Edit:Lily_Carlos
Bận rộn một trận, Song Hee Eun làm xong một bàn lớn những món ăn hàng ngày
của Hàn Quốc, đều là những món cô học trộm từ mẹ, thỉnh thoảng cha mẹ có việc bận không thể về nhà thì cô là người lo bữa ăn cho cả hai chị em,
nhớ lần đầu tiên cô xuống bếp tiểu tử thúi kia bị cô lấy ra làm vật thí
nghiệm, cái biểu tình nhăn nhó của hắn lúc đó thật khó mà hình dung
được, về sau hắn đều đem thức ăn trên bàn ăn hết, Song Hee Eun cũng hiểu được đồ ăn hôm đó cô làm đến chính cô cũng không thể nuốt nổi.
”Mọi người có thể ăn cơm rồi!” Song Hee Eun dọn bàn ghế bát đũa ra xong liền gọi mọi người, các thành viên nhao nhao chạy tới khi nhìn thấy những
món ăn trên bàn cũng kinh ngạc không thôi, nhanh chóng kéo ghế ngồi
xuống: “Ji Yong à, lúc nào thì cậu đi học những cái này vậy!”
Song Hee Eun cười ha ha nói: “Thế nào, tôi lợi hại đúng không.” Sau khi bọn
họ đã ngồi xuống, cô cũng ngồi xuống một cái ghế, cầm mấy chai rượu
trắng lên hỏi mọi người có cần một chút không, ngoại trừ Young Bae nói
không vì tồi nay còn muốn ở cùng bạn gái, còn những người khác đều uống
một ít.
Hương khí bốn phía, Kwon Ji-Yong đi tới đi lui dưới chân
Song Hee Eun, hắn không nhớ rõ đã bao lâu rồi mình chưa được ăn đồ ăn
bình thường, hắn gần như sắp quên hượng vị thức ăn của con người rồi, đi tới đi lui thấy không có hy vọng gì, Kwon Ji-Yong đành phải ung dung đi đến phòng khách, đúng lúc này trên đỉnh đầu truyền đến một thanh âm
không quá thân mật: “Ô. . .” Âm thanh, hắn ngẩng đầu nhìn lên thì ra là
con chó nhỏ kia, nó đang trừng mắt tròn căng mắt to nhìn chằm chằm vào
hắn, Kwon Ji-Yong tự động không để mắt đến nó, cao ngạo đi qua nó.
Con chó nhỏ cứ nhìn chằm chằm từng cử chỉ của hắn, thẳng đến khi thấy Kwon
Ji-Yong nhảy lên cái ghế salon đối diện nó, lười biếng duỗi ra lưng mỏi
nằm sấp ở bên trên.
”Ô. . . . Ô. . .”
Kwon Ji-Yong trừng mắt lên, nhẹ nhàng nhìn con chó đối diện một cái rồi lại nhắm mắt lại.
”Ô. . . Oẳng, oẳng, oẳng! ! !”
Song Hee Eun và mọi người đang dùng cơm thì dừng lại, Seung Hyun nói một câu: “Có phải tiếng của Jasmine không?”
Đúng lúc này, phòng khách còn truyền đến một tiếng: “Meo. . . Meo. . . .”
Song Hee Eun để đũa xuống đứng lên nói: “Không xong.”
Lúc mọi người chạy từ phòng bếp đến phòng khách thì thấy một con mèo và một con chó đang đánh nhau thành một đoàn dưới đất, Song Hee Eun không khỏi xấu hổ, tôi nói này anh trai, anh đại nhân đại lượng sao lại đi so đo
với một con chó như vậy chứ.
Còn tưởng rằng hắn sẽ bị con chó này bắt nạt, Kwon Ji Yong phát huy hết công dụng của cái móng vuốt của hắn
cào cho con chó đến là thảm.
Con chó nhỏ kia bị Kwon Ji Yong cào cho bây giờ không dám thở mạnh, bây giờ nó chỉ dám nằm trên mặt đất đáng thương kêu ô ô.
Song Hee Eun đi lên phía trước, kêu một tiếng: “D Ragon!”
Kwon Ji-Yong lúc này mới buông tha con chó kia, Jasmine được Seung Hyun bế
lên, trông mặt nó vô cùng đáng thương như là muốn nói tôi chỉ muốn chơi
cùng cậu thôi mà, sao cậu lại hung dữ với người ta như vậy, cái bộ dáng
điềm đạm đáng yêu kia tựa như sắp khóc vậy.
