Nghe nói khách quý tới Táo Câu thôn, ăn xong cơm chiều, người trong thôn đều muốn đến xem náo nhiệt. Tiểu Bạch Quả ôm hổ con, cùng vài vị chuyên gia cục lâm nghiệp vào tam phòng. Lãnh đạo huyện ở trong sân nói chuyện việc nhà cùng mọi người.
Làm một người lãnh đạo, ông quan tâm nhất chính là dân chúng trong phạm vi mình quản lý có thể ăn cơm no. Nhân lúc mọi người đều ngồi trong viện, ông thân thiết cười cười:
“Các vị đồng hương, hoa màu năm nay thế nào? Có đủ cơm no không?”
Bị ông hỏi chuyện, sắc mặt một đám thôn dân đỏ lên, tay chân cũng không biết để ở đâu, trong lòng đều kích động không chịu nổi, một lúc lâu sau mới hàm hậu cười:
“Năm nay... năm nay còn chưa thu hoạch... Cũng chỉ mấy ngày nữa. Hoa màu... hoa màu phát triển cũng tốt, ra nhiều bông. Tôi nói với bọn nhỏ trong nhà rồi. Chờ năm nay được mùa lương thực, kiểu gì cũng lấy hai cân bột làm mì sợi cho chúng nó!”
Có người đi đầu, những người khác cũng sôi nổi lớn mật lên tiếng. Mọi người ở bên nhau trò chuyện kỳ vọng đối với tương lai tốt đẹp. Lãnh đạo huyện vui tươi hớn hở nghe, càng nghe càng cảm thấy thôn này thật là nghèo. Ông hỏi Tống Ủng Quân:
“Cậu có từng đi qua các thôn khác bên này không? Các thôn khác mười dặm núi lớn này cũng sống như thế này sao?”
Tống Ủng Quân ngẩn ra, thật cẩn thận nói:
“Lãnh đạo sao thế? Cuộc sống ở chỗ chúng tôi làm sao? Mọi người đều sống như vậy mà. Có thôn còn không bằng thôn chúng tôi đâu.”
“Không có gì.”
Lãnh đạo huyện không nói. Trong lòng ông nghĩ hẳn là phải tìm biện pháp gì tăng mức sống của dân chúng tầng dưới chót lên một chút.
Tống Ủng Quân không thấy suy nghĩ trong lòng ông, còn tưởng rằng lãnh đạo huyện không hài lòng với Táo Câu thôn bọn họ, sợ lần sau có hạng mục gì cũng không cho bọn họ tham gia còn nhanh chóng chạy đi lẩm bẩm lầm bầm khen các thôn dân một lượt, lại trong tối ngoài sáng nói tuy rằng mọi người nghèo nhưng đều chăm chỉ tiến tới, mọi nhà đều cho con cháu đi học.
Lãnh đạo huyện nghe xong quả nhiên là mười phần vui vẻ:
“Trẻ em là đóa hoa của Tổ quốc, là người nối nghiệp sự nghiệp xây dựng tương lai. Mọi người đều rất có tư tưởng giác ngộ.”
Được lãnh đạo huyện khích lệ, trong lòng mọi người đương nhiên là mừng nhưng lại có chút phát sầu. Vốn dĩ bên trong trường tiểu học của thôn có hai giáo viên. Lâm Khiết còn là giáo viên sư phạm chuyên nghiệp chính thức trong thành tới. Mỗi năm nộp học phí cho trường cũng cảm thấy rất có lời.
Nhưng Lâm Khiết đi rồi, chỉ còn một giáo viên căn bản không gánh vác nổi, chất lượng dạy học cũng giảm xuống. Con cháu nhà mình cũng nói qua rất nhiều lần, bọn chúng nghe không hiểu cái chương trình học này của thầy, thích nghe cô Lâm giảng hơn. Thành tích kiểm tra của con cái cũng giảm xuống, rốt cuộc là nên tiếp tục uổng phí bỏ tiền cho con đi học hay là để con mình mau chóng thôi học về giúp làm việc nhà nông? Không ít gia trưởng đều rất do dự.
