Trong lớp, Đô Đô xem như là bạn nhỏ có dáng dấp đẹp mắt nhất. Cho dù trên mặt Đô Đô hơi phúng phính, nhưng tuyệt đối không ảnh hưởng đến ngũ quan xuất chúng của bé. Không ít các bạn nhỏ chủ động tới muốn cùng Đô Đô làm bạn bè, Đô Đô đều đáp ứng.
“Bạn tên là Diệp Đạc sao?”
“Đợi chút nữa chúng ta cùng nhau chơi đi.”
“Chúng ta làm bạn bè nhé?”
Đô Đô tính tính tốt, dáng dấp lại đẹp mắt, rất nhanh liền cùng các bạn nhỏ khác thân quen. Bọn họ đều vây quanh ở bên người Đô Đô, tranh nhau nói. Mà Đô Đô thật sự giống như tiến vào một thế giới mới, hóa ra mẹ nói không sai, đến nhà trẻ thật sự có thể kết giao thêm nhiều bạn mới, cũng có nhiều người thích Đô Đô như vậy.
Không lâu sau, chuông vào học vang lên, cô giáo bảo tất cả các bạn nhỏ ngồi vây quanh ở trên một cái bàn, cô giáo trước hết để cho mọi người tự giới thiệu đơn giản về mình một chút. Sau khi giới thiệu xong, cô giáo bắt đầu dạy mọi người hát nhạc thiếu nhi, cô giáo ngồi ở trước dương cầm, đánh đàn, cô hát một câu, để các bạn nhỏ hát theo.
Đô Đô thường xuyên nhìn Diệp Phạm đánh đàn dương cầm, cho nên bé đặc biệt thích cô giáo biết đánh đàn dương cầm, bởi vì nghĩ đến Diệp Phạm, Đô Đô hết sức chăm chú học ca hát.
Trong phòng học vang lên tiếng ca non nớt của những bạn nhỏ, ánh mặt trời ngoài cửa sổ chiếu vào trong phòng học, chiếu sáng lên mỗi một góc. Thời gian vui vẻ luôn luôn trôi qua rất nhanh, đến thời gian ăn cơm trưa.
“Được rồi, mọi người trước tiên đi tới bồn rửa tay để rửa tay, sau đó xếp hàng ăn cơm.” Vì để cho lũ trẻ hình thành thói quen rửa tay trước khi ăn cơm, cô giáo sẽ giám sát từng bé một, dạy các bé cách rửa tay chính xác là như thế nào.
Đô Đô ngày hôm nay cười đến thật là vui, cùng các bạn mới chơi rất nhiều thứ, bụng của bé sớm đã có chút đói. Nghe thấy đến thời gian ăn cơm trưa, bé rất tích cực rửa tay, sau đó đứng xếp hàng vào hàng ngũ lĩnh cơm trưa.
Phần lớn các bé đều ăn rất ngon lành, cùng nhiều bạn bè như vậy cùng nhau ăn cơm, đối với mọi người mà nói đều là một lần thể nghiệm hoàn toàn mới.
Nửa giờ sau khi ăn cơm trưa xong, cô giáo liền dỗ dành các bé bắt đầu ngủ trưa. Bởi vì không có Diệp Phạm cùng Hạ Hàn tại bên người Đô Đô, cho nên Đô Đô có chút ngủ không được. Đô Đô lăn qua lộn lại nhiều lần, mới dần dần tiến vào mộng đẹp.
Đô Đô ngày hôm nay trải qua rất nhiều chuyện đều là lần đầu tiên được tiếp xúc, ví dụ như cùng mọi người đứng xếp hàng nhận cơm trưa, cùng những người khác cùng ngủ trưa. Sau khi tỉnh ngủ còn có điểm tâm nhỏ để ăn.
Cho tới tận lúc tan học, khóe miệng của Đô Đô vẫn luôn cong lên không hạ xuống.
