Nếu như đến ngày hôm nay Chu Minh Phong dầu bóng loáng đầy mặt, là người đàn ông mập khó phân biệt, thì cho dù anh có mười tấm thẻ đen, trên cổ tay mang đầy mùi tiền, Khương Tân Tân sẽ không có dấu hiệu động tâm. Đúng thật là cô rất yêu tiền, cũng rất thích kiếm tiền, có thể là do cô đã trải qua nhiều cuộc tình nên cô có mười phần bắt bẻ, vì cái gì mà trước khi xuyên sách mỗi lần yêu đương đều oanh oanh liệt liệt khắc cốt ghi tâm, còn không phải là do đều hợp đôi đẹp trai xinh gái sao...
Một bộ truyện muốn thành công, thì quan trọng nhất là nhân vật thiết lập trong kịch bản phải có hình tượng.
Với trình độ nào đó mà nói, Khương Tân Tân chính là tự luyến, đàn ông mà có tướng mạo khí chất không đạt tiêu chuẩn, trên cơ bản cô cùng với thân phận bạn trai đó có cách biệt. Đại bộ phận đàn ông sẽ nhìn người phụ nữ đó qua đồ ăn, hay là giày, như vậy cô thân là phụ nữ, cũng nguyện ý ví von đàn ông giống như trong sách.
Cô là người tương đối nông cạn, nếu như bìa sách không đủ hấp dẫn, nhưng nội dung bên trong dù có hay, thì cô cũng sẽ định bỏ lỡ.
Chu Minh Phong là một người rất hấp dẫn phụ nữ cùng đàn ông.
Trên người anh tự có khí chất của một người đàn ông thành công có cơ trí trầm ổn, làm người không cần trương dương, đối nhân xử thế ôn hòa khiêm tốn, giờ này khắc này đối mặt với phục vụ cũng nên lễ phép khách khí, từ khi xuyên sách đến nay cô chưa từng thấy anh vênh váo tự đắc bao giờ. Nam nhân thành thục này như là rượu ngon lắng đọng qua năm tháng, nồng mùi hương thuần tuý, có lẽ là do đã trải qua nhiều năm trong xã hội nên dù anh gặp bất cứ chuyện gì, thì đều sẽ không sợ hãi, anh chỉ tươi cười nhàn nhạt.
Dù là từng sợi tóc hay tướng mạo đến dáng người, anh đều bảo dưỡng rất tốt.
Khương Tân Tân đã từng có một lần muốn thăm dò anh về biện pháp bảo dưỡng nhan, kết quả phát hiện trong nhà tắm, bình thường anh chỉ dùng sữa rửa mặt dành cho đàn ông mà thôi.
Mấy lọ mỹ phẩm dưỡng da dành cho đàn ông, cô không phải lần đầu tiên nhìn thấy.
Anh còn hạn chế nhiều cái, cơ hồ trong vòng một năm thì anh mất khoảng nửa năm đi công tác, Khương Tân Tân để tay lên ngực tự hỏi, nếu như cô mà đụng phải dạng cường độ công việc như vậy, đừng nói là dưỡng da, chỉ cần có thời gian nghỉ ngơi, nếu mà cô có thể nằm thì tuyệt đối không muốn ngồi, có thể ngồi thì tuyệt đối không đứng dậy.
Nhưng mà Chu Minh Phong, trên cơ bản thời gian mỗi ngày anh ở nhà trời còn chưa sáng đã phải rời giường, đợi lúc cô tỉnh lại, anh mới vừa chạy bộ trở về đang ở trong phòng tắm.
Một người đàn ông ưu tú như thế này, Khương Tân Tân cảm thấy nếu mà cô động tâm, thì chuyện đó không xấu hổ gì vì đó là chuyện bình thường.
Tâm động rồi ý cũng động, có muốn nỗ lực hành động hay không lại là một chuyện khác.
Hai ngày trước cô ngao ngao gọi bậy mấy nam sinh tham gia chương trình tuyển lưu lượng.
Một năm cô thay mấy “Chồng” rồi, hiện tại nghĩ cũng không ra họ tên nam minh tinh năm ngoái mình gọi là gì.
...
Khương Tân Tân đi sau lưng Chu Minh Phong, sau khi đi ra phòng ăn, thì thấy 3 nam sinh đang đứng ở một bên đợi.
