Xuyên Thành GD Làm Sao Bây Giờ?

Chương 47: Chương 47: Chương 45




Ngày thứ hai Song Hee Eun dậy thật sớm sau đó sửa sang lại đồ dùng của mình, cất kem dưỡng da vào một cái ba lô nhỏ, chỉ ở lại đó có một tối nên mang theo một bộ quần áo thôi là được rồi.

“Hee Eun, sao hôm nay con dậy sớm như vậy, bữa sáng sắp xong rồi.” Mẹ cô ở phòng bếp nghe thấy động tĩnh mới nói vọng ra.

“Mẹ, không cần đâu ạ, con muốn ra ngoài.” Song Hee Eun lưu loát đeo balo lên lưng chạy đến cạnh tủ giày đổi giày: “Con phải đi công tác ở Nhật Bản, đại khái là một hay hai ngày gì đó.” Song Hee Eun vừa nói vừa nhanh chóng đi giày.

“Con gái phải nhớ chú ý an toàn.” Mẹ Lee Hye In còn đang cầm thìa chạy từ phòng bếp ra dặn dò cô.

“Con biết rồi, con chào mẹ!” Sau khi thay giày cô vui sướng chạy ra cửa.

Chuyện sảy ra hai ngày gần đây tương đối nhiều hôm nay có thể chính thức bắt đầu làm việc đi, tâm tình của Song Hee Eun cũng không tệ lắm, cô đeo túi sách rồi nhảy chân sáo giống như trẻ con vậy.

Phía trước là trạm xe lửa, Song Hee Eun đèn báo hiệu cố gắng bước nhanh hơn.

“Bíp bíp!” Bỗng có tiếng còi chói tai ở bên cạnh, Song Hee Eun giật nảy mình, ngay sau đó cửa xe được hạ xuống người ngồi trong đó là Kwon Ji Yong, hắn đội mũ đeo khẩu trang ngoắc ngón tay với cô, chắc là muốn cô lên xe đây mà, Song Hee Eun nhìn trái phải xác định không có ai để ý đến bên này thì mới ngồi vào trong xe.

Kwon Ji-Yong kéo cửa xe lên, Song Hee Eun vừa đeo dây an toàn vừa hỏi: “Kỳ thật anh không cần cố ý đến đòn tôi như vậy.”

Cô sợ người khác nhìn thấy sẽ nói xấu đi, gần đây cô xuất hiện quá nhiều trên tin tức rồi.

Kwon Ji-Yong lườm cô, vừa tiếp tục khởi động xe vừa nói: “Tiện đường.”

Hả? Có thật là như thế không, trong ấn tượng của Song Hee Eun từ nhà hắn đến nhà cô là một đoạn đường khá dài mà.

Trong xe bỗng trở nên yên tĩnh, Kwon Ji-Yong an tĩnh lái xe, Song Hee Eun hơi nới lỏng dây an toàn, cô nhỏ giọng thở phào một cái vì sao sau khi hắn tỏ tình với cô thì khi hai người ở riêng lại mất tự nhiên như thế này.

Xe cũng không đi công ty mà đi đến đường cao tốc đến phi trường, Kwon Ji-Yong vừa lái xe vừa ngáp liên tục, Song Hee Eun nhịn không được nói: “Nếu không để tôi lái đi.” Dù sao cô cũng là trợ lý mà, cứ để nghệ nhân lái xe như vậy cũng không tốt lắm.

Ai ngờ Kwon Ji-Yong mạnh miệng nói: “Tôi là đàn ông.”

Song Hee Eun không hiểu được việc hắn là đàn ông với lái xe thì liên quan gì đến nhau chứ.

Trong lúc này hắn nhận được một cuộc điện thoại, không hiểu hắn nghe được cái gì đó mà mỉm cười nhưng mà cô lại cảm thấy lành lạnh: “Tôi đã biết, tôi đang đưa cô ấy đi.” Lúc nói đến cô thì giọng điệu của hắn trở nên dịu dàng.

