Edit: Lily_Carlos
Song Hee Eun ngồi ở ghế salon ôm đầu gối ngẩn người, cả người vẫn đang đắm
chìm trong tin tức nam thần công khai tình cảm, đúng lúc này điện thoại
di động để ở bên chân kêu lên báo có tin nhắn, chắc lại là mấy cái pm
phản đối nhàm chán kia đi, Song Hee Eun định mặc kệ.
Sau khi suy
nghĩ lại cô lại cảm thấy có gì đó không đúng mấy người pm phản đối kia
đều không phải bạn tốt của cô nên đáng ra không có thông báo mới phải,
nếu như là bạn tốt thì mới có nhắc nhở từ hệ thống, Song Hee Eun cầm lấy điện thoại mở ins ra, tin nhắn kia là em trai Song Seung Yeom của cô
gửi tới, hắn lạnh lùng nhắn tới một câu: “Ai vậy, sao lại dùng ins của
chị gái tôi?”
Song Hee Eun sợ đến mức đánh rơi cả điện thoại
trong đầu cô lại không ngừng nghĩ đến rất nhiều chuyện, Kwon Ji Yong
đứng ở bên cạnh thấy cô làm mấy động tác kỳ quái liền hỏi “Làm sao vậy?”
Song Hee Eun đưa điện thoại cho hắn nói: “Tôi vừa mới. . . vừa nãy tôi kích
động quá nên đã sử dụng tài khoản ins của mình để bình luận, em trai tôi nhìn thấy cái bình luận đó nên nhắn tin đến hỏi tôi là ai!”
Trong nháy mắt Song Hee Eun thấy khuôn mặt mèo của Kwon Ji Yong giống như
thay đổi một chút, cảm xúc trên mặt Kwon Ji Yong thay đổi vài lần hắn
mới bình tĩnh lại nói: “Đừng để ý đến hắn là được.”
”Nhưng mà bây giờ có thể tìm kiếm địa chỉ thông qua internet mà, hắn có thể tìm được
đến chỗ này, lúc tiểu tử thúi kia mà điên lên thì cũng không biết sẽ sảy ra chuyện gì đâu!”
Kwon Ji-Yong nghe xong liếc cô một cái: “Cô
yên tâm đi, chỗ này của tôi dùng mạng nội bộ sẽ không tìm thấy được vị
trí cụ thể, nhiều nhất hắn chỉ có thể tìm thấy cái tiểu khu này.”
Nghe Kwon Ji-Yong nói như vậy Song Hee Eun mới có thể yên tâm, cô nhanh
chóng lên ins xóa bỏ cái bình luận kia, đồng thời đăng xuất tài khoản
ins, như vậy hẳn là không sao nữa rồi.
Sau khi kết thúc tiết học, Song Seung Yeom lấy điện thoại di động ra, phát hiện cũng không có
người trả lời hắn, hắn mở ins ra xem lại cái bình luận kia một lần nữa
nhưng hệ thống lại thông báo bình luận này đã bị xóa, trong lúc này hắn
có chút hoài nghi là những điều vừa xảy ra là do hắn nằm mơ, trong mơ
chị hắn tỉnh lại rồi? Thế nhưng hắn lại có cảm giác điều này là thật,
hắn không quá tin tưởng gửi thêm vài tin nhắn nữa.
”Seung Yeom oppa.”Một thanh âm đáng yêu ở bên cạnh truyền tới.
Song Seung Yeom ngẩng đầu lên, hóa ra là lớp trưởng Park Seon Yeong: “A, lớp trưởng, cậu tìm tôi có việc gì sao?”
Park Seon Yeong đứng ở trước mặt hắn, khẩn trương nắm ngón tay mình: “Cái đó sắp đến lễ giáng sinh rồi, ngày đó cậu có thời gian không?”
Song Seung Yeom đang quay cái bút trong tay, còn chưa kịp trả lời các nam sinh bên cạnh đã bắt đầu ồn ào.
”Nha a, lớp trưởng chủ động xuất kích rồi!”
”Thế mà Song Seung Yeom của chúng ta có rất nhiều người theo đuổi!”
“...”
Park Seon Yeong mím mím môi, lập tức đưa số điện thoại qua: “Cái đó, cậu có
thể gọi điện cho tớ.” Tiếp đó liền quay người về chỗ ngồi của mình, cầm
quyển sách lên giả vờ như đang chăm chú đọc.
Khóe môi Song Seung Yeom nhếch lên, ngồi tại chỗ cười mà không nói.
Nam sinh ngồi bên cạnh vỗ vỗ vai hắn nói: “Thế nào, lớp trưởng là mỹ nữ xinh nhất nhì trong trường đó, đừng có bỏ lỡ cơ hội!”
”Mập mạp, cậu đừng có mà mù quáng hùa theo nha!” Song Seung Yeom nói xong,
chững chạc đàng hoàng mang sách giáo khoa tiết sau ra bày ở trên bàn.