“Đô Đô hẹn gặp lại.” Rất nhiều bạn nhỏ đều cùng Đô Đô vẫy tay tạm biệt, một ngày ở chung, phần lớn các bé trong lớp học đều không khác đã quen thuộc lâu là mấy. Đô Đô cũng cùng người khác nói hẹn gặp lại, ước định sáng mai cùng nhau chơi đùa.
Trình Bình sau khi đón Nghiêm Tiểu Tiểu, liền đến trường học của Đô Đô đón Đô Đô, vừa lên xe, Đô Đô liền thấy Diệp Phạm ngồi ở trên ghế lái.
“Mẹ.” Thanh âm của Đô Đô nghe rất hưng phấn. Đô Đô bò lên trên xe, ngoan ngoãn ngồi vào trên ghế dành riêng cho mình. Trình Bình giúp bé cài dây an toàn, xe khởi động, chậm rãi hướng phía trước lái đi.
Xe chạy ra khỏi không bao lâu, Đô Đô liền lấy ra ngón tay mập mạp của mình, bắt đầu lần lượt kể cho Diệp Phạm những việc đã trải qua ở nhà trẻ.
“Mẹ, Đô Đô được học ca hát, cô giáo còn đánh đàn dương cầm cho chúng con nghe. Đô Đô tự mình ăn cơm, có thịt, còn có sữa bò, còn có...” Miệng nhỏ của Đô Đô một mực đóng đóng mở mở, không dừng lại qua, bé hưng phấn huơ huơ tay nhỏ: “Đô Đô còn có thêm rất nhiều bạn mới.”
Khóe miệng của Diệp Phạm mang theo ý cười, kiên nhẫn nghe Đô Đô nói chuyện, cô nhìn thấy Đô Đô vui vẻ như vậy, trong lòng cũng mềm nhũn ra.
Trên đường đi Đô Đô đều một mực kể chuyện, bé giống như nói không hết những việc mới lạ, trong mắt bé, mỗi một việc đều làm cho lòng người vui vẻ, cho dù chỉ là một việc nhỏ nhất.
“Đêm nay chúng ta muốn đi nhà của cụ nội, đến lúc đó Đô Đô cũng có thể cùng cụ nói chuyện ở trong trường học.”
Đô Đô a một tiếng, Hạ lão thái thái thích nhất Đô Đô, bà mỗi lần đều sẽ chuẩn bị không ít thứ, Đô Đô cũng thích dính lấy Hạ lão thái thái.
Buổi chiều Hạ Hàn có việc không đến được, là Diệp Phạm lái xe tới. Diệp Phạm trước tiên đem chiếc xe lái đến nhà Trình Bình, sau khi đưa bọn họ về nhà, mới hướng tới Hạ trạch. Đến Hạ trạch, Đô Đô lại bắt đầu cùng Hạ lão thái thái kể chuyện, muốn bà tuyên dương bé vì đi nhà trẻ. Là fan hâm mộ lớn nhất của Đô Đô, Hạ lão thái thái tự nhiên khen Đô Đô rất nhiều.
...
Trên sự nghiệp, Diệp Phạm thời gian này có chút thuận lợi.
Liên hoan phim Venice sắp bắt đầu, cô sẽ cùng đoàn làm phim « Sinh như Yên Hỏa » cùng đi thảm đỏ. Sau khi phim được chiếu, điện ảnh toàn cầu đều sẽ nhận biết nữ diễn viên Trung Quốc này.
Bên kia, buổi thử vai cho bộ phim điện ảnh Hollywood « Nguy cơ tứ phía » đã có kết quả. Đới Cận Sơn nhận được điện thoại của đoàn làm phim bên kia, thông báo rằng Diệp Phạm đã trúng tuyển, sẽ thành một trong đó hai nhân vật nữ chính.