Nhìn dáng đứng của 3 người bọn họ, Khương Tân Tân muốn cười. Chu Diễn cùng Nghiêm Chính Phi hôm nay mắng lẫn nhau rất nhiều lần, không biết lúc này hai người đứng ở chỗ cây cột bên kia nói cái gì, trên mặt Chu Diễn tràn đầy sự không kiên nhẫn, mà Từ Tòng Giản thì đứng lưng thẳng tắp ở một bên khác, tựa hồ hai bên có một đầu nhìn không thấy ba tám tuyến.
Khương Tân Tân không hề suy nghĩ gì, trực tiếp bước nhanh đi đến bên cạnh Từ Tòng Giản.
Từ Tòng Giản xem chừng là 1m8 trở lên.
Khương Tân Tân mang giày cao gót cũng phải 1m7 trở lên.
“Từ Tòng Giản, nhà của cậu ở đâu, tôi đưa cậu về một đoạn.” Khương Tân Tân đã an bài: “Nghiêm Chính Phi cách nhà chúng ta không xa, vừa vặn ba Chu Diễn có xe, để anh đưa Nghiêm Chính Phi về nhà, tôi đưa cậu về, thế nào?”
Từ Tòng Giản nhìn phía dưới.
Trong tay cậu vẫn còn cầm mấy hộp thức ăn có phân lượng không nhẹ, nguyên bản thanh âm của cậu thanh mát, có thể là do trải qua một ngày bận rộn, nên thanh âm có chút khàn khàn.
“Không cần đâu, có một trạm tàu điện ngầm ở gần đây.” Từ Tòng Giản giải thích một câu: “Cháu đi tàu điện ngầm cũng rất nhanh sẽ về đến nhà.”
“Cái này a.” Khương Tân Tân cũng không miễn cưỡng nữa: “Đi đi, trên đường về nhớ chú ý an toàn.”
Khương Tân Tân nhìn về phía Nghiêm Chính Phi.
Da đầu Nghiêm Chính Phi lập tức tê dại, vừa rồi ăn uống no say nên sự bối rối đã quét sạch sành sanh đi rồi.
Mặc kệ là mẹ kế Diễn ca đưa cậu về, hay là chú Chu đưa cậu về nhà, thì mấy tế bào toàn thân cậu đều muốn hét lên: Không.
Phản ứng Nghiêm Chính Phi cực nhanh, không đợi Khương Tân Tân mở miệng, đã lập tức bước một cái vọt tới bên cạnh Từ Tòng Giản, như là rất thân nhau dụng vào bờ vai của cậu: “Cháu cũng đi tàu điện ngầm về nhà, ăn nhiều rồi muốn giảm béo, còn có cháu muốn thỉnh giáo về mấy bài tập với cậu ấy!”
Chu Diễn: “...”
Sao lại liên quan đến học tập, chuyện gì đây?
Hỏi sau khi thi xong thì mấy bao nhiêu tiền để xem đáp án sao?
Từ Tòng Giản quét mắt nhìn Nghiêm Chính Phi một chút.
Nghiêm Chính Phi vội vàng buông lỏng tay ra: “Đi thôi, đợi chút nữa thì không kịp chuyến tàu điện ngầm, cậu ngồi tuyến số mấy?”
Rõ ràng là Từ Tòng Giản không thèm để ý cậu, chỉ coi như là không nghe thấy cậu hỏi, đối với Khương Tân Tân lễ phép nói: “Cám ơn hôm nay ngài đã chiêu đãi.”
Khương Tân Tân cười: “Không phải tôi a, tính tiền chính là người này.”
Cô duỗi ngón tay ra chỉ vào Chu Minh Phong đứng bên cạnh.
Thần sắc Từ Tòng Giản có chút hơi bất ngờ: “Cám ơn chú.”
Chu Minh Phong gật đầu: “Được.”
Sau khi Từ Tòng Giản tạm biệt liền đi về hướng trạm tàu điện ngầm, Nghiêm Chính Phi vội vàng đuổi theo cậu, nhớ tới cái gì đó lại xoay người hô một câu: “Chú Chu, a di, cám ơn hai người đã chiêu đãi!”
Chu Diễn liếc mắt nhìn.
Chớp mắt một cái ở trước cửa nhà hàng chỉ còn lại một nhà ba người họ ở đấy.
Bây giờ là tháng bảy, cho dù đã hơn 8 giờ tối rồi, nhưng bên ngoài vẫn có khí nóng khó chịu, Khương Tân Tân sợ nóng, cứ đứng như vậy một lát, trên trán cô đã toát ra mồ hôi, cô hỏi: “Xe của anh có còn ở nơi này nữa không?”
Chu Minh Phong nhìn cô một cái.