Mấy nam sinh lại tụ vào một chỗ xì xào bàn tán nói: “Học tập nghiêm túc như vậy thật không giống cậu.”
”Đăng đăng đăng!” Điện thoại của Song Hee Eun phát ra âm thanh kì quái dọa cô hoảng sợ, cô nhanh chóng lấy điện thoại ra hóa ra là một tin nhắn quảng cáo, là cửa hàng thú cưng cô từng thấy ở trên mạng gửi tới.
”Chủ nhân tôn kính, sắp đến lễ giáng sinh rồi, ngài có muốn tặng cho chó mèo yêu quý của bạn một kinh hỉ hay không, bây giờ đặt hàng còn có thể nhận được nhiều ưu đãi giảm giá 80%!”
Song Hee Eun phù một tiếng bật cười: “Tôi nói này D Ragon, anh có cần tôi chuẩn bị một món quà giáng sinh cho anh hay không?”
Kwon Ji-Yong nghe thấy cảm thấy vô cùng mới mẻ: “Quà giáng sinh gì?”
Song Hee Eun cười vui vẻ đưa cái tin nhắn vừa được gửi đến cho hắn xem nói:“Bây giờ mua đồ ăn cho mèo còn được hưởng ưu đãi giảm giá 80% nha!”
Kwon Ji-Yong liếc cô một cái, bình tĩnh nói: “A, vậy có cần chuẩn bị một phần thức ăn cho chó cho cô không.”
Thức ăn cho chó. . . Vì cái gì chứ, cô cũng không phải chó, tại sao muốn ăn
thức ăn cho chó. . . . Song Hee Eun suy nghĩ thật lâu đều không rõ, bỗng nhiên nghĩ ra, độc thân cẩu. . .
”D Ragon! Anh xong rồi!” Sau đó là đại chiến giữa người và mèo, Song Hee Eun đuổi theo Kwon Ji-Yong làm cho cả căn phòng trở nên tán loạn.
Kwon Ji-Yong chạy nhưng lại không quên bổ thêm một đao: “Người phụ nữ có cái tính cách thô lỗ như cô độc thân là đúng rồi!”
Vài ngày sau, lễ Giáng Sinh đúng hạn mà tới, sáng sớm ngày hôm đó Song Hee
Eun ôm Kwon Ji Yong đi mua đồ dùng hằng ngày, các loại thức ăn, sở dĩ đi sớm như vậy vì hai người đã thương lượng rồi cả ngày hôm nay sẽ không
ra khỏi nhà, như vậy sẽ không bị các cặp đôi đi đầy ngoài đường ngược,
đồng thời còn định làm một bữa tiệc lớn tự khao chính mình.
Phố
lớn ngõ nhỏ được trang trí tràn đầy màu sắc của ngày lễ Noel, cây thông
Noel, ông già Noel, con rối, quà Noel, bên ngoài các cửa hàng cũng có
nhân viên đóng giả làm ông già Noel chào mời khách, đi ra ngoài sớm như
vậy nhưng vẫn cảm thấy lạnh cả người, Song Hee Eun kéo chặt cổ áo thuận
tiện ôm chặt con mèo, cảm giác vô cùng ấm áp như là đang ôm túi sưởi ấm
vậy.
Sáng sớm là lúc nhiều người đến chợ bán thức ăn nhất: “Bà chủ, gói lại những cái này giúp cháu với.”
”Được rồi!” Lúc bác gái đang gói rau quả(rau+hoa quả) vào giúp Song Hee Eun
thì chồng bà đi ra gọi bà: “Bà nó ơi, tôi làm xong bữa sáng rồi đó bà
vào ăn đi để tôi làm cho.”
Nhìn thấy người đàn ông đối xử với vở
ông ấy như vậy ngực hai người như bị người đấm cho một cái vậy, Song Hee Eun âm thầm đấm đấm ngực, cảm giác giác như có gì đó đam vào tim vậy!
”Cháu đi thong thả!”
Song Hee Eun mang theo đồ ăn bước nhanh ra ngoài.
Xem ra hôm nay vẫn không nên đi ra ngoài!
Bất quá, Song Hee Eun không thích lễ tình nhân nhất, tỏ tình, nắm tay, lúc
về đến nhà thì ngay cả cha mẹ cũng ngược cô, khi đó cô và Song Seung
Yeom lại ngồi chung một chỗ với nhau, chung cảnh ngộ mà.
Sau một
hồi liều mạng mua sắm rồi lại leo thang bộ lên tầng, đồ ăn chất đầy tủ
lạnh vậy đại khái có thể ăn trong một tuần lễ, Song Hee Eun cất đồ đi vỗ vỗ tay rồi ngồi xuống ghế salon, thật sự là mệt chết mất, về phần tại
sao hôm nay cô không đi thang máy, không phải vì thang máy hỏng mà là
trong thang máy có mấy đôi tình nhân, từng đôi từng đôi, ngay cả mấy
người đứng chờ ở bên ngoài đều là có đôi có cặp, tay cầm tay, cô không
xem nổi mấy cái cảnh như vậy, thôi tốt nhất là tự đi leo thang bộ.