Có người to gan đưa ra vấn đề với lãnh đạo huyện:
“Lãnh đạo à,... chúng tôi ở đây cái gì cũng không thiếu, chỉ là, chuyện giáo viên... Vốn là trong trường học thôn chúng tôi cũng không có nhiều giáo viên lắm, chỉ có hai người. Kết quả là gần đây, cô giáo kia, vốn là thanh niên trí thức, giờ đi rồi, chúng tôi tôi chỉ còn một thầy giáo. Bọn nhỏ vốn là được tách ra học hai chương trình khác nhau, cô giáo đi rồi nên đều là thầy giáo dạy. Thầy giáo kia thật sự không thích ứng...”
“Đúng đúng đúng, lãnh đạo ngài nhìn xem, có thể nghĩ cách gì sắp xếp một giáo viên tới cho chúng tôi không?”
Đây thật sự là một vấn đề.
“Sau khi tôi trở về sẽ thương lượng với mọi người, nhìn xem có thể đưa giáo viên từ chỗ khác đến đây hay không.”
Người trong thôn sôi nổi vui mừng, vội vàng cảm ơn lãnh đạo:
“Xin cảm ơn lãnh đạo, cảm ơn lãnh đạo.”
____________________________
Không khí trong viện tràn ngập vui mừng, không khí trong tam phòng lại tệ hơn rất nhiều. Hổ con rúc trong ngực Tiểu Bạch Quả, được Tiểu Bạch Quả trấn an, rầm rì không tình nguyện tiếp nhận kiểm tra của nhóm chuyên gia cục lâm nghiệp. Sau khi xác định nó là một con hổ vô cùng khỏe mạnh không bị thương ngoài da hay ký sinh trùng gì, nhóm chuyên gia liền chuẩn bị mang nó đi, đưa vào vườn bách thú trong thành phố, hoặc là trong vườn bách thú tốt hơn nữa.
Hổ trắng trăm năm khó gặp một lần, đương nhiên là không thể để nó ở lại trong thôn.
Thứ nhất là nghiên cứu giá trị, thứ hai là sớm muộn gì nó cũng lớn lên. Mãnh thú chung quy vẫn là mãnh thú. Có lẽ hiện tại biểu hiện rất thân thiết với nhân loại nhưng lỡ như sau khi lớn lên lại muốn bạo khởi làm người bị thương thì thôn dân cả cái thôn này tuyệt đối đều không chịu nổi.
Nghe nhóm chuyên gia công khai nghị luận muốn đem mình đưa đi đến chỗ nào đó chưa từng nghe qua, hổ con không chịu.
Nói liên tục lay tay của Tiểu Bạch Quả.
Hổ không cần đi nơi khác.
Hổ phải ở chỗ này.
Nơi này ăn ngon uống tốt chơi vui, hổ cực kỳ thích nơi này.
Tiểu Bạch Quả cũng rất luyến tiếc nó.
Chơi với hổ con rất vui.
Nhưng Diệp gia không có cách nào nuôi dưỡng nó. Hổ mẹ cũng không rõ ở đâu, không thể thả hổ con vào núi rừng lại, cũng không thể đưa nó vào trong vườn bách thú. Cô thật sự không biết làm sao.
Muốn trách chỉ có thể trách hổ mẹ chọn thời điểm nhiều người như vậy đưa cho cô.
Nếu chỉ có cô và lão cha hai người, tuyệt đối có thể thần không biết quỷ không hay nuôi trong núi.
Chẳng qua... còn có một khả năng.
Tiểu Bạch Quả lén nhìn lão cha, vuốt bộ lông tuyết trắng của hổ con từng cái, nhẹ giọng từ biệt hổ con:
“Hổ con ơi, em phải nghe lời, đi vườn bách thú có rất nhiều thịt để ăn, còn có những bạn hổ con khác chơi cùng nữa.”
Hổ con: “Ngao!”
Không cần con hổ khác, không cần hàng đống thịt! Hổ phải ở chỗ này!
“Vườn bách thú thật ra khá tốt... chẳng qua là không gian hoạt động nhỏ một chút thôi, nhưng rất là an toàn, sẽ không có thợ săn hư trộm bắt các em.”
Hổ con: “Ngao!”
Ở chỗ này cũng không có ai bắt hổ! Hổ phải ở chỗ này!
