Song Hee Eun cầm điện thoại di động không khỏi suy nghĩ nhiều chút, vốn có thể tránh việc tin tức này bị phát ra nhưng vì sao Kwon Ji Yong lại cố tình để cho nó bị phát ra như vậy, nếu chỉ vì để Jun Seok oppa hiểu lầm bọn họ thì cái việc hắn làm quá ngây thơ rồi!
“Nghệ nhân có việc cần xuất ngoại trợ lý nên làm những cái gì?” Song Hee Eun bật máy tính lên, tra google vấn đề này thấy hiện lên là: “Cần sắp xếp cần thận hành lý của mình trước khi đi, tốt nhất càng nhẹ nhàng càng tốt, bởi vì còn cần giúp nghệ nhân xách hành lý, ngày thứ hai thì phải đến nhà nghệ nhân sớm.”
Song Hee Eun đọc những điều cần chú ý, lặng lẽ ghi tạc trong lòng.
Lúc ăn cơm tối cô nói chuyện mình phải ra nước ngoài công tác cho cha mẹ biết, bọn hắn đều rất cao hứng, ngoại trừ Song Seung Yeom vừa ăn cơm vừa cười trộm, trời mới biết trong đầu cái tên tiểu tử thối kia lại nghĩ cái gì.
Song Hee Eun ăn cơm xong tắm rửa rồi lên giường chuẩn bị đi ngủ, ngày mai còn muốn dậy sớm.
Sáu giờ phải rời giường, Song Hee Eun đặt mấy mốc thời gian cho chắc ăn báo thức vào năm giờ rưỡi, báo thức vào năm giờ bốn mươi, báo thức vào năm giờ năm mươi, cuối cùng cô thức dậy vào đúng sáu giờ.
Kết quả bị Song Seung Yeom đầu tóc bù xù như tổ quạ chạy đến kháng nghị: “Chị, chị đặt báo thức nhiều như vậy không phải là muốn tra tấn người khác đó chứ!”
Song Hee Eun le lưỡi một cái, kéo vali hành lý ra phòng khách: “Đúng vậy đó, từ lúc sinh ra em đã định là sẽ bị chị bắt nạt mà.” Nói xong hài lòng kéo vali hành lý ra cửa.
Đi ra ngoài sớm như vậy, chỉ sợ có mỗi bảo vệ với nhân viên quét dọn làm việc, bình thường Song Hee Eun phải rất vất vả mới có thể chen được vào trong thang máy nhưng mà lúc này trong thang máy chỉ có một mình cô, đèn ở hành lang vẫn sáng nhưng lại quá yên tĩnh có thể nghe được tiếng hít thở thật dọa người.
“Ồ!” Lúc Song Hee Eun kéo vali hành lý đi ra, vậy mà nhìn thấy một người, Kwon Ji-Yong trang bị đầy đủ mũ kính râm khẩu trang đang dựa vào một chiếc xe, dù hắn trang bị đầy đủ mọi thứ nhưng Song Hee Eun chỉ cần nhìn thoáng qua đã nhận ra cái người đang đứng kia là hắn, sao hắn có thể tới đây chứ là đặc biệt đến đón cô sao. . .
“Lên xe.” Kwon Ji-Yong tiến lên hai bước, lấy vali hành lý từ trong tay Song Hee Eun để lên cốp xe, khi hắn quay lại vẫn thấy Song Hee Eun sững sờ đứng đó, không nhịn được nói: “Cô sao vậy.”
Song Hee Eun nhanh chóng phản ứng lại, mở cửa xe ngồi vào: “Không có. . . Không có gì.” Sau đó cô lại lầm bầm nói nhỏ một câu: “Chúng ta thế này là làm ngược lại rồi. . .”
“Cái gì ngược.” Kwon Ji Yong vừa lên xe thấy cô nói vậy hiếu kỳ hỏi.
“Không, không có gì.” Theo lẽ thường mà nói, những chuyện lặt vặt này là trợ lý Song Hee Eun làm mới đúng, đến sớm đón nghệ nhân mình phụ trách là việc của cô mà, quả nhiên Kwon Ji Yong không ra bài theo lẽ thường mà.
Kwon Ji-Yong chuyển động tay lái, hắn vừa đạp xuống chân ga vừa nói: “Cùng đến sân bay ăn sáng đi, qua đó sớm một chút không là một lúc nữa có thể sẽ bị kẹt xe trên đường cao tốc.”
“A, được.” Song Hee Eun gật nhẹ đầu.