Trước khi chính thức ký kết hợp đồng, Đới Cận Sơn liền nói cho Diệp Phạm tin tức này. Diệp Phạm vừa kết thúc một hoạt động, cô ngồi vào trong xe bảo mẫu. Mặt Đới Cận Sơn lộ vẻ vui mừng, Diệp Phạm đã liệu được đại khái chuyện gì xảy ra.
Diệp Phạm hỏi: “Bên đạo diễn Lư Triệu Thâm bên kia có tin tức?”
Đới Cận Sơn nhẹ gật đầu: “Người của đoàn làm phim đều đối với cô rất hài lòng, qua một tháng nữa liền có thể tiến vào đoàn.”
Diệp Phạm diễn nhân vật thích khách, lúc thử sức, đạo diễn lâm thời để cho cô chuyển đổi nhân vật, biểu hiện của cô làm cho Lư Triệu Thâm ấn tượng sâu sắc.
Diệp Phạm nghĩ nghĩ, lại hỏi: “Nhân vật nữ chính khác là ai?”
Quả nhiên, Đới Cận Sơn nói ra một cái tên: “Vương Thanh Nghê.”
Kết quả này trong dự liệu của Diệp Phạm, ngày đó cô có nghiêm túc quan sát qua biểu hiện của mỗi diễn viên đến thử sức, Vương Thanh Nghê xuất sắc nhất. Huống chi, thanh danh của Vương Thanh Nghê đều cao hơn những người ở đó, ở phạm vi thế giới mang sức hút nhất định cho phòng bán vé.
Nhưng, Đới Cận Sơn lại nhíu nhíu mày: “Thời điểm tiến vào đoàn làm phim, cô cùng Vương Thanh Nghê ở chung phải cẩn thận.”
Diệp Phạm phát giác, trong lời nói của Đới Cận Sơn tựa hồ như có hàm ý, cô hỏi một câu: “Có phải là đã có chuyện gì xảy ra rồi không?”
Đới Cận Sơn nói rõ cho Diệp Phạm: “Tôi có nghe qua, sau khi đạo diễn xác định hai diễn viên chính về sau, Vương Thanh Nghê đã từng đưa ra yêu cầu, muốn diễn nhân vật thích khách.”
“Nhưng là...” Đới Cận Sơn nói, “Lư Triệu Thâm kiên trì muốn để cô đến diễn thích khách.”
Lư Triệu Thâm là một đạo diễn nghiêm khắc đến cực điểm, mỗi một cái quyết định của ông cũng không ai có thể có ý kiến sửa đổi. Huống chi, Lư Triệu Thâm đã là đạo diễn lớn danh giá, muốn diễn phim của ông, nhất định phải nghe lời.
Diệp Phạm mở miệng: “Vương Thanh Nghê đồng ý tiến tổ, chỉ là nhân vật đổi thành bộ khoái?”
Đới Cận Sơn: “Đúng, chuyện này rất ít người biết, đoàn làm phim giữ bí mật cũng là vì lấy đại cục làm trọng, lưu lại mặt mũi cho Vương Thanh Nghê.”
Diệp Phạm rõ ý Đới Cận Sơn muốn nói, đơn giản chính là nhắc nhở cô tại đoàn làm phim phải cẩn thận. Lư Triệu Thâm cùng đoàn đội Vương Thanh Nghê náo loạn đã không thoải mái, nhưng Vương Thanh Nghê không có khả năng để cho Lư Triệu Thâm xem sắc mặt xấu, cô ấy sẽ chỉ yên lặng nuốt xuống cục tức này.
Như vậy, người sẽ bị liên lụy tại studio là ai? Chỉ có thể là Diệp Phạm mới xuất đạo, lại đoạt đi nhân vật mà Vương Thanh Nghê muốn diễn. Tám chín phần là Diệp Phạm sẽ bị phiền phức tìm tới cửa.
Một trận tranh đấu của hai nữ diễn viên trong cùng một đoàn làm phim đã nhen nhóm trước khi phim khởi quay. Bộ phim có hai nữ chính thì sẽ như thế nào?