Kỳ thật có đôi khi, Song Hee Eun cũng không để chuyện mình đang độc thân ở trong lòng, nhưng mà suy cho cùng cái thế giới này kỳ thị người độc
thân, lúc nào mọi người cũng phóng đại chuyện này lên, cũng không biết
sao cô có thể vượt qua hơn 20 năm như vậy nữa.
”Anh đi xem TV đi, hôm nay tôi sẽ cho anh ăn ngon!” Hôm nay Song Hee Eun mua rất nhiều đồ
mèo có thể ăn được, Kwon Ji Yong cũng tự mình chọn một phần.
Kwon Ji-Yong theo thói quen dùng móng vuốt mở TV, lười biếng nằm ở phía trên.
Song Hee Eun vừa khẽ hát, vừa giết cá, lập tức cảm thấy cái lễ Giáng Sinh
này cũng không tệ lắm, chí ít còn có vị siêu cấp thần tượng bị biến
thành mèo ở cùng cô, trong lòng liền được an ủi một chút, bất quá, cô
tới đây cũng nửa năm rồi mà cũng không thấy người phụ nữ nào gọi điện
thoại cho hắn, được rồi nghĩ nhiều như vậy làm gì chứ người ta yêu đương thì có liên quan gì tới mình đâu chứ.
”Hai người ai theo đuổi ai vậy?” Người chủ trì cầm microphone hỏi, dưới đài là một loạt máy quay.
IU thẹn thùng cười: “Cũng không phải nói ai truy ai, hẳn là đều có tình cảm với đối phương. . .”
Lee Jong Suk đứng một bên ôm vai cô ấy, cầm microphone bổ sung: “Là tôi theo đuổi cô ấy, là tôi chủ động.”
”A, thật sao?” Người chủ trì kinh hô, “Hoá ra Lee Jong Suk có khí khái, dám thẳng thắn thừa nhận như vậy.”
Hôm nay là hai người bọn họ có tham gia một chương trình, chủ đề là âm
thanh Giáng Sinh, sẽ mời cặp tình nhân trong giới tham gia.
Bởi vì tiếng TV rất lớn, Song Hee Eun nghe thấy toàn bộ cô cảm thấy không nghe được nữa, liền mang theo dao chạy ra.
Kwon Ji-Yong bị dọa, lập tức đổi kênh: “Cô làm gì. . . Không đến mức như vậy đi, tôi chỉ tò mò đây là tiết mục gì, sao lại không mời tôi. . .”
Cái dạng này của Song Hee Eun cũng thật kinh khủng, hai tay đều có vết máu, một tay còn cầm dao, người không biết còn tưởng rằng, cô đang muốn giết mèo đây. Nửa ngày sau, Song Hee Eun mới bình tĩnh lại nói: “Không có
việc gì, tôi chỉ ra nhắc anh đổi kênh.”
Sau khi Song Hee Eun đi,
Kwon Ji-Yong yên lặng dùng trên móng vuốt đệm thịt vuốt ve trái tim nhỏ
của mình, người phụ nữ này thật đáng sợ.
”Gâu gâu gâu! Gâu gâu
gâu!” Ngoài cửa đột nhiên truyền đến vài tiếng chó sủa, lông toàn thân
Kwon Ji Yong theo bản năng đều dựng đứng lên, toàn thân núp ở một góc
trên ghế salon, đúng lúc này, ngoài cửa lại truyền đến thanh âm nói
chuyện có vẻ còn có vài người nữa.
”Ji Yong là ở chỗ này sao?”
”Sẽ không sai, tôi lấy địa chỉ từ chỗ anh Soon Ho mà.”
”Gâu gâu gâu! Gâu gâu gâu!”
”Jasmine, yên lặng chút!”
”Nếu chắc chắn thì ấn chuông đi, giờ này chắc hắn đang ở trong nhà mà!”
Dong Young Bae dẫn đầu đi lên phía trước, đè lên chuông cửa.
Kwon Ji-Yong bỗng nhiên có dự cảm không tốt, Song Hee Eun nhanh chóng lau
tay sau đó mới chạy ra mở cửa, trước khi mở cửa cô nhìn qua mắt mèo trên cửa xem bên ngoài là ai, chỉ thấy ngoài cửa trở nên chật trội, sao lại
có nhiều người đến như vậy mấy thành viên Bigbang đều đến cả.
”Gâu gâu gâu!”
Vì sao lại có cả một con chó ở đây nữa chứ!
Song Hee Eun đang xem có nên mở cửa hay không, quay đầu nhìn mèo Kwon Ji Yong thấy hắn đã sợ đến mức co dúm lại một chỗ rồi.