Khương Tân Tân không biết, giờ phút này vì mồ hôi mà lộ ra làn da vừa trắng lại vừa sạch sẽ, cơ hồ không thấy một vết tì nào, tựa như sứ trắng vậy.
Đã rất lâu rất lâu rồi Chu Minh Phong chưa từng nhìn thấy con mắt nào như vậy.
Nếu mà nói chuẩn xác hơn thì anh cũng không nhớ kỹ trước đó anh đã từng nhìn thấy con mắt như thế.
“Bảo trợ lý Lưu lái trở về rồi.” Anh trả lời.
Hai người đi ở phía trước, nhìn Chu Diễn cực kỳ giống như là đứa con đáng thương bị cha mẹ lãng quên phải chạy theo phía sau.
Ba người đi đến chỗ Khương Tân Tân dừng xe, Khương Tân Tân từ trong túi lấy ra chiếc chìa khóa xe, nghiêng đầu hỏi Chu Minh Phong “Anh lái hay là tôi lái đây?”
“Như nào cũng được.” Chu Minh Phong thấy cô nóng đến mức dùng tay quạt, có chút buồn cười.
Khương Tân Tân “Ngô” một tiếng: “Hôm nay anh đã tính tiền, vậy để tôi làm tài xế lái xe cho anh đi! Cái này coi như là hòa nhau ha.”
Trong mắt Chu Minh Phong mang theo ý cười: “Ân.”
Bằng tốc độ nhanh nhất Khương Tân Tân đã mở cửa xe ra như là có quỷ đang đuổi giết cô vậy, sau khi lên xe cô vội vàng mở máy lạnh.
Cảm nhận được hơi lạnh đập vào mặt, cô thở phào nhẹ nhõm.
Ai đã phát minh ra điều hoà không khí này nha thật là hữu ích, người này lên được lưu danh sử sách đặc biệt a.
Chu Diễn vẫn ngồi ở phía sau, Chu Minh Phong không mảy may do dự mở cửa xe, ngồi lên ghế lái phụ.
Hiện tại chiếc xe này là xe riêng dành cho Khương Tân Tân đi.
Chu Minh Phong nhìn xe quanh một lượt, đối với chiếc xe này anh có ấn tượng không sâu, chỉ nhớ mang máng là chiếc này là được bạn bè tặng, anh chỉ mới ngồi một lần hoặc hai lần gì đó là không đi nữa, để trong gara.
Hiện tại trên chiếc xe này tràn ngập dấu vết của cô. Ví dụ như mấy đồ vật trang trí đáng yêu, ví dụ như nước hoa trong xe mang theo mùi hương cam ngọt thơm ngát, lại ví dụ như... Giờ phút này trong xe đang phát ra âm nhạc.
Sau khi Khương Tân Tân cảm thấy rất mát rồi, rốt cục cũng có tâm tư làm bầu không khí sinh động.
Trong khoảng thời gian này đã trải qua chuyện cùng giường chung gối, Khương Tân Tân cảm thấy bốn bỏ lên năm một chút, Chu Minh Phong coi như là người quen.
Nếu là người quen, thì nói chuyện phiếm là không cần phải khách sáo, cô thuận miệng nói ra: “Hôm nay chuyện tặng lẵng hoa có phải anh an bài trợ lý Lưu làm không?”
Chu Minh Phong trả lời: “Đúng, làm sao?”
Khương Tân Tân nhớ tới những hoành phi ở lãng hoa, lại bị chọc cười.
Liền gọi Chu Diễn đang ngồi ở đằng sau, nhớ tới mấy cái lãng hoa không hợp tác phong làm việc của bố mình, thần sắc lập tức cũng dễ dàng hơn rất nhiều.
“Tôi đã nói rồi, không giống với tác phong làm việc của anh.” Khương Tân Tân cười: “Đợi chút nữa có muốn dừng một chút ở trước cửa hàng hay không, ông chủ Chu, tôi thấy rất nhiều hàng xóm xung quanh khu biệt thự đều chụp lén lẵng hoa, nói không chừng thanh danh của ngài sẽ bị hủy ở chỗ của tôi đấy.”
Chu Minh Phong: “...”
Anh không hiểu một đống ý tứ này của bọn họ.
Khương Tân Tân hỏi: “Hôm nay tôi chưa kịp chụp, Chu Diễn, ngươi có chụp không? Nếu chụp thì đưa cho ba ba ngươi nhìn xem.”
Chu Diễn cũng không biết chính mình đã xảy ra chuyện gì.
Thế mà lại lấy điện thoại từ trong túi ra rồi tìm tấm hình cậu chụp, đưa cho cha mình xem.
