Edit: Lily_Carlos
”A ha, Ji Yong à, lâu rồi không gặp, cậu khỏe chứ!” Vừa mở cửa liền nghe
thấy âm thanh chào hỏi của Kang Dae Sung, chỉ thấy hắn theo thói quen vỗ vai Song Hee Eun.
Song Hee Eun sửng sốt một giây sau mới nhanh
chóng mời họ vào nhà, Dong Young Bae đùa giỡn nói: “Sao mở cửa chậm như
vậy, có phải trong phòng này giấu người nào không?” Nói xong không quên
liếc nhìn một vòng.
Song Hee Eun khoát khoát tay cười nói: “Làm sao có thể, bây giờ tôi là một người đàn ông độc thân.”
”Đúng rồi, Ji Yong, nghe nói cậu nuôi một con mèo Garfield gọi D Ragon, ừm,
cái tên này nghe thật hay, sao không thấy nó đâu vậy?”
Song Hee Eun quay đầu quan sát, cái tên gia hỏa Kwon Ji Yong lại đi đâu rồi hắn vừa mới ở đây mà.
Choi Seung Hyun đem con chó dưới chân bế lên: “Cậu nhìn xem hôm nay tôi còn
đem cho con mèo của cậu một người bạn để chơi cùng nè, mau gọi nó ra đây đi.”
Song Hee Eun tập trung nhìn vào, hóa ra là một con chó nhật lông xù nhỏ, cái mặt của nó trông rất giống mặt của con mèo béo.
”Các cậu ngồi xuống trước đi, bây giờ tôi đi tìm nó.”
Bốn người cùng nhau ngồi xuống, bắt đầu tùy ý trò chuyện, bộ dáng mườiphần buông lỏng thoải mái nói chuyện phiếm cười đùa.
”D Ragon!” Song Hee Eun khom người tìm bóng dáng của nó khắp nơi, cuối
cùng tìm thấy bóng dáng của mèo béo ở trong phòng để quần áo, Song Hee
Eun xách nó lên: “Sao anh lại trốn ở chỗ này, đi ra ngoài kia cùng tôi
người trong nhóm của anh tới kìa.”
Kwon Ji-Yong lắc đầu liên tục: “Không, không đi ra.”
Song Hee Eun không hiểu, cảm thấy hắn lại bắt đầu gây sự vô lý, lễ Giáng
Sinh người trong nhóm của hắn không đi hẹn hò mà còn đến thăm hắn, vậy
mà hắn còn trốn tránh không đi ra gặp bọn họ, như thế là không tốt: “Đây chính là thành viên trong nhóm nhạc của anh, tôi không ứng phó được!”
Nói xong Song Hee Eun cưỡng chế tính đem con mèo kia ôm đi ra.
Lúc Kwon Ji Yong vừa mới xuất hiện ở phòng khách, con chó nhật ngửi thấy
mùi của hắn bắt đầu sủa loạn lên như là nhìn thấy kẻ thù vậy, tư thế của nó như muốn xông lên đánh nhau.
Young Bae ngồi cạnh nó vuốt vuốt bộ lông của nó cười nói: “Có thể là nó quá vui vẻ đó.”
Song Hee Eun ôm Kwon Ji-Yong ngồi ở cái ghế salon đối diện bọn hắn, cả người Kwon Ji Yong đều dính sát lên người Song Hee Eun, con chó ngồi ở ghế
salon đối diện cứ nhìn chằm chằm vào hắn, cái dạng đó cứ như là đang tìm thời cơ thích để nhào sang bên này vậy, cả người Kwon Ji Yong đều run
run.
Không biết thế nào, từ khi làm mèo bỗng nhiên hắn lại sợ một số thứ.
”Ha ha, D Ragon, mi tên là D Ragon đúng không!” Kang Dae Sung ngồi trước mặt Song Hee Eun dùng ngón tay trêu đùa Kwon Ji Yong.
Song Hee Eun đang phải vất vả nín cười, không biết bóng ma trong lòng Kwon
Ji Yong hiện tại lớn bao nhiêu, nhất định hắn không thể tưởng tượng được có một ngày hắn biến thành một con mèo lại còn bị bạn thân đùa giỡn như vậy đi.
”Ài, Ji Yong à, làm sao lại có cảm giác con mèo này của cậu. . .” Kang Dae Sung sờ sờ cằm muốn nói lại thôi.
”A, mèo của tôi thế nào?” Song Hee Eun bị câu nói này kéo ra khỏi suy nghĩ của mình.
”Có chút cao lãnh (cao ngạo+ lãnh khốc).”
Phốc.
Cũng không phải là hắn cao lãnh, mà bây giờ hắn đang rất khó chịu không muốn tiếp nhận sự thật.
