Trong phòng chỉ còn lại Khương Tân Tân cùng hai cha con Chu gia.
Cô đảo lại menu, ba nam sinh đều vào thời điểm tuổi dậy thì, hôm nay còn bận bịu cả ngày, khẩu vị khẳng định rất tốt. Nếu là Chu Minh Phong tính tiền, vậy cô không có khả năng mềm lòng buông tha cái cơ hội thịt con dê béo này, một bên đảo, một bên nói chuyện với Chu Minh Phong: “Có muốn ăn bào ngư hay không?”
Trước đó khi Chu Minh Phong chưa đến cô đã muốn rồi.
Nhưng khi nhìn giá cô liền sợ, tuyệt đối không phải chi phí mà cô có thể trả nổi, lòng hiếu kỳ của cô không chịu nổi, còn hỏi phục vụ bào ngư ở đây là cái gì.
Phục vụ nói đây là bào ngư loại siêu cấp thượng hạng, bào ngư ở đây số hạn có lượng, nhưng bọn họ tới không khéo, cái này sớm đã bị người ta đặt trước rồi, không đến buổi chiều đã bán sạch rồi.
Chu Minh Phong ôn thanh nói: “Nếu muốn ăn thì ăn đi.”
Khương Tân Tân: “Tốt!”
Mặc dù Chu Minh Phong sẽ chỉ gật đầu nói tốt, nhưng Khương Tân Tân vẫn mặc kệ khi muốn thêm một món ăn nào đó, thì đều sẽ trưng cầu ý kiến của anh.
Dù sao người tính tiền mới là lão đại a.
Hai người nhỏ giọng trò chuyện, đột nhiên Khương Tân Tân ý thức được trong phòng này còn một vị nhân vật chính nữa, liền khép menu lại, nhìn về phía Chu Diễn hỏi: “Chu Diễn, ngươi xem một chút đi xem có muốn ăn cái gì không?”
Khương Tân Tân cùng Chu Diễn dùng thực lực thuyết minh, mẹ kế cùng con trai kế ở giữa, có thể chung đụng được như là bạn cùng phòng, bạn học bình thường.
Chu Diễn đối với Khương Tân Tân từ đầu tới đuôi đều không có ác ý gì, cũng không giống như người khác nghĩ, đối với vị mẹ kế “Cướp đi” ba ba tràn đầy ý địch.
Truy cứu nguyên nhân, đại khái đã thành thói quen của cậu. Lần thứ nhất cậu tham gia hôn lễ của mẹ mình với người khác, cũng có cảm giác khó chịu, loại sự tình này loại tâm tình này, trước lạ sau quen, lần trước khi ba cậu tái hôn, cậu đã trải qua ba lần tham gia hôn lễ của mẹ rồi, nên làm sao không quen chứ?
Đối với quá khứ của ba mẹ thì cậu không có bài xích gì, chẳng lẽ đến phiên mẹ kế thì cậu sẽ đối xử khác nhau sao?
Ngữ khí Chu Diễn bình tĩnh đáp: “Không có.”
“Ân ân.” Khương Tân Tân lại cầm menu về, cũng không ngẩng đầu, lại hỏi: “Uống gì? Nước trái cây hay là nước ô mai?”
“Tùy tiện.”
“Nước ô mai không biết có uống được hay không.” Khương Tân Tân giống như là nói một mình, nhưng lại giống như là nói với Chu Diễn lời “Không bằng uống nước trái cây đi, nước táo hoặc nước cam đều uống một chút?”
Chu Diễn: “Có thể.”
“Còn anh?” Khương Tân Tân nghiêng đầu nhìn về phía Chu Minh Phong.
Chu Minh Phong đều nghe đối thoại của hai người, mang ý cười như có như không ở trên mặt, lại không nghĩ rằng, đột nhiên cô mở miệng hỏi cậu, vội vàng không kịp chuẩn bị, hai người một lần nữa đối mặt.
“Cái gì?”
“Có muốn uống rượu hay không?” Khương Tân Tân nói: “Bất quá rượu ở nơi này hình như không phải loại rất tốt, anh uống sao? Rượu vang?”
Chu Minh Phong: “...”
Anh nhìn phía dưới: “Không cần.”
“Cái kia tốt.” Khương Tân Tân cảm thấy rất có thành tựu, luôn cảm thấy mình sẽ có một bàn đồ ăn hương vị tuyệt mỹ: “Vậy cứ như vậy đi, a, thật đói bụng.”
