bức ép người ta chủ động nhận sai mới hài lòng đi về.

Tiểu Bạch Quả từ đầu đến cuối chưa từng nghĩ tới mấy chuyện này. Lúc lão thái thái hỏi cô có muốn một người mẹ mới không, cô trước nay đều không trả lời, chỉ ngọt ngào ngoan ngoãn cười một cái, sau đó trốn ra sau Diệp Bạch Xuyên:

“Ba vui là được ạ.”

Đề tài của lão thái thái lập tức chuyển lên người con trai mình:

“Con muốn tìm người như thế nào?”

Người luôn bị con gái kéo ra làm lá chắn Diệp Bạch Xuyên:...

Lão cha có thể làm thế nào bây giờ.

Cũng không thể hố con gái.

Lần nào lão cha cũng đều vừa nghiêm túc vừa chân thành nhìn hai tròng mắt mờ nhạt vẩn đục của lão thái thái, thành thật nói tiếng lòng:

“Mẹ, yêu cầu của Bạch Xuyên con đối với bạn đời thứ nhất là chăm chỉ tiến tới, thứ hai là có chí hướng cao xa, thứ ba là phải có tâm địa thiện lương. Trừ ba điều này thì không còn gì nữa.”

Lão thái thái:...

Chi bằng cứ dứt khoát nói thẳng là đời này mày không muốn kết hôn nữa đi cho rồi.

Còn bày đặt chăm chỉ tiến tới, chí hướng cao xa, tâm địa thiện lương. Chí hướng gì mới xứng với hai chữ cao xa hả? Trên trời có tính là cao xa không?

Một lần, hai lần, ba lần, lão thái thái cũng chán. Ngẫm lại dù sao cách lúc con dâu trước bỏ đi cũng mới chỉ có hai ba tháng, thôi thì cứ chuẩn bị qua năm sau rồi sẽ thu xếp cho con thứ ba. Đến lúc đó bà nhất định phải đích thân trấn cửa, cẩn thận hỏi kỹ tình hình nhà gái. Có thể không có tiền, có thể nghèo, có thể xấu, có thể không tiến tới nhưng ngàn vạn lần không thể là cái loại lả lơi ong bướm này.

____________________________

Hoa màu Diệp gia năm nay khá tốt. Trừ phần nộp lên trên thì phần còn lại trong tay cũng đủ cho cả nhà ăn trong một năm, còn có thể bán một ít lấy tiền. Ba nhà chia đều. Lão thái thái hái mấy cây tề thái, đập một quả trứng gà, thả hai thanh bột mì mới thu hoạch vào, làm bánh trứng tể thái vàng óng ánh. Ngoại trừ để nhà mình ăn còn để lại một ít, chuẩn bị để lát nữa Diệp Lục Hải đem đi cho Diệp Hà.

Tay nghề lão thái thái cũng chỉ được coi là trung bình. Bánh trứng tể thái này cũng không được cho thêm gia vị gì nhiều nhưng vẫn ngon vô cùng, không có chút xíu chất bảo quản nào. So với bánh trứng tể thái sau này còn thơm hơn nhiều.

Tiểu Bạch Quả ăn hết một cái bánh, cái bụng nhỏ căng tròn. Mấy đứa bé khác cũng không khá hơn bao nhiêu. Đám trẻ con anh nhìn bụng em, em nhìn bụng anh không nhịn được mà cười rộ lên.

Diệp Bạch Xuyên thấy cũng không nhịn nổi mà khóe miệng cong lên. Thấy Diệp Lục Hải chuẩn bị ra cửa vào thành, hắn cũng đứng lên theo:

“Anh hai, để em đi cùng đi, em muốn vào thành đặt mua mấy thứ.”

Diệp Lục Hải cũng không nghĩ nhiều, hắn cho rằng Diệp Bạch Xuyên vào thành mua đồ cho Tiểu Bạch Quả, còn rất vui vẻ:

“Được, lát nữa chú đạp xe chở anh nhé?”

“Không dám, sao em dám cướp uy phong của anh, em ngồi sau là được rồi.”

“Phi! Anh biết ngay chú không phải người tốt gì mà...”

Hai anh em xô đẩy nhau mà đi ra cửa. Tiểu Bạch Quả nheo mắt, nhìn chằm chằm vào một cái bóng như ẩn như hiện phía sau cha mình.

Cô tuổi còn trẻ mà đã mắc bệnh đục thủy tinh thể sao?

Hai ngày gần đây sao luôn cảm thấy trong nhà có bóng trắng nhỉ?

Không đợi cô nghiền ngẫm nghiên cứu xong, Diệp Võ liền lôi kéo cô chuẩn bị ra ngoài. Lão thái thái thấy nó thô lỗ quá, sợ nó làm cháu gái bảo bối nhà mình bị thương, vội vàng nói:

“Làm gì thế hả? Chậm thôi. Em gái còn nhỏ, đừng có kéo đau em.”

Diệp Võ nghe xong vội vàng lập tức buông lỏng tay, còn không yên tâm lo lắng nhìn cổ tay Tiểu Bạch Quả, thấy không bị mình làm đau mới yên tâm cười hì hì:

“Bà nội, chúng cháu mấy ngày nay đều bận việc thu hoạch vụ thu, đã mệt muốn chết rồi. Bọn cháu chuẩn bị đưa em gái ra bờ sông nhỏ bắt cá chơi ạ.”