Song Hee Eun âm thầm sờ ngực mình, người mà hắn nói. . . Không phải là mình chứ.

Chiếc xe vững vàng đỗ ở bãi đậu xe dưới đất tại sân bay, Kwon Ji-Yong đi đường thôi cũng có khí thế, Song Hee Eun nhanh chóng theo sau hắn, lúc đi đến đại sảnh cô nhìn thấy rất nhiều fan đã đứng đợi ở đó rồi, tiếng hét liên tiếp truyền tới, hắn đến phía trước nhiệt tình chào hỏi fan hâm mộ, đồng thời còn đồng ý yêu cầu chụp ảnh ký tên chung.

Song Hee Eun một mình kiêm thật nhiều chức vụ, còn phải giống bảo tiêu để hắn không bị đụng phải, thế nhưng là đám fan hâm mộ điên cuồng lên thì làm sao còn quan tâm mặt mũi cô như thế nào chứ, cứ chen lên thôi.

“A. . .” Lúc cô suýt bị chen ngược lại thì Kwon Ji Yong vươn tay ra, Song Hee Eun còn có thể cảm nhận được có một bàn tay rắn chắc kéo cô lại không để cô bị ngã.

Trong lúc này có cảm giác như khoảng cách giữa bọn họ càng gần, Kwon Ji Yong nói bên tai cô: “Đi theo tôi đừng có đi lung tung.”

Nhân viên bảo an của sân bay nhanh chóng chạy đến, hiện trường nhanh chóng được ổn định lại, người đại diện Choi Soon Ho ôm bụng chạy tới.

Còn nói: “Tiểu từ nhà cậu, đi không nói một tiếng làm hại anh cứ ở công ty chờ.”

Hắn nói xong còn nhìn Song Hee Eun đang đứng bên cạnh Kwon Ji Yong, ánh mắt như đang muốn nói cái gì đó nhưng mà Song Hee Eun không hiểu được, cô luôn cảm thấy như anh Soon Ho muốn biết cái gì đó, kỳ thật từ khi Kwon Ji Yong thừa nhận bản thân thích Song Hee Eun thì anh Soon Ho luôn nhìn cô bằng ánh mắt khó chịu.

Mọi người đều nói ánh mắt biết nói nên trên đường đi cô chột dạ không dám nhìn thẳng vào mắt của Choi Soon Ho.

Khi bọn họ đến Tokyo, phía bên này đã có người lái xe bên này chờ, fan Nhật Bản cũng rất nhiệt tình, Kwon Ji Yong đi đến chỗ nào mọi người ở đó đều hét lên giơ bảng hiệu đủ kiểu.

Buổi ký tặng đã bắt đầu, lúc Kwon Ji Yong đến nơi thì đã muộn mất hai mươi phút, việc hắn đến chậm giống như bất ngờ lớn cho mọi người vậy, vì rất nhiều người nghĩ rằng hôm nay một người trong BigBang sẽ vắng mặt nhưng người đó vẫn đến.

Song Hee Eun làm trợ lý, cẩn trọng đứng ở một bên đưa đồ cho hắn.

Nhưng có một việc cô không hề nghĩ tới là sẽ có fan hâm mộ muốn chụp ảnh với cô, không biết họ tìm cô chụp ảnh chung có phải là vì cô là trợ lý mới của Kwon Ji Yong hay không? Cô không biết rằng vì cô hay xuất hiện bên cạnh Kwon Ji Yong nên trong vòng này còn có cả fan couple của bọn cô nữa.

Còn may là bình thường cô luôn lặng lẽ làm việc nên không có nhiều antifan lắm.

Nhưng mà có một điều cô không thể hiểu được là khi nhìn cô ánh mắt của các thành viên khác trong nhóm có gì đó là lạ, chắc là Kwon Ji Yong đã nói gì đó cho họ biết rồi, Song Hee Eun nghĩ tới đây cô cảm thấy hơi ngại, cái tên Kwon Ji Yong này sao lại không giữ bí mật như vậy chứ.