Bộ phim này từ lúc khai mạc đến lúc kết thúc, sẽ một mực bị truyền thông trong ngoài nước chú ý. Bao quát cả họp báo, đi thảm đỏ, thậm chí Oscar... Hai người đều không thể tránh khỏi sẽ bị so sánh ở mỗi một nơi.
Hơi không cẩn thận, liền sẽ truyền ra tin tức không hợp. Mà Diệp Phạm vào nghề với lý lịch ít ỏi không có nhiều kinh nghiệm, đoàn đội của Vương Thanh Nghê sẽ làm ra thủ đoạn gì, cũng không người nào biết.
Tập trung quay phim, nhưng bộ phận quan hệ xã hội của đoàn đội bên Diệp Phạm cũng sẽ thời khắc chú ý động tĩnh. Muốn đi hướng tới quốc tế một bước này, bọn họ nhất định phải cẩn thận.
...
Sau khi Diệp Phạm kết thúc một ngày làm việc, cô về nhà. Ngày thứ hai không có lịch trình. Nghỉ ngơi một buổi tối, sáng sớm hôm sau, Diệp Phạm và Hạ Hàn cùng đưa Đô Đô đi nhà trẻ.
Đô Đô đã rất quen thuộc cùng các bạn học ở chung, bé mỗi ngày đều rất chờ mong cùng các bạn gặp mặt. Diệp Phạm cùng Hạ Hàn cũng yên lòng, thời điểm bọn họ bận rộn, hi vọng Đô Đô mỗi ngày đều không cảm thấy cô đơn.
Sau khi ô tô rời khỏi nhà trẻ, Hạ Hàn ngồi tại trên ghế lái, ánh mắt của anh nhìn thẳng phía trước. Diệp Phạm còn đang quay đầu, hướng phương hướng nhà trẻ nhìn mãi.
Phía ngoài cửa xe là ánh nắng chói chang, nghiêng nghiêng chiếu vào trong cửa sổ.
Diệp Phạm tỉnh táo lại, lúc này mới phát hiện đường đi có chút không thích hợp, đây cũng không phải là tuyến đường về nhà.
Diệp Phạm ngẩn người, nghiêng đầu sang nhìn Hạ Hàn. Hạ Hàn ngồi ở bên cạnh cô, ánh nắng phác hoạ ra đường cong khuôn mặt anh. Môi mỏng khẽ nhếch, nghiêm túc lái xe, không nói gì.
Diệp Phạm nghĩ nghĩ, thế là dời mắt. Nói không chừng, Hạ Hàn muốn dẫn cô đi chỗ nào. Cô cũng không hỏi, nếu Hạ Hàn đã không nói, nhất định anh có lý do của mình.
Buổi sáng, đường thành thị hỗn loạn. Xe hơi màu đen xuyên qua đường cái phồn hoa, cuối cùng đã tới một chỗ. Cái nhà mới này, Diệp Phạm chưa từng tới bao giờ. Cho dù trong nội tâm cô hiếu kì, vẫn là không hỏi cái gì.
Hạ Hàn mở cửa, anh đứng cửa ra vào dừng lại một lúc. Diệp Phạm không phát giác được, cô không tự chủ đi vào bên trong. Cả căn nhà mới tinh xinh đẹp, phong cách ấm áp. Nhưng thu hút sự chú ý nhất vẫn là trên bàn dài giữa phòng khách bày ra nhiều tấm hình.
Diệp Phạm dừng bước, cô đột nhiên sững sờ ngay tại chỗ. Ánh mắt của cô có chút hoảng hốt, không ngờ lại thấy được trường học cô theo học lúc trước tại nước Mỹ. Con đường lớn rãi sáng tỏ, hai bên là cây cối cao lớn. Con đường này thông tới trước cổng trường học.
Ở bên dưới tấm hình viết một câu: “Anh ở đây gặp được em.”
Trên sảnh sân khấu diễn tấu, ánh đèn sