Kwon Ji-Yong đưa theo Song Hee Eun vội vã chạy về công ty, khi nhìn thấy Song Hee Eun sắc mặt Choi Soon Ho không được tốt cho lắm, cũng không nói thêm một chữ kéo Kwon Ji Yong vào trong văn phòng, Song Hee Eun thành thành thật thật đến ngồi trên ghế chờ.
Kể cả khi bị Choi Soon Ho nhìn chằm chằm như vậy Kwon Ji Yong vẫn cười cười như cũ, Choi Soon Ho không nhịn được nói: “Ji Yong à, đến cùng cậu muốn như thế nào mới được?”
Kwon Ji-Yong giang tay ra nói: “Đây là vấn đề của bộ phận PR mà cứ giải quyết như thường ngày là được rồi.”
“Anh không hỏi biện pháp giải quyết, anh muốn hỏi cuối cùng em có cảm giác như thế nào với Song Hee Eun...”
“Em thích cô ấy.” Kwon Ji-Yong nghiêm túc nói.
Choi Soon Ho mím môi bây giờ hẵn cũng không biết nên nói cái gì cho phải, hắn trầm mặc một lúc lâu mới hỏi: “Nghiêm túc?”
Kwon Ji-Yong cười cười: “Em từng không nghiêm túc sao?”
“Vậy giờ em muốn công khai?” Choi Soon Ho dùng ánh mắt không thể tin được nhìn hắn.
Kwon Ji-Yong lắc đầu: “Vẫn giải quyết như thường lệ là được.” Dù sao cô gái kia vẫn đang từ chối đây, nói là cô ấy từ chối thì cô ấy giống người trên mây hơn, căn bản là cô ấy vẫn chưa hiểu rõ được mức độ nghiêm trọng của sự việc.
Kwon Ji Yong mở cửa đi ra ngoài thì nhìn thấy Song Hee Eun đang ngủ gật trên ghế, hắn lấy tay chọc chọc vai cô: “Này, Song Hee Eun phải rời giường rồi.”
Song Hee Eun giật mình tỉnh lại thì thấy Kwon Ji Yong đang che miệng cười nhìn mình, hắn vừa cười vừa nói: “Đi thôi, đã xử lý xong rồi.” Choi Soon Ho nói câu đó vậy thì cứ giao việc này cho anh ấy đi.
“Vậy sao...” Song Hee Eun gật nhẹ đầu đi theo sau hắn, nhìn xem công ty luôn tận lực nâng đỡ hắn, chuyện gì liên quan đến hắn đều rất dụng tâm.
Song Hee Eun lên xe của hắn, không nhịn được hỏi: “Bây giờ chúng ta muốn đi đâu?”
Chuyện đi ăn cơm đã bị cho lên mạng nên cũng không thể lại đi chứ? Nên yên lặng chút.
“Tôi đưa co về nhà trước, hôm nay cô đừng ra ngoài, ngày mai có một buổi ký tặng tại Nhật nên cô về chuẩn bị một chút.”
Đáng lẽ hôm nay bọn họ phải đến Nhật Bản rồi, nhưng Kwon Ji Yong quyết định đi chậm một ngày, các thành viên khác trong nhóm cũng đã bay đến Nhật Bản, ngày mai là buổi ký tặng chính thức, vì bọ họ đi trễ nên thời gian có hơi gấp thôi.
Kwon Ji Yong đưa Song Hee Eun về nhà, lúc hắn đang định khởi động xe thì nhận được điện thoại từ các thành viện khác trong nhóm.
“Ji Yong! Nhất định cậu phải cho chúng tôi lời giải thích hợp lý, hôm nay cậu không đi Nhật Bản cùng chúng tôi là để ăn cơm cùng trợ lý nhỏ đó hả?”
“Anh Ji Yong, chúng em đã nhìn thấy tin trên mạng rồi, cuối cùng đã sảy ra chuyện gì?”
“Ji Yong, không phải cậu đã thích trợ lý nhỏ đó rồi chứ?”
“Ji Yong, nếu nhìn thấy tin nhắn thì nhanh chóng trả lời!”
“...”
Kwon Ji-Yong trả lời ngắn gọn: “Đợi tôi lái xe về nhà rồi nói.” Sau đó hắn ném điện thoại sang bên cạnh chuyên tâm lái xe.
Song Hee Eun về đến nhà, thì nhốt mình trong phòng, bây giờ đã yên tĩnh lại nên cô lại nghĩ đến những gì Kwon Ji Yong nói lúc sáng, thế mà hắn lại tỏ tình với mình, chỉ cần nghĩ lại thôi trái tim của Song Hee Eun lại đập nhanh không thôi, cô không biết được tình cảm của mình đối với hắn là cái gì, rốt cuộc mình có thích hắn hay không...
Khi Kim Jun Seok nhìn thấy tin tức trên mạng hắn nhanh chóng gọi điện cho Song Hee Eun, bây giờ trông thấy người gọi là Kim Jun Seok cô không dám nhận điện thoại vì cô có cảm giác như mình đã phản bội hắn vậy, rõ ràng bọn họ chỉ là bạn bè thôi mà, hay vì câu nói đùa lúc nhỏ là sẽ cưới cô của anh ấy làm cho cô cảm thấy như vậy.
Song Hee Eun lắc đầu, cô chỉ xem Kim Jun Seok oppa như bạn tốt, khi ở bên cạnh anh ấy cô chỉ có cảm giác sùng bái ngưỡng mộ hoàn toàn không có cảm giác yêu mến!
Song Hee Eun tự trấn an mình rồi mới nghe điện thoại: “Alo, Jun Seok oppa.”
“Em đang làm gì vậy sao bây giờ mới nghe máy?” Trong điện thoại vẫn là tiếng nói dịu dàng của anh ấy.
“Ừm, em... Em ngủ quên mất.”
“Em đang ở nhà?” Kim Jun Seok nghi ngờ nói.
“Ừm... Em đã về nhà.” Song Hee Eun tự nhiên đáp.
“Sang nay em đi ăn cơm cùng boss của em hả...”
“Anh cũng.... Biết sao.”
Bên kia truyền đến tiếng cười yếu ớt: “Đất nước này lớn như vậy nhưng mà chỉ cần có một tin như thế thôi mà mọi người đều đã biết.”
Song Hee Eun suy nghĩ một lúc vẫn quyết định nói chuyện này hôm nay cho anh ấy biết: “Jun Seok oppa, có chuyện này không biết có nên nói cho anh hay biết không... Nhưng mà em không còn ai để nói hết.”
“Có chuyện gì em cứ nói đi, giữa chúng ta không cần phải khách sáo như vậy.””Hôm nay boss của em hắn... giống như đã tỏ tình với em.”
“.....” Đầu dây bên kia đột nhiên im lặng, một hồi lâu mới hỏi: “Vậy em đã đồng ý rồi sao?” Hắn là đàn ông nên hắn cũng có thể cảm giác được người kia có cảm giác gì với Song Hee Eun.
Song Hee Eun lắc đầu: “Còn không có, hắn cho em về suy nghĩ kỹ lại, em đang phân vân không biết nên đồng ý hay từ chối đây...”
“Không nên đồng ý!” Kim Jun Seok nhanh chóng nói, ngay sau đó lại vội giải thích: “Ý của anh là bây giờ còn chưa xác định được xem hắn có thật lòng hay không, mà có khi vì bây giờ em là trợ lý của hắn nên mỗi ngày đều ở bên cạnh hắn, nhưng nếu bọn em ở cạnh nhau nữa thì sao? Đến lúc đó liệu hắn còn thícthichshay chỉ là nhất thời mới mẻ mà thôi... Tóm lại, em vẫn chờ thêm một chút đi.”
Song Hee Eun nghe Kim Jun Seok phân tích cũng cảm thấy có lý mình cũng không thể cứ qua loa như vậy, cho dù cô có đang gấp gáp muốn thoát kiếp FA đi nữa thì cũng phải chịu trách nhiệm với quyết định của chính mình, chịu trách nhiệm với Kwon Ji Yong, với lại cô cũng cần có thời gian để xác định xem Kwon Ji Yong có vị trí như thế nào trong lòng mình nữa.
Hiện tại quan hệ của bọn họ là cấp trên cấp dưới có chút mập mờ thì cũng không thể coi đó là thật được: “Được rồi, Jun Seok oppa, em nghe anh em cũng cần suy nghĩ lại.”
Kim Jun Seok thở phảo nhẹ nhõm: “Vậy là đúng rồi, em có còn muốn nghỉ ngơi không?”
“Được rồi.”
“Seung Yeom, chị gái cậu lại lên báo rồi.” Mấy người đi cùng Song Seung Yeom nói.
Song Seung Yeom đã quá quen với việc này nhưng vẫn tò mò mở điện thoại ra xem, chị à như thế này thì em cũng không cứu được chị rồi, chúc chị may mắn.
Bây giờ vì chuyện của Song Hee Eun nên Song Seung Yeom cũng có chút danh tiếng trong trường, vì hắn cũng được gọi là đẹp trai nên số người follow trên INS cũng tăng lên tuy đa số là người follow là từ bên INS của Song Hee Eun sang, dân mạng đều có chung một phản ứng đó là không ngờ Song Hee Eun lại có một người em trai đẹp trai như vậy.