Bận bịu cả ngày, buổi trưa không ăn cái gì, lúc này đã sớm đói đến mức ngực dán vào lưng rồi.
Có thể là do phòng bao này mở hơi lạnh nên rất thoải mái dễ chịu, cái bữa ăn này đúng là không phí tiền, tâm tình Khương Tân Tân khoan khoái, thuận miệng nói: “Bây giờ tôi có thể ăn được một con trâu.”
Chu Minh Phong cười khẽ một tiếng.
Chu Diễn nhìn khoảng cách hai người sát lại gần nhau, ngẫu nhiên nghe được vài câu nói chuyện của bọn họ, đột nhiên toát ra một ý nghĩ như vậy: Vừa rồi cậu nên đi phòng rửa tay.
- -----
Nhà hàng này sinh ý rất tốt, nhưng nhà hàng này mảy may đều không huyên náo, trên hành lang cũng không có người lui tới.
Sau khi Nghiêm Chính Phi cùng Từ Tòng Giản đi ra ngoài, đi về phía phòng rửa tay, chờ đến khi tới cửa, Nghiêm Chính Phi mới hạ giọng nói: “Chúng ta mượn cớ có việc rồi dời đi đi.”
Từ Tòng Giản nhàn nhạt liếc mắt nhìn cậu.
Nghiêm Chính Phi cũng là người cao, nhưng khi đứng cùng một chỗ với Từ Tòng Giản, thì thấp hơn mấy centimet.
Mặc dù Từ Tòng Giản cái gì cũng không nói, nhưng Nghiêm Chính Phi vẫn cảm giác được cậu lãnh đạm như muốn nói “Mặc kệ ngươi“.
Nghiêm Chính Phi không ngừng cố gắng: “Cậu nhìn một nhà ba người bọn họ đi, hai chúng ta mà góp vào thì tính là cái gì, nếu không thì kiểu này, đợi chút nữa cậu đi vào nói trong nhà có việc, tôi cũng kiếm cớ đi theo phía sau cậu rồi trốn...”
“Chờ sau khi chúng ta rời khỏi đây, tôi mời cậu ăn cơm nha?” Nghiêm Chính Phi bổ sung một câu.
Từ Tòng Giản nhìn cậu một cái, nhìn không ra thần sắc gì: “Không được, cô ấy là bà chủ của tôi.”
Nghiêm Chính Phi một phát xiên tim.
Cũng không biết nói cái gì, tiến vào phòng rửa tay, Từ Tòng Giản chỉ đứng trước bồn rửa tay, hơi nghiêng người một chút, mở vòi lêm chậm rãi rửa tay.
Nghiêm Chính Phi muốn khuyên giải mà cậu không nói ra miệng được.
Thứ nhất, cậu là học sinh đốt quen rồi không thể hòa nhập với Từ Tòng Giản là học thần được. Trước đó cho đến hôm nay, bọn họ đều chưa từng nói chuyện.
Thứ hai, tình huống của Từ Tòng Giản không giống với cậu lắm. Tựa như, cậu có thể gọi mẹ kế Diễn ca là a di, nhưng Từ Tòng Giản ở nơi này, thì mẹ kế Diễn ca là bà chủ.
“Được thôi!” Nghiêm Chính Phi bất đắc dĩ đi theo Từ Tòng Giản trở lại phòng bao.
Tốc độ mang thức ăn của cửa hàng rất nhanh.
Đúng như Khương Tân Tân nghĩ như vậy, hôm nay ba người nam sinh đều mệt mỏi đói bụng, vì vừa rồi luôn suy nghĩ nên lúc này Nghiêm Chính Phi đang vùi đầu vào ăn.
Cô vẫn còn tốt. Có thể do qua giờ ăn nên bụng chịu đói một trận, vừa mới bắt đầu động đũa đã ăn rất nhanh, không đầy một lát đã no bụng rồi, tốc độ ăn cũng chậm dần chậm dần, cô lại còn hào hứng quan sát tướng ăn của mấy người khác đang ăn.
Sau khi quét mắt một vòng ba nam sinh đối diện, ánh mắt vẫn chưa kịp dừng, cuối cùng thì bốn mắt nhìn nhau với Chu Minh Phong.
Lúc này cô mới chú ý tới, cơ hồ anh không động đũa chút nào.
“Anh không đói bụng?” Khương Tân Tân thản nhiên đối mặt với ánh mắt của anh, nghi hoặc hỏi.
Chu Minh Phong mặc áo sơ mi trắng, đại khái là do trời nóng, nên amh đem ống tay áo xắn tới khuỷu tay, lộ ra cánh tay gầy gò.
Cổ tay trái đeo một cái đồng hồ.
Tầm mắt của cô không tự chủ nhìn đồng hồ.
Khá lắm, mang trên tay giá trị bằng một căn phòng bình dân ở trung tâm thì có thể nghiệm gì, cô rất muốn mời anh trả lời một chút.
Khương Tân Tân đối với đống đồ xa xỉ không có biết nhiều. Chỉ trước khi xuyên sách vào lúc cô nghỉ đông, đã giúp đỡ bạn tốt thu thập tin tức về trang sức xa xỉ, vừa vặn bạn tốt làm về chủ đề đồng hồ đeo tay, hai người cùng nhau tra cứu tin tức trên mạng rất nhiều. Bởi vậy, cô mới ấn tượng với cái đồng hồ trên tay Chu Minh Phong.
Được sản xuất bằng công nghệ chế tạo tinh xảo, cái đồng hồ đeo tay này công năng cực kỳ phức tạp, giá trị tới tám chữ số, lúc ấy cô nhìn thấy nó, còn cùng bạn tốt nói đùa, cái này không phải là đồng hồ đeo tay, mà là một bộ phòng ở bình dân của một khu vực siêu tốt.
Một lần nữa cô đối với Chu Minh Phong có nhận thức mới.
Suy nghĩ lại một chút về chính mình, thân là phu nhân của anh, vậy mà lại mở một cửa hàng tiện lợi buôn bán nhỏ.
Khó trách mấy phu nhân kia khen cô “Tuổi trẻ thật có sức sống“...
Tuổi trẻ không phải có sức sống, mà là gạch không thể không chuyển.
Vợ chồng bọn họ dùng thực lực làm một nhà giàu, làm gì có cái gì gọi là nghèo rớt mùng tơi.
Chu Minh Phong cười nhạt nói: “Vừa rồi có ăn một chút ở bữa tiệc.”
Khương Tân Tân ừ một tiếng.
Cô lại nhìn tiếp, sợ nhịn không được sẽ trù phú.
Khương Tân Tân gọi một bàn đồ ăn lớn, sau ba nam sinh ăn no xong thì bỏ đũa xuống, vẫn còn thừa lại không ít đồ ăn hải sản. Nếu như Khương Tân Tân thật sự là một người sống trong hào môn giàu quá, chắc chắn sẽ không để ý,nhưng mấu chốt là, cô đã từng là giai cấp công nhân vô sản a, ngẫm lại bữa ăn này là đấu tranh về giá cả, cô không có cách nào đối với đống thức ăn thừa này, mà làm như không nhìn thấy.
Không thể lãng phí lương thực.
Khương Tân Tân thốt ra: “Đóng gói đi.”
Nghiêm Chính Phi ăn no rồi chỉ cảm thấy ngồi không được, nếu như không phải tình huống không cho phép, cậu thật sự muốn tìm ghế sô pha rồi nằm xuống ngủ một giấc.
Chu Minh Phong ngước mắt. ngôn tình ngược
Khương Tân Tân nói: “Lãng phí thật đáng tiếc, như vậy đi.”, cô lại nhìn ba nam sinh: “Nghiêm Chính Phi, tôi nhìn cậu rất thích ăn bào ngư này, có muốn đóng gói về để ăn khuya hay không?”
Nghiêm Chính Phi hữu khí vô lực khoát khoát tay: “Không được, cháu ăn không vô, ăn nữa liền muốn nôn.”
“Vậy được rồi.” Khương Tân Tân lại nhìn về phía Chu Diễn.
Chu Diễn lắc đầu.
Khương Tân Tân lộ ra vẻ mặt đáng tiếc, kiểm kê lại đống hải sản, ngữ khí tự nhiên nói: “Tôi muốn mang mai cua này về ăn buổi tối, đúng, Từ Tòng Giản, còn bào ngư với tôm hùm cậu mang về đi?”
Từ Tòng Giản dừng lại.
Bữa cơm này là bữa quý nhất trong 18 năm qua của cậu được nếm qua.
Mặc dù sinh hoạt của thiếu niên một mực quẫn bách, nhưng cũng có lòng tự trọng thuộc về cái tuổi này không có cách nào bỏ đi.
Cậu ăn hải sản, trong lòng nghĩ là, sau này cậu kiếm được tiền thì sẽ đưa mẹ đến đây ăn.
Có thể là do ngữ khí của Khương Tân Tân quá mức tự nhiên, có thể là lời của cô, nguyên bản không nghĩ gì mà gật đầu.
Khương Tân Tân một thân thỏa mãn: “Vậy thì tốt, phục vụ cầm bốn cái hộp đến, Từ Tòng Giản cháo hải sản này chưa ai đụng, chúng ta mỗi người chia nửa?”
Chu Minh Phong bất động thanh sắc vừa nghe vừa nhìn.
Thời gian ở chung đụng với cô cũng không phải là rất nhiều, nhưng liên quan tới chút thói quen nhỏ của cô, anh vẫn có thể biết.
Bình thường sau 8 giờ tối người này sẽ không uống nước, như thế nào lại ăn khuya.
Phục vụ rất nhanh đã đóng gói hải sản xong, thức ăn được đóng gói tinh xảo dị thường, Khương Tân Tân đưa cái túi cho Từ Tòng Giản, cười nói: “Sáng sớm ngày mai nhớ tới, sinh ý khẳng định không tốt bằng hôm nay, nhưng hẳn cũng không kém bao nhiêu, nhớ đổi tờ tuyên truyền.”
Từ Tòng Giản gật đầu, đưa tay ra tiếp nhận.
Ngón tay của cậu thon dài sạch sẽ, xương tay rõ ràng.
Ba nam sinh đi ở phía trước, dẫn đầu rời khỏi phòng ăn, Khương Tân Tân cùng Chu Minh Phong vẫn còn đảo bước trong phòng bao. Phục vụ tới tính tiền, Khương Tân Tân đứng ở một bên tò mò nhìn, muốn nhìn lão đại bình thường sẽ dùng tư thế gì để tính tiền.
Đương nhiên Chu Minh Phong không có xem nhẹ ánh mắt thăm dò hiếu kì của cô.
Mở ví ra, tùy ý rút một tấm thẻ ra rồi đưa cho phục vụ tính tiền.
Thị lực Khương Tân Tân cũng tốt, mắt tinh phát hiện trong ví tiền của anh có hai tấm thẻ đen!
Chỉ lộ ra viền bên ngoài tấm thẻ nhưng vẫn có thể phân biệt được, một bên là thẻ đen thông vận trong truyền thuyết, một bên là thẻ đen mà ngân hàng trong nước phát hành.
Di trượt di trượt, là thanh âm gì, là âm thanh tiểu nhân trong nội tâm cô đang chảy nước mắt.
Chó đất như cô, đừng nói là hai tấm thẻ đen, đời này mà cô có một tấm thẻ đấy thôi, mà một năm có 365 ngày, mỗi ngày cô đều muốn khoe khoang đủ kiểu ở trên Wechat.
Cô không muốn nhìn nữa.
Ánh mắt chuyển đi, dời đến trên tay của anh.
Vừa rồi chỉ lo quan sát đồng hồ của anh, lúc này chuyển ánh mắt đi vì cô không có tâm lý vững chắc, nên mới chú ý đến tay của anh.
Từ một cái nhìn là có thể suy đoán, ngón tay Chu Minh Phong còn thon dài hơn so với tay Từ Tòng Giản, 39 tuổi cùng 18 tuổi, cách nhau tận 21 năm, cho dù sinh hoạt của Từ Tòng Giản cũng không nhẹ nhõm, nhưng nhìn từ phần tay thì cũng không có dáng vẻ của người tầm 20 tuổi nên có.
Trong lòng bàn tay trái của Chu Minh Phong có một vết sẹo nhàn nhạt.
Đột nhiên cô nghĩ đến, nếu như vào mỗi buổi sáng sớm, lúc anh thanh nhàn ngẫu nhiên lơ đãng xem báo chí, lòng bàn tay trái lật trang giấy phát ra thanh âm rất nhỏ.
“Đi thôi.”
Khương Tân Tân nghe được giọng nam trầm thấp, ngẩng đầu lên, vừa hay nhìn thấy cặp mắt kính gọng vàng hạ ở hai con ngươi.
Cô giật mình một cái, sau khi tĩnh hồn thì tự hỏi ở trong lòng chính mình: Cô thật sự nắm chắc được người đàn ông có hai tấm thẻ đen này sao, trên tay cầm chắc được người đàn ông giàu có này sao!
Cái kia tất nhiên là cô không nắm nổi.
Nguyên bản tâm Khương Tân Tân rung động, một giây sau tiến vào trạng thái yên tĩnh như gà.