Kwon Ji-Yong cố gắng chen cả người vào trong lòng Song Hee Eun, không muốn
đối mặt với Kang Dae Sung, quay người đầu tựa vào bụng cô, quay mông về
phía Kang Dae Sung: “Cậu nhìn xem, tôi nói nó cao lãnh, nó còn biết quay mông về phía tôi!” Kang Dae Sung vừa buồn cười vừa tức giận chỉ vào con mèo béo.
Choi Seung Hyun cùng Young Bae đột nhiên bật cười, Choi Seung Hyun đứng lên, tự tin ngồi xổm xuống: “Tôi cũng không tin, tôi
đẹp trai như vậy, nó còn không để ý tới tôi.” Nói xong còn tự tin nhìn
Kang Dae Sung cười một cái.
”Ha ha, con mèo, con mèo đáng yêu.”
“...”
Trong nháy mắt Choi Seung Hyun cảm thấy mình như bị dội một xô nước lạnh vào
đầu, ủ rũ cúi đầu nhận lấy thất bại về ghế salon ngồi.
Lúc này,
Dong Young Bae cũng đứng dậy đi tới, đầu tiên dịu dàng vuốt lông mèo,
nói tiếp: “D Ragon, ta là Young Bae bạn thân của chủ nhân Ji Yong của mi nha, ta rất thích mi, có thể cho ta ôm một cái được không.”
Dong Young Bae tràn ngập mong đợi nhìn cái mông mèo, Song Hee Eun cũng đang
mong đợi không biết lần này Kwon Ji-Yong sẽ phản ứng như thế nào, không
nghĩ tới thế mà hắn có động tĩnh, chậm rãi xoay người lại, nâng móng
vuốt lên thuận thế đi đến bên đùi Young Bae, Young Bae trực tiếp đứng
dậy ôm nó vào trong lòng, khẽ kêu lên một tiếng, trong lòng nói, con mèo này cũng không phải nặng bình thường phải ngang ngửa với con chó kia.
Mấy thành viên khác cũng không thể tin vào mắt của mình thế mà Young Bae có thể ôm được con mèo, cũng vỗ tay lớn tiếng nói: “Vẫn là Young Bae cậu
lợi hại.”
Choi Seung Hyun bổ thêm một đao: “Đương nhiên rồi, cũng không nhìn Young Bae của chúng ta là ai, là mẹ đó, là mẹ của nhóm
Bigbang chúng ta.”
Song Hee Eun ngồi ở chỗ đó mặc dù không nói thêm lời nào, nhưng nghe bọn hắn nói chuyện kiểu chặt chém lẫn nhau cũng rất thú vị.
”Ai, Seung Hyun, nếu đã mang Jasmine đến đây thì cứ để nó xuống chơi với D
Ragon đi.” Lee Seung Hyun vẫn ngồi như yên cười một cái nói: “Xem ra
Jasmine không thích mèo lắm, anh nhìn xem từ lúc tới đến giờ nó cứ sủa
ầm lên.”
”Hiện tại không không có kêu nha, bây giờ nó rất nghe
lời mà.” Dae Sung vừa nói vừa sờ lên lưng Jasmine: “Cậu nói cũng đúng,
Jasmine, Jasmine của chúng ta cũng rất ngoan nha.”
Jasmine lè lưỡi, mở to mắt làm thành bộ dáng ngây thơ chân thành, thật làm người ta yêu thích.
”Nó tên là Jasmine sao, tôi có thể ôm nó một cái chứ?” Cuối cùng Song Hee Eun cũng chen vào một câu.
”Tất nhiên là được, cái này có cái gì không được, tôi nói này Ji Yong à, sao sau khi cậu đi đóng phim về lại có vẻ không quen ở chung với mấy người
chúng tôi vậy.”
”Không có, mới không có.” Song Hee Eun cười nói,
nhận lấy con chó từ trong tay Lee Seung Hyun, cái mặt béo đô đô, cái mũi nho nhỏ thật là vô cùng đáng yêu, thế nhưng con chó này lúc ở ghế salon trông vô cùng ngoan ngoãn, nhưng khi được Song Hee Eun ôm vào ngực thì
cũng không ngoan ngoãn như vậy, thân thể đổi tới đổi lui, cái mũi nhỏ
ngửi tới ngửi lui, thỉnh thoảng lại còn liếm tay cô làm cho cô có chút
không kịp phản ứng.
”Tôi nói này, Ji Yong à, không phải là
Jasmine thích cậu rồi đó chứ, không thì sao nó cứ liếm tay cậu suốt
thôi!” Dae Sung trêu ghẹo.