Thời gian tổ chức buổi ký tặng chỉ có một ngày, sau khi kết thúc bọn họ ngồi trên xe bảo mẫu đến khách sạn Tokyo.

Bỗng nhiên Kang Dae Sung khoác tay lên ghế ngồi của Song Hee Eun cười lớn nói: “Tiểu Hee Eun!”

Song Hee Eun bị hắn gọi như vậy thì giật cả mình, tóc gáy của cô đều dựng cả lên, cô cười ngượng nói: “Dae Sung oppa anh đừng. . . Anh đừng gọi em như vậy.”

Hắn nhìn Song Hee Eun rồi lại nhìn Kwon Ji Yong đang ngồi ở ghế trước nhỏ giọng nói: “Lén nói cho oppa biết các em đã đến mức độ nào rồi?”

Song Hee Eun nhanh chóng lắc đầu giải thích: “Không có đâu, giữa chúng em không có cái gì.”

Cô cứ nghĩ mình đã nói rất nhỏ nhưng khi vừa nói xong Kwon Ji Yong đã quay xuống nhìn cô.

Cô có cảm giác mình sắp xong đời rồi!

Giống như lúc hắn hôn ngày tỏ tình vậy, việc đầu tiên Kwon Ji Yong làm sau khi về khách sạn là dồn Song Hee Eun vào góc tường, tim của Song Hee Eun bắt đầu đập nhanh hơn, kỳ thật cô có cảm giác, cô hơi chờ mong hắn sẽ hôn xuống.

“Song Hee Eun, làm bạn gái của tôi đi.” Kwon Ji-Yong nhìn vào mắt cô nghiêm túc nói.

“Hửm?” Song Hee Eun phát ra âm thanh kinh ngạc rồi cứ ngơ ngác nhìn vào mắt hắn.

Cô chưa kịp phản ứng gì thì Kwon Ji Yong đã cúi xuống, hắn nhanh chóng dùng đầu lưỡi cạy môi cô ra, đầu lưỡi luồn vào bắt lấy đầu lưỡi của cô quấn quýt, kỹ thuật hôn vô cùng thuần thục.

Thời gian dần trôi qua cả người hắn đều đè lên người cô, Song Hee Eun cảm thấy có gì đó là lạ, cô đỏ mặt đẩy hắn ra, Kwon Ji-Yong cũng cảm thấy may mắn vì vừa rồi cô ấy đẩy mình ra nếu không hắn đã không khống chế được mình làm một ít chuyện gì đó.

Song Hee Eun thở phì phò, gương mặt cô trở nên đỏ bừng , Kwon Ji Yong cũng thở hổn hển nhìn vào mắt của cô.

Sau một lúc lâu, Kwon Ji-Yong có chút nóng nảy, hắn không nhịn được hỏi lại cô: “Cô còn chưa chịu đồng ý làm người yêu của tôi sao?”

“Không phải,là tôi. . . .” Song Hee Eun nghịch đầu ngón tay để giảm cảm giác khẩn trương: “Tôi sợ anh chỉ nhất thời cảm thấy mới mẻ mà thôi, chuyện tôi chưa từng yêu đương anh cũng biết mà!” Song Hee Eun nói xong liền quay mặt sang một bên.

“Phụt!” Kwon Ji-Yong bật cười, Song Hee Eun nhìn thấy hắn cười như vậy thì càng tức giận quay đầu sang một bên không thèm nhìn hắn nữa.

Trong lúc này Kwon Ji Yong cảm thấy Song Hee Eun ngây thơ giống như một đứa bé vậy hắn dịu dàng tiến lên ôm lấy cô, Song Hee Eun kinh ngạc cứng người thì lại chạm vào lồng ngực cứng rắn lại nóng rực của hắn.

Kwon Ji-Yong để cằm lên vai cô nói: “Sau này anh sẽ chứng minh cho em thấy, tin tưởng anh.” Lúc hắn nói chuyện hơi nóng cưa phả vào cổ cô làm cho cô cảm thấy hơi ngứa.