Đương nhiên cũng có một bộ phận thích Song Seung Yeom nên từ ghét Song Hee Eun biến thành người qua đường.
Sau khi cúp điện thoại Song Hee Eun lại lên giường ngủ tiếp, vì sáng nay dậy quá sớm nên cô luôn có cảm giác như ngủ không đủ giấc.
Buổi tối cô bị mẹ gọi dậy ăn cơm, hôm nay cha cũng về rất sớm, khó khăn lắm bốn người bọn họ mới được ngồi ăn chung như vậy, Song Hee Eun nhìn thấy rất nhiều đồ ăn được bày lên trên bàn cô nhìn mà muốn chảy hết cả nước dãi ra ngoài, cô xoa xoa tay nói: “Hôm nay là ngày gì vậy? Sao lại có nhiều đồ ăn đến thế.”
Mẹ Lee Hye In nói: “Hôm nay cha con được thăng chức, con nói xem hôm nay có phải là ngày tốt lành hay không?”
“Chúc mừng cha!”
Song Seung Yeom nhíu mày, hắn nghĩ thầm chẳng lẽ chị ấy còn không biết chuyện gì đang diễn ra trên mạng hay sao? Nếu mà chị ấy biết thì sao chị ấy có thể làm như không có chuyện gì vậy?
Đột nhiên cha Song Hee Eun hỏi cô một câu: “Hee Eun à, con cũng đi làm một đoạn thời gian rồi, con thấy như thế nào?”
Song Hee Eun nghiêm túc nghĩ: “Con không thể nói cụ thể như thế nào, tóm lại cũng rất tốt.” Dù sao đây cũng không phải chuyên môn của cô nên những gì cô học được không có đất dụng võ.
Mẹ đột nhiên cười hỏi: “Thế nào? Con có thích ai ở công ty không?”
“Mẹ, sao đột nhiên mẹ lại hỏi cái này.” Song Hee Eun xấu hổ.
Song Seung Yeom im lặng ăn cơm, có giỏi thì chị cứ dấu diếm đi có ngày nó vẫn lộ ra thôi.
“Cũng không thể giấu chúng ta đi yêu đương nha, phải cho cha mẹ biết để còn xem cho con, đàn ông ngoài xã hội không đơn giản giống như mấy nam sinh trong trường học đâu, mẹ cũng chỉ muốn tốt cho con thôi cẩn thận bị người xấu lừa chạy đó.”
“Ai nha, mẹ cứ yên tâm, sẽ không có chuyện đó đâu.” Song Hee Eun nhớ tới gia hỏa Kwon Ji Yong kia thì khóe miệng lại cong lên, chẳng lẽ hắn sẽ trở thành người đàn ông hư hỏng trong lời mẹ cô nói sao, ha ha ha.
“Hee Eun à con phải tinh mắt một chút không được dây dưa với mấy người hư hỏng cả ngày không làm chuyện gì nên hồn, mấy người mà hay nhuộm tóc đủ loại màu thì chắc chắn không phải là loại đứng đắn gì.”
Song Hee Eun có cảm giác mẹ đang nói đến Kwon Ji Yong vậy.
Song Seung Yeom không nhịn được cắm thêm một đao: “Mẹ, bây giờ đừng nói yêu cầu gì cả, có người thích chị ấy hay không cũng là vấn đề đó.”
Song Hee Eun trừng mắt nhìn hắn còn nghiến răng nghiến lợi nói: “Song Seung Yeom chị nói cho em biết bây giờ đang có người muốn theo đuổi chị đó!” Cô vừa nói vừa tự tin chỉ vào chính mình.
Song Seung Yeom vụng trộm cười, xem em moi bí mật của chị ra như thế nào.
“Là ai vậy, chúng ta có quen không?” Song Seung Yeom đưa mắt về phía trước bát quái hỏi.
Song Hee Eun đẩy mặt hắn qua một bên nói: “Sao mọi người có thể biết chứ, có bắn đại bác cũng không tới.”
“Hả, có đúng không như vậy không? Không phải ai cũng biết người đó hả?”
Song Hee Eun hoảng sợ nhìn Song Seung Yeom, sao cô có cảm giác tiểu tử này đang biết một cái gì đó.
“Hee Eun à, con còn liên lạc với đứa bé Jun Seok kia không?”
“Có ạ, sao vậy ạ?”
“Mẹ và cha con đều rất thích đứa bé kia, các con phải liên lạc nhiều hơn nha, nếu có thể đến được với nhau thì càng tốt.”