”Dae Sung lại nói đùa rồi, lúc các cậu đến tôi đang ở trong phòng bếp làm đồ ăn, có lẽ vì có mùi thịt nên hấp
dẫn nó, phòng bếp!” Song Hee Eun ôm chó đứng dậy “Nồi canh của tôi, mải
nói chuyện với các cậu làm tôi quên mất.” Cô đưa chó cho Kang Dae Sung ở gần cô nhất rồi nói: “Các cậu cứ nói chuyện trước đi, muốn uống gì thì
vào tủ lạnh mà lấy, tôi phải vào bếp một chút!”
Nhìn Song Hee Eun vội vội vàng vàng, Choi Seung Hyun không khỏi tò mò nói: “Từ khi nào thì Ji Yong bắt đầu xuống bếp nấu cơm?”
Kang Dae Sung lắc đầu: “Không biết, trong chuyện này nhất định có gì đó mờ ám, có thể là hắn có bạn gái bí mật!”
Kwon Ji Yong ngoan ngoãn nằm trên chân Dong Young Bae lẳng lặng quan sát hết mọi việc cười mà không nói, cái gì mà bạn gái bí mật, Kang Dae Sung trí tưởng tượng của cậu thật phong phú.
Thừa dịp Song Hee Eun đi
phòng bếp nấu cơm, mấy người bắt đầu nhao nhao thảo luận về đời sống
tình cảm của Kwon Ji Yong, nhưng bọn hắn không nghĩ tới chính là, trong
bọn hắn còn có một con mèo “Gian tế”, Kwon Ji Yong thấy được toàn bộ
trong lòng bắt đầu tính toán, chờ ngày nào đó hắn trở về được sẽ tìm mấy tên này tính sổ.
”Bao lâu rồi Ji Yong chưa có bạn gái?”
”Không sai biệt lắm gần một năm đi.”
”Kỳ quái, chẳng lẽ hắn bị người làm cho thương tâm, không thì sao đến bây giờ vẫn chưa có động tĩnh gì.”
”Ai, hay là tối này chúng ta kéo Ji Yong đến bar chơi đùa đi, hôm nay là Giáng Sinh chắc sẽ rất náo nhiệt.”
Nghe đến đó, việc đầu tiên Kwon Ji Yong nghĩ tới trong đầu Song Hee Eun là
một người phụ nữ, là tiểu bạch chưa đi quán ăn đêm bao giờ, hắn không
đồng ý, ai biết cô ấy sẽ dùng thân thể của mình làm cái gì chứ.
”Young Bae, cậu đi không?”
”Tôi không đi bar đâu, bạn gái tôi sẽ không vui.”
”A. . . .” Mấy người nhao nhao bắt đầu trêu đùa hắn.
Song Hee Eun một mình bận rôn trong phòng bếp, chỉ nghe thấy mọi người đang
nói chuyện với nhau vui vẻ, có nhiều bạn thật tốt, ngược lại Song Hee
Eun cô có rất ít bạn.
Lúc đi học, các nữ sinh cảm thấy cô quá thô lỗ, không giống các nữ sinh khác, ăn mặc trang điểm như thế nào cũng
không biết, vì vậy không có ai chơi cùng cô, các nam sinh thìa lại càng
không, dù sao thời đó nam nữ chơi với nhau sẽ bị hiểu lầm nói xấu, hoặc là nam sinh là gay, hoặc là nói hai người là một đôi.
Song Hee
Eun còn nhớ rõ, lúc nhỏ cô có một người bạn, hắn tên là Kim Jun Seok là
một nhóc béo, khi đó, cô chỉ có một người bạn là hắn, bởi vì chỉ có hắn
không chê mình còn cùng chơi đùa với cô, bất quá khi đó hắn cũng nói chỉ có Song Hee Eun là chịu chơi cùng hắn, bởi vì bạn học đều chê hắn quá
béo lại còn luôn bắt nạt hắn, thời đó hai người bọn họ cùng chung chí
hướng lại còn là hàng xóm nên quan hệ rất tốt.
Nhớ khi đó, cha mẹ tiểu mập mạp Jun Seok náo ly hôn, hắn đột nhiên hỏi Song Hee Eun lớn
lên có muốn gả cho hắn hay không, Song Hee Eun nghĩ nghĩ nhẹ gật đầu,
bởi vì cô cảm thấy kiểu nữ sinh như cô chỉ có tiểu mập mạp chịu được.
Hiện tại nhớ tới cảm thấy lúc đó mình thật ngây thơ, từ khi tiểu mập mạp Jun Seok ra nước ngoài cũng không thấy trở lại, nhiều năm như vậu cũng
không có liên lạc.
Hắn có gầy đi hay không, có quen bạn mới hay
không, có từng yêu đương hay không, có. . . Nhớ cô hay không, hay đã
quên mất cô từ lâu rồi.
Song Hee Eun thái cà rốt, con mắt có chút cay cay, lúc này thật không nên nhớ về những hồi ức đó!