Sau khi nghe được câu nói này của hắn cô giống như bị quỷ ám vậy, lúc này cô cũng quên sạch mấy lời khuyên của Jun Seok oppa ngày hôm qua, tuy cô không nói đồng ý nhưng mà cô cứ để cho hắn ôm như vậy như là ngầm cho phép, ngầm cho phép đoạn tình cảm không thể nói ra này.

Lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng chuông cửa, Kwon Ji-Yong buông Song Hee Eun ra đi mở cửa, Song Hee Eun sửa sang lại quần áo của mình, cô sợ mọi người phát hiện ra quan hệ của bọn họ.

“Ha ha, Ji Yong, cùng đi ăn thôi!” Người nói là Kang Dae Sung, lúc hắn nhìn thấy Song Hee Eun cũng ở đây thì có hơi giật mình: “Ha, tiểu Hee Eun cũng ở đây.”

“Dae Sung oppa. . . .” Song Hee Eun nhỏ giọng nói, cô hơi xụ mặt xuống cô không muốn hắn lại gọi cô như vậy.

Kwon Ji-Yong nhìn thời gian rồi quay đầu hỏi Song Hee Eun: “Có muốn cùng đi ăn cơm hay không?”

Song Hee Eun nhanh chóng lắc đầu: “Không cần đâu, tôi vẫn chưa đói, mấy anh cứ đi ăn trước đi chút nữa em sẽ tự đi ăn sau.” Khó khăn lắm mới có cơ hội được ở một mình sao cô lại có thể bỏ qua chứ.

Kwon Ji Yong biết cô đang thẹn thùng nên cũng không ép cô: “Được vậy tôi đi trước, cô nhớ phải ăn cơm đấy.”

Song Hee Eun nhìn hắn gật nhẹ đầu.

Sau khi ra khỏi phòng, Dae Sung học điệu bộ vừa nãy của Kwon Ji Yong: “Nhớ phải ăn cơm đó!” rồi bắt đầu cười khanh khách.

Trong phòng yên tĩnh trở lại, Song Hee Eun thu dọn giường với hành lý cho hắn rồi nhanh chóng đi ra ngoài.

Song Hee Eun quay về phòng mình đóng củ lại rồi nằm vật ra trên giường, cô cầm điện thoại di động lên nhưng cũng không biết nên làm gì, cô chợt phát hiện ra những lúc không ở bên cạnh hắn cô giống một người đi lạc ở trong sa mạc vậy.

Cô mở điện thoại lên ins soạn một bài post: “Nếu gặp được tình yêu thì có nên đi theo tiếng gọi của trái tim hay không?” Cô đang do dự xem có nên đăng lên hay không thì run tay ấn vào nút đăng.

Người bình luận đầu tiên là Kwon Ji Yong, không biết tại sao hắn là người đầu tiên biết được động thái của cô, Song Hee Eun nhìn thấy bình luận của hắn cảm thấy ấm lòng còn có một chút hương vị của hạnh phúc.

“Sao phải nghĩ nhiều như vậy chứ, cứ làm thôi.” Tuy nó chỉ là một câu rất đơn giản nhưng mà có sự bá đạo của hắn ở trong đó, trong mắt của người ngoài không biết chuyện gì thì thấy câu nói đó rất bình thường nhưng Song Hee Eun biết rõ ý nghĩa đằng sau câu nói đó.

Bình luận của Kwon Ji Yong có rất nhiều người like, các fan nhỏ của Song Hee Eun cũng hăng hái vào bình luận: “Chị Hee Eun, chị tìm thấy được tình yêu đích thực rồi sao?” Song Hee Eun nhanh chóng trả lời: “Chị cũng không biết.”

“Chị Hee Eun đây là mối tình đầu đúng không!” Song Hee Eun nhìn thấy bình luận này thì cười cười, cô cũng trả lời bằng một icon mặt cười.