Chờ đến lúc Chu Minh Phong thuận thế tiếp nhận điện thoại, Chu Diễn dừng lại —— chuyện gì xảy ra? Xảy ra chuyện gì a?? Làm sao cậu lại lấy điện thoại di động ra rồi??
Nhưng bây giờ muốn đổi ý cũng không đổi ý được, Chu Minh Phong có chút hăng hái phóng đại ảnh chụp rồi nhìn cẩn thận ảnh.
Trên mặt không thấy có chút tức giận nào, ngược lại anh nói ra: “Lần sau sẽ không để trợ lý Lưu an bài nữa.”
“Đừng nha.” Khương Tân Tân ngăn cản “Tôi cảm giác có mấy người đều là vì muốn nhìn lẵng hoa một chút nên mới tới mua đồ, cho tôi rất nhiều sinh ý, ngày mai anh đừng nói trợ lý Lưu a, trợ lý Lưu còn làm rất tốt.”
Chu Minh Phong bật cười.
“Kỳ thật tôi còn rất hiếu kì, trợ lý Lưu là một nhân tài như vậy, tiền lương một tháng được bao nhiêu a?”
Khương Tân Tân nhất định phải thừa nhận, có một khoảng thời gian cô trông mà thèm trợ lý Lưu.
Mặc dù tiếp xúc một khoảng thời gian không dài, nhưng dưới cái nhìn của cô, trợ lý Lưu thực sự rất toàn năng, vạn năng.
Cái gì cũng biết, cái gì đều làm được, hơn nữa còn làm đặc biệt tốt.
Cô cũng hi vọng về sau có thể tìm được nhân tài như trợ lý Lưu.
Chu Minh Phong: “Tiền lương một tháng của cậu ta tính theo năm.”
Khương Tân Tân nhìn anh không nói, liền hỏi: “Năm nào tiền lương một tháng cũng không dưới 50 vạn sao?”
Chu Minh Phong nhìn cô với một ánh mắt rất kỳ quái, tựa hồ như là đang nói “Cô đang nói cái gì đấy”: “Đương nhiên rồi.”
Khương Tân Tân: “Một trăm vạn?”
Chu Minh Phong suy nghĩ: “Ân, không sai biệt lắm.”
Khương Tân Tân: Hóa ra đều là kẻ có tiền, chỉ có mình cô là người nghèo rớt mùng tơi thôi?!
Tiếp xuống Chu Minh Phong coi như là có kiên nhẫn phổ cập một chút khoa học với Khương Tân Tân, mặc dù trợ lý Lưu treo chức danh trợ lý, nhưng thực tế chức vị của cậu so với quản lí chi nhánh còn cao hơn, trợ lý Lưu không chỉ quản công việc, mà còn phải quản việc tư của Chu Minh Phong nữa.
Cho nên, nhìn trợ lý Lưu còn chưa đến 30 tuổi nhưng con đường tương lai dài vô hạn.
Khương Tân Tân thở dài một hơi: “Khó trách cậu ta phải chịu mệt nhọc nhiều vậy.”
Chuyện tặng lãng hoa là loại chuyện nhỏ nhặt mà cậu cũng tận tâm tận lực làm.
Chủ đề từ trợ lý Lưu kéo đến hiện tại là tiền lương cùng giá thị trường, Khương Tân Tân còn thừa cơ thỉnh giáo Chu Minh Phong mấy cái vấn đề liên quan tới mở tiệm làm ăn.
Chu–ngồi ở phía sau–Diễn lại cảm thấy hiện tại cha cậu phi thường lạ lẫm.
Ngay từ đầu cậu còn đếm số câu mà cha mình nói trên đầu ngón tay, về sau cũng lười đếm, bởi vì cha cậu nói thật nhiều a.
Ba người về đến nhà, sau khi đậu xe xong, vẫn là hai trước một sau từ nhà để xe đi vào trong biệt thự.
Đi vào cửa, liền phát hiện có khách không mời mà đến.
Chung Giai nôn nóng, cô ta mặc một thân váy đỏ, vũ mị lại động lòng người, trên mặt còn mang theo nụ cười, lúc nhìn thấy Chu Minh Phong đi bên cạnh Khương Tân Tân, nụ cười cứng ngắc mấy phần.
Cuối cùng điều làm biểu lộ cô vỡ ra chính là, Chu Diễn thế mà lại ngoan ngoãn đi bên cạnh Khương Tân Tân!
Rất giống một một nhà ba người!
Ai nói mẹ kế cùng con trai kế sẽ ồn ào đến mức gia đình không yên đầy chướng khí a?