Lão thái thái ngẫm lại bể cá trong nhà. Tuy trong đó còn mấy con nhưng mọi người trong nhà đều thích ăn, còn đang nhịn lại.

Cuối tuần còn có một vụ thu hoạch lớn, lão thái thái cũng nghĩ đem mấy con cá lên chợ bán thử xem sao. Trước kia bà không nghĩ đến mấy chuyện nhức đầu này là bởi vì trong nhà không thiếu tiền. Bây giờ thì khác rồi. Lão tam còn phải cưới vợ, còn phải chữa bệnh. Kiểu gì cũng phải nghĩ cách.

“Mang theo sọt với lưới trong nhà đi. Bắt về nhiều nhiều một chút. Có thể bắt được bao nhiêu thì cứ bắt bấy nhiêu. Mấy ngày nữa họp chợ, bà nội cho người mang giúp lên chợ bán thử xem. Bán được sẽ cho các con tiền, bán không được thì để nhà ta ăn.”

Bà cũng không ôm hy vọng gì với chuyện này.

Nước sông bên cạnh thôn này nhiều nhưng cũng chưa từng thấy nhà ai dựa vào nó mà phát tài.

Lão thái thái không trông cậy gì nhưng mấy đứa nhỏ Diệp gia nghe lão thái thái nói bán lấy tiền sẽ cho bọn chúng một ít khiến tinh thần chúng phấn chấn lạ thường, đeo sọt lên lưng, lập tức khí thế ra cửa. Nhiều người sức lớn thật sự có lý. Đám trẻ khác tới bắt cá ở bờ sông nhìn thấy bọn nhỏ Diệp gia đều tự giác tản ra chỗ khác, tránh chuyện bị tranh cướp.

Thứ nhất là thật sự đánh không lại. Thứ hai là mọi người đều cảm thấy không có xung đột tất yếu gì.

Chúng đều là mấy đứa nhỏ trong nhà không có việc gì làm nên chuồn ra, chẳng qua là muốn bắt một ít đồ hoang dại ăn cho đỡ thèm hoặc là tìm vui giải buồn. Căn bản không cần thiết giành địa bàn với Diệp gia.

Thật ra có một ít bé trai nhìn thấy Tiểu Bạch Quả mềm mềm mại mại, ngoan ngoãn đi theo sau các anh, từ sâu trong lòng cũng cảm thấy hâm mộ.

Nhìn em gái nhà người ta đi, mềm mại ngọt ngào. Đi theo anh trai cũng không khóc không nháo. Còn chớp chớp mắt, cười lộ lúm đồng tiền với bọn họ, cho anh trai mặt mũi bao nhiêu.

Nhìn lại em gái nhà mình...............

Có đứa làm anh lập tức thở dài.

“Mày nói xem, đều là người sinh ra trong cùng một thôn, đều ăn đồ ăn giống nhau mà lớn, sao lại khác biệt một trời một vực như vậy?”

Nghĩ không ra mà.

Tiếng của đứa bé kia lớn, bọn Diệp Phi đều nghe thấy, trong lòng tự hào, cảm thấy cả người càng thêm phấn chấn. Anh cả Diệp Phi tìm được một chỗ ngoặt được cỏ lau che, kéo ống quần xuống nước, còn đặc biệt dặn Tiểu Bạch Quả đừng xuống:

“Chỗ ngoặt này nước sâu, em đừng đi xuống. Chơi trong vịnh nước nông là được rồi, đừng vào trong.”

Tiểu Bạch Quả:...

Sau cô lại chỉ có ba tuổi rưỡi chứ!

Hai chân thì vừa ngắn vừa nhỏ, làm gì cũng không nhanh được.

Tiểu Bạch Quả không phải người không biết nghe lời khuyên. Diệp Phi người ta nói thật, cô cảm kích, ngồi xuống bên bờ, dùng hành động biểu đạt quyết tâm của mình. Người làm anh cả nhẹ nhàng thở phào, lại cảm thấy em gái nhỏ quá đáng thương, cái gì cũng không được chơi nên chỉ cho cô xem mấy cái lỗ trong bùn gần bờ.

“Đây là hang cá chạch. Em tưới nước vào trong một lát là cá chạch sẽ ra. Em bắt nó mà chơi. Bọn anh đi bắt cá lớn cho em ăn.”

Cá chạch!

Lươn vàng!

Nước miếng Tiểu Bạch Quả lập tức trào ra.

Ăn ngon đấy.

Ăn rất ngon luôn đấy.

Trước khi cô xuyên tới đây, mấy thứ này bán đắt cắt cổ! So với cá trắm cá chép còn đắt hơn!

Tiểu Bạch Quả nuốt nước miếng:

“Em muốn bắt về nhiều một chút, để bà nội làm cho mọi người ăn.”

Mấy anh trai nhìn nhau, Diệp Võ nhăn mặt xin tha:

“Em à, con này không ăn được. Mùi tanh lắm. Bắt chơi thôi là được rồi. Mình vẫn nên ăn cá đi ha.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.