Nếu tu vi Tiểu Bạch Quả đã bước vào Trúc Cơ kỳ, tự nhiên có thể nghe hiểu ngôn ngữ của hổ con nhưng Tiểu Bạch Quả vẫn đang là một con gà Luyện Khí kỳ (nguyên văn là tiểu thái điểu Luyện Khí kỳ, thái điểu nghĩa là newbie, ma mới không có kinh nghiệm, tầm thường, không có gì xuất sắc, có ý chế giễu như ngớ ngẩn, ngu dốt), căn bản không rõ ràng lắm ý tứ của hổ con, còn tưởng rằng nó đang đáp lại mình, vừa tiếp tục chải lông cho nó, vừa tiếp tục nói nhỏ.
Hổ con:...
Tức quá mà.
Duy nhất một người không chịu bất cứ ảnh hưởng gì trong phòng chỉ có lão cha.
Diệp Bạch Xuyên nhìn chằm chằm hổ trắng, lộ ra thần sắc như đang suy nghĩ gì đó.
___________________________
Náo loạn, cãi cọ ồn ào rốt cuộc cũng tan đi. Khoảng chừng hai giờ sáng, hổ con còn đang ghé vào trong ngực Tiểu Bạch Quả đột nhiên bị người ta nắm da sau cổ xách lên. Nó theo bản năng cuộn người thành một cục, cái đuôi kẹp chặt, trơ mắt nhìn mình bị xách đi, rời xa ôm ấp thơm tho mềm mại. Sau một trận trời đất quay cuồng, trước mắt nó bỗng nhiên xuất hiện gương mặt nó không thích nhất.
Diệp Bạch Xuyên nghênh ngang mang theo tiểu bạch hổ vào trong núi. Toàn bộ thôn Táo Câu đều im ắng, cả một tiếng chó sủa cũng không vang lên, toàn bộ bao phủ trong giấc ngủ.
Diệp Bạch Xuyên buông hổ con ra, một người một hổ đối diện một lúc lâu, lão cha cúi người hạ thân xuống:
“Muốn ở lại chỗ đó không?”
Hổ con do dự một chút, chủ động cọ ống quần lão cha, bị lão cha dùng chân đẩy ra.
“Đứng yên. Hổ có linh căn linh trí thì phải có cái dáng của một con hổ.”
Hổ con nghiêng đầu: “Ngao?”
“Thiên hạ này sinh vật có linh căn không nhiều lắm, đã là đồng loại vậy bái ta làm sư phụ, ta truyền công pháp cho ngươi khỏi phải bị mang đi, nếu không...”
Diệp Bạch Xuyên cũng không ngờ hổ mẹ tùy tiện đưa con tới lại là một đứa có linh căn.
Nếu không phải hôm nay hắn nhìn con hổ này biểu hiện quá hiểu nhân tính, tìm cơ hội sờ soạng chút căn cốt thì thật đúng là khả năng đã bỏ lỡ một hạt giống tốt.
Sinh vật có linh căn trên đời này đã ít lại càng ít. Nếu ngày đó mang hổ con trở về hắn nhìn ra hổ con này bất phàm thì trăm triệu lần cũng không mặc kệ Diệp Phi đi thông báo cho Tống Ủng Quân.
Vốn cho rằng cái gọi là “vườn bách thú” là chỗ giống “ngự thú viên” ở Tu Tiên giới, nghe xong những người đó nói chuyện mới hiểu thì ra chính là nhà giam biến tướng. Dã thú bình thường thì thôi bỏ đi nhưng loại thú có linh căn linh trí mà lại bị cầm tù ở nhà giam, Diệp Bạch Xuyên vẫn không nhịn được nổi lên lòng trắc ẩn.
Hổ con nghiêng đầu xem xét Diệp Bạch Xuyên nửa ngày mới phản ứng lại lời hắn nói rốt cuộc có ý tứ gì. Nó đúng là thông minh nhưng mà phải lập tức cắt nghĩa một chuỗi từ văn vẻ như vậy thì vẫn phải hao phí chút sức lực.
Hơn nửa nội dung hổ con vẫn chưa hiểu được.
Nhưng nội dung mấu chốt nhất nó vẫn hiểu rõ ràng.
Chỉ cần nó nghe theo người đàn ông này, nó có thể ở lại, có thể ở cùng tiểu cô nương.
Trong họng hổ con phát ra tiêng khò khè, lại lần nữa thử cọ ống quần Diệp Bạch Xuyên. Lần này Diệp Bạch Xuyên không dùng chân đẩy nó ra. Thấy hổ con đang chuẩn bị lấy sức nặng cả thân mình nó dựa vào người hắn, lão cha lặng lẽ lùi về phía sau một bước.