Song Hee Eun xách
Kwon Ji Yong từ dưới đất lên, đặt hắn ở trên salon sau đó hỏi Seung Hyun xem con chó thế nào rồi, Seung Hyun vội vàng an ủi con chó kia, cũng
nói: “Không có gì, nó không có bị thương.” Mặc dù không nhìn thấy miệng
vết thương quá lớn nhưng vẫn thấy rõ ràng mấy vệt móng vuốt.
Song Hee Eun thật không biết phải làm gì với hắn mới tốt, nhưng là lại không thể tức giận với hắn, bởi vì cũng có khả năng bản thân hắn liền không
thích, hoặc là con chó kia có uy hiếp đối với hắn, hắn là tự vệ, tóm
lại, nhất định có nguyên nhân của chính hắn.
Giữa bữa cơm, mọi
người nói đến chuyện đại hôi âm nhạc cuối năm, Song Hee Eun một mặt kinh ngạc, nhưng tiếp đó, lập tức ra vẻ trấn định, chỉ là yên lặng cắn đũa
suy nghĩ.
”Qua lễ Giáng Sinh, phải bắt đầu luyện tập chăm chỉ, Ji Yong à, cậu thấy sao?”
”A, đúng, tôi cảm thấy không sao, mọi người cần phải chăm chỉ tập luyện.”
Thế nhưng cô hát rất bình thường, chuyện này phải làm sao bây giờ nghe bọn
họ nói chuyện này rất đơn giản, không phải chuyện gì khó, bởi vì đều là
ca khúc quen thuộc của mọi người, chỉ cần đơn giản tập luyện là được
rồi, nhưng đối với Song Hee Eun mà nói những thứ này đều mới nên cô cũng không biết phải làm sao.
Cơm nước xong xuôi, mấy người hẹn đến
quán bar chơi, Song Hee Eun lấy lí do là ở nhà có một con mèo để không
đi, nhưng cô hứa đợi đại hội âm nhạc kết thúc bọn họ sẽ đi chơi một
chút.
Hiện tại phòng trong chỉ còn lại hai người Kwon Ji-Yong
cùng Song Hee Eun, cô chạy đến trước mặt Kwon Ji Yong bế hắn lên, cẩn
thận xem hắn có bị thương hay không, Kwon Ji Yong cảm thấy mình bị nhìn
như vậy có chút nại ngùng nên quay mặt đi.
”Anh . . . Vừa rồi không bị thương chỗ nào đi? Vừa rồi có nhiều người như thế nên . . . tôi cũng không tiện hỏi thăm anh.”
Kwon Ji-Yong thấp mặt rầu rĩ nói: “Tôi. . . Không có việc gì, cô có thể để tôi xuống không?”
Song Hee Eun ngẩng đầu, phát phát hiện mình đang xem cái bộ vị đặc thù liền thả hắn xuống nói: “Cái đó, tôi không cố ý.”
Bầu không khí xấu hổ bao quanh họ một lúc lâu, Song Hee Eun mới nói đến vấn đề đại hội âm nhạc: “Lúc bọn tôi nói chuyện anh cũng nghe thấy đúng
không.”
Kwon Ji-Yong gật nhẹ đầu: “Tình hình đại khái tôi đều đã
rõ, giống những năm vừa rồi thôi cô không cần phải khẩn trương, mấy ngày nay cố gắng luyện tập là được.”
”Ý của anh là, muốn tôi lên sân khấu hát thật sao?”
Kwon Ji-Yong liếc cô một cái: “Làm sao tôi có thể yên tâm cho cô đi làm
chuyện quan trọng như vậy, đến lúc đó tôi đứng sau đài hát, nhưng mà cô
giả vờ hát thì cũng phải làm khẩu hình miệng cho đúng, mấy ngày này
luyện tập chăm chỉ một chút.”
Nghe hắn nói như vậy, cô cảm thấy cũng không tệ lắm, cô thấy như vậy cũng thực tế một chút.
Cô nhanh chóng cầm lấy điện thoại, bắt đầu tải những ca khúc của họ, âm
nhạc cũng bắt đầu vang lên “LOSER. . . IF YOU. . . Blue. . . Fantastic
Baby. . .”