Đột nhiên, Kwon Ji-Yong vươn tay đặt trên trán Song Hee Eun, lúc này Song Hee Eun hoàn toàn ngây người, hoàn toàn sợ đến mức choáng váng, thân thể cô trở nên cứng đờ chỉ nghe Kwon Ji Yong nói: “Có phải cô bị sao rồi không?” Nói xong, hắn thu tay lại: “Bình thường cô nói rất nhiều sao hôm nay lại yên lặng vậy.”
Một tay Song Hee Eun ôm lấy trái tim đang đập ngày càng nhanh hơn, một tay cầm lấy dây an toàn ở trên bụng: “Tôi muốn im lặng làm thục nữ không được à!”
Người đại diện Choi Soon Ho đã ngồi đã ngồi trong xe của công ty đi đến sân bay, lúc đầu Kwon Ji-Yong cũng cùng đi, nhưng hắn lại muốn đi đón tiểu trợ lý kia, Choi Soon Ho không nhịn được liền nói: “ Ji Yong à, bây giờ cậu lại thiên vị tiểu trợ lý kia như thế, người đại diện như tôi thật muốn ghen tỵ mà!”
Kwon Ji-Yong lườm hắn một cái nói: “Cô ấy không có xe, đi đón một chút cũng không sao.”
Choi Soon Ho ở phía sau thở dài nói: “Ai, nay đâu bằng xưa, thất sủng , thất sủng rồi.”
Quả nhiên đường đến sân bay rất thoáng vì bây giờ còn chưa có nhiều xe lắm, lúc hai người đến sân bay thì cách thời gian máy bay cất cánh đúng nửa tiếng, Kwon Ji Yong để Song Hee Eun đi mua ba phần đồ ăn sáng rối mang tới phòng chờ VIP ở sân bay, lần này cuối cùng Song Hee Eun cũng cảm giác được mình có thể làm ít chuyện, dọc theo đường đi tới đây cái gì hắn cũng tự mình làm, làm cho người trợ lý như cô cũng cảm thấy ngại.
Không nghĩ tới lúc xếp hàng đi mua bữa sáng thì tình cờ gặp Kim Jun Seok, Song Hee Eun kinh ngạc che miệng: “Jun Seok oppa, sao anh lại ở chỗ này.”
Kim Jun Seok cười cười: “Thật là trùng hợp lại có thể gặp tiểu Hee Eun ở chỗ này.” Hắn nói xong còn vươn tay xoa đầu cô: “Công ty vừa phái anh sang Pháp làm một tuần, sao hôm qua em không nói cho anh biết hôm nay em sẽ đến sân bay, nếu anh biết anh có thể đến đón em luôn.”
Song Hee Eun ngại ngùng gãi đầu: “Sáng nay ông chủ đến đón em.”
“Ông chủ của em?” Trước đó Kim Jun Seok cũng không hiểu ra sao, sau một lúc mới giật mình: “Hóa ra là hắn.” Hắn cảm thấy người kia có thể trở thành đối thủ của mình.
“Được rồi, em phải lấy lòng hắn, Jun Seok oppa không nói chuyện với anh nữa em còn phải mua đồ ăn sáng cho Kwon Ji Yong và anh Choi Soon Ho, nếu mang đến muộn em sẽ bị mắng.”
“Ừm, mau đi đi, nhớ gọi cho anh nha!” Kim Jun Seok cầm điện thoại thoại trong tay quơ quơ.
Lúc Song Hee Eun mang theo ba phần đồ ăn sáng trở về phòng chờ VIP, Kwon Ji Yong đang nói chuyện với người bên công ty quảng cáo, cô không dám tùy tiện làm phiền liền để hai phần đồ ăn trước mặt Choi Soon Ho, còn bản thân thì mang theo phần còn lại đến bên cái bàn nhỏ lặng lẽ ngồi ăn.
Không lâu sau Song Hee Eun nhận được tin nhắn của Kim Jun Seok: “Hee Eun à, ở bên ngoài một mình nhớ phải chăm sóc và bảo vệ bản thân thật tốt biết chưa.”
Song Hee Eun trả lời bằng một cái icon tỏ vẻ mình có thể chăm sóc và bảo vệ tốt chính mình. . . Cô đi theo một đoàn người như vậy chắc chắn là an toàn rồi.
Lại nói, cô đã hai hai tuổi rồi mà chưa từng yêu đương, với lại không có đứa con trai nào thích cô cả nên với cái nhan sắc này cô rất yên tâm!
Song Hee Eun ngây thơ không hiểu gì, nhưng ý Kim Jun Seok là bảo cô phải đề phòng Kwon Ji Yong!
Một đoàn người xuất phát đến thủ đô Băng Cốc Thái Lan, fan hân mộ ở Thái Lan vô cùng nhiệt tình chờ Kwon Ji Yong ở sân bay, từ xa Song Hee Eun đã nhìn thấy lực lượng fan khổng lồ đang ngồi chờ ở đó.
Bảo an ở sân bay đến hỗ trợ mở đường, thuận tiện duy trì trật tự sân bay, Kwon Ji-Yong đi ở phía sau, Song Hee Eun và Choi Soon Ho đi hai bên Kwon Ji Yong, Song Hee Eun chỉ kéo có vali hành lý của mình còn các thứ khác Kwon Ji Yong và Choi Soon Ho cũng không để cô phải mang, có đôi khi Song Hee Eun hoài nghi mình đến đây để đi du lịch chứ không phải đi làm việc!
“Kwon Ji-Yong! Kwon Ji-Yong! Kwon Ji-Yong!” Bên tai là tiếng hét đinh tai nhức óc của đám fan hâm mộ.
Kwon Ji-Yong mang theo kính râm, đưa tay chào hỏi, một khắc này lần đầu tiên Song Hee Eun cảm thấy hắn có sức quyến rũ của thần tượng.
Các phóng viên ở hiện trường cố gắng chụp được nhiều ảnh nhất, đám fan hâm mộ cũng không quen chụp hình quay phim lại.
Cuối cùng bọn họ cũng ra đến bên ngoài sân bay, người phụ trách bên Thái Lan đã sớm chuẩn bị xe tiếp đón, đoàn người Kwon Ji-Yong vừa ra tới liền có thể trực tiếp lên xe.
Đây là lần đầu tiên Song Hee Eun được ra nước ngoài, cô ngồi sát cửa sổ trên xe bảo mẫu, tò mò nhìn đường phố bên ngoài, dù nhìn thế nào cũng thấy mới mẻ.
Kwon Ji-Yong quay đầu sang, nhìn xem gò má của cô, cô cười giống như một đứa bé vậy bất giác hắn cũng nhoẻn miệng cười.
Đến địa điểm quay chụp, họ muốn quay toàn bộ cảnh sắc đẹp đẽ nhất ở Thái Lan, công trình kiến trúc đặc biệt còn có thêm một số nét văn hóa.
Thời tiết bên này còn nóng hơn ở Hàn Quốc rất nhiều, mùa này, bên Hàn Quốc vẫn còn phải mặc áo khoác, bên này đã sớm mặc áo ngắn tay, váy ngắn, ăn dưa hấu, uống bia lạnh.
Song Hee Eun một tay cầm quạt điện nhỏ, một tay cầm một bình nước đá, Kwon Ji-Yong đang quay quảng cáo hắn hoạt động nhiều đến mức làm cho đầu đầy mồ hôi, lúc hắn được nghỉ ngơi Song Hee Eun phụ trách giúp hắn hạ nhiệt, giúp hắn hóa trang một lần nữa.
Trời nóng như vậy, cho dù đã là xế chiều, vậy mà vẫn nóng như vậy.
Cảnh chụp hôm nay cuối cùng cũng kết thúc, đoàn người đi đến một nhà hàng ăn nổi danh Băng Cốc để ăn cơm, cơm nước xong xuôi lại đi đến quán bar, Song Hee Eun không quá biết uống rượu, cô chỉ ngồi một bên uống một ly cocktail có nồng độ cồn không cao lắm.
Chơi đến mười giờ tối, mọi người còn có vẻ như không có muốn tán, Song Hee Eun nhịn không được liền kéo áo Kwon Ji-Yong, ngượng ngùng nói: “Tôi hơi buồn ngủ, có thể về khách sạn trước không.”
Kwon Ji-Yong hưng phấn mà uống cùng bọn họ, cũng không biết đến tột hắn có nghe thấy tiếng Song Hee Eun hay không, chỉ thấy hắn khoát tay với cô ý bảo cô đi đi.
Song Hee Eun liền đi về khách sạn, lúc cô ra khỏi quán bar đột nhiên cảm thấy vô cùng thoải mái, cô vẫn không thích ứng nổi cái hương vị trong quán bar.
Chỉ là khách sạn ở hướng nào cơ chứ, Song Hee Eun lấy điện thoại di động ra mở bản đồ, lúc cô đang nghiêm túc xem đường thì có một người trẻ tuổi nhìn dáng vẻ có thể thấy được hắn đang rất say đi tới, không chút khách khi liền khoác một tay lên vai cô.
“@# $ $%%*... % $##@@# $” Hắn nói một chuỗi tiếng người sao hỏa là Song Hee Eun không hiểu ra sao.
Song Hee Eun hoảng sợ lui lại một bước, hất tay người kia ra nói: “Anh muốn làm cái gì!”