“Em gái Hee Eun, tuổi của em cũng không nhỏ nếu gặp được thì nhanh chóng hành động thôi, Yong ca cũng rất tán thành kìa!”

Song Hee Eun đang cúi đầu nhìn mấy cái bình luận đó, thì bỗng thấy Kwon Ji Yong nhắn tin qua: “Em trả lời bình luận của tất cả mọi người mà lại không trả lời bình luận của anh!” Đằng sau còn để thêm gương mặt tỏ vẻ ngạo mạn.

Song Hee Eun đánh chữ nói: “Em. . . không phải em sợ bị mọi người biết hay sao.”

Kwon Ji-Yong lập tức mỉm cười: “Được rồi anh còn đang ăn cơm, chút nữa về chúng ta cùng đi dạo phố!”

“Dạo phố?”

“Ừm, đúng vậy có vấn đề gì không?”

“Không có. . . . Không có vấn đề.” Song Hee Eun để điện thoại xuống rồi nhìn trần nhà rồi nghĩ, đi dạo phố với thân phận là người yêu sao?

Đến khi màn đêm buông xuống, Kwon Ji-Yong cải trang rồi qua dẫn Song Hee Eun đi dạo trên đường phố Tokyo, vì không muốn để người khác nhìn thấy nên Song Hee Eun cũng đeo khẩu trang để che mặt mình.

Lúc này Kim Jun Seok lết một thân mệt mỏi về nhà, khi mở điện thoại ra thì thấy được trạng thái vô cùng khó chịu, điều hắn sợ hãi cũng đã sảy ra sao, hắn còn chưa nói cho cô ấy biết lần này hắn vì cô ấy nên mới về nước.

Kim Jun Seok nhanh chóng gửi tin cho Song Hee Eun: “Hee Eun, em đến Nhật Bản sao?”

Sau mười phút vẫn chưa có tin nhắn trả lời hắn lại nhắn thêm một tin nữa: “Em đã ăn tối chưa?”

“. . . .” Điện thoại vẫn yên lặng như cũ không có tin nhắn nào được gửi đến, hắn sợ quấy rầy đến công việc của cô ấy nên lại đặt điện thoại ra chỗ khác, trong lòng lại tự an ủi mình, chắc bây giờ Song Hee Eun đang rất bận đợi đến khi cô ấy rảnh thì cô ấy sẽ lập tức trả lời tin nhắn.

Kwon Ji-Yong đi ăn cùng Song Hee Eun tại một nhà đồ ăn kiểu Nhật, cách trang trí trong tiệm rất ấm áp tuy có rất nhiều người nhưng vẫn có bầu không khí yên tĩnh riêng tư, không có ai nói truyện quá lớn tiếng, mọi người đều nói chuyện rất nhỏ nhẹ lịch sự.

Song Hee Eun không để ý tới điện thoại của mình vừa vang lên, lần này bọn họ ăn giản dị hơn khi vẫn còn ở Hàn Quốc, Song Hee Eun đang so sánh bông cải ở hai nơi, Kwon Ji Yong thấy vậy mỉm cười gắp đồ ăn cho cô.

Song Hee Eun há mồm nuốt vào vừa ăn vừa nói cảm ơn.

Hắn bỗng dịu dàng như vậy, làm cô cảm thấy không quen.

Sau khi ăn cơm xong bọn họ đi dạo trên đường phố lớn nhỏ của thành phố Tokyo, thỉnh thoảng nhìn thấy đồ chơi nhỏ đáng yêu hay đồ vật gì thú vị bọn họ đều đứng lại xem, nhìn cũng giống như đôi tình nhân khác.

Hắn chủ động để Song Hee Eun đi ở bên trong còn hắn đi bên ngoài, hai người vai kề vai, hắn vươn tay ra dò xét, sau khi chạm được vào bàn tay cô thì giống như nghiện vậy hai người cứ thế nắm tay nhau đi dạo trên đường phố.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.