Hổ con ngã chổng vó.
“Đã đồng ý, vậy thì tuyên thệ bái sư đi. Vi sư tìm cho ngươi một cái động phủ. Tu luyện cho tốt, chưa luyện ra linh cảm thì không được xuất quan.”
Hổ con:...
Nghe không hiểu.
Gật đầu là được.
“Ngao ngao ngao!”
“Vậy bắt đầu hành lễ bái sư đi.”
Nhặt được một đồ đệ yêu tu hạt giống tốt, lão cha rất đắc ý.
Hắn trăm triệu lần không nghĩ tới rất nhiều lần sau này, hắn nghĩ đến ngày hôm nay đều hận không thể trở về bóp chết mình hiện tại.
_________________________
Tiểu Bạch Quả nhớ thương hổ con, sớm rời giường nhưng không tìm được con hổ trong phòng, có chút kinh ngạc. Đi ra cửa tam phòng, phát hiện hổ con đã sớm bị Diệp Bạch Xuyên dùng dây thừng buộc ở góc tường, có chút đau lòng, chuẩn bị đi qua sờ sờ. Lão cha bế cô lên trước.
“Đừng chạm vào, sớm muộn gì cũng phải tách ra, cảm tình càng sâu càng khổ sở.”
Tiểu Bạch Quả hít hít mũi, mắt trông mong nhìn hổ con một cái, quay đầu đi, không hề xem nó.
Nhóm chuyên gia huyện thành cũng lục tục rời giường. Mọi người ở bên nhau đơn giản ăn bữa sáng. Nhóm chuyên gia cục lâm nghiệp tự mình động thủ, đem hổ con nhét vào bao tải da rắn mang đi.
Đám trẻ con đều thật sự luyến tiếc hổ con.
Tiểu Bạch Quả đặc biệt đau lòng, kim đậu đậu đều rơi cả xuống (kim đậu đậu hình như là nước mắt). Chân tay lão cha luống cuống, rất nhiều lần do dự muốn nói ra chân tướng lại nhịn xuống.
Mãi đến khi không nhìn thấy bóng dáng nhóm chuyên gia đâu nữa, nước mắt Tiểu Bạch Quả liền ngưng bặt. Cô ôm cổ lão cha, tới gần lỗ tai hắn, nhỏ giọng hỏi:
“Ba ba, hổ con là bị ba thả lại vào trong núi sao?”
Đương cha đầu tiên là hết hồn. Sau đó trong lòng tràn ngập nước mắt tự hào, cảm thấy thật không hổ là con gái ruột, rất ăn ý với mình.
Hắn cũng không bày ra cách âm tráo.
Tư vị lén mọi người nói nhỏ với con gái kỳ thật cũng rất mới mẻ.
“Thả lại rồi. Bọn họ mang đi là con chuột nhà bị vi phụ biến thành. Biến thân thuật kia cũng chỉ dùng được năm ngày. Sau năm ngày tất sẽ lộ nguyên hình.”
____________
Tác giả có lời muốn nói:
Chuyên gia: Phải xem trọng đấy. Hổ trắng cho vườn bách thú các cậu nuôi, nuôi cho tốt vào.
Vườn bách thú: Nhất định nhất định nhất định. Các anh yên tâm, hổ trắng này chúng tôi khẳng định sẽ chăm sóc thật tốt.
Năm ngày sau --------
Vườn bách thú:... Nói chuyện này cho các anh, các anh đừng tức giận nhé.
Chuyên gia: Sao? Con hổ bị bệnh hả?
Vườn bách thú: Không phải không phải không phải.
Chuyên gia: Vậy là đã chết?!
Vườn bách thú: Không phải không phải không phải.
Chuyên gia: Thế thì là chuyện gì?
Vườn bách thú:... Mất rồi.
Chuyên gia:???
______________________
Hôm nay có chuyện, tạm thời chỉ viết một chương thôi.
Moah moah, phát bao lì xì bồi thường mọi người được không?
(Tỉnh lược 10086 lời cảm ơn của tác giả)
Vô cùng cảm ơn sự ủng hộ của mọi người, ta sẽ tiếp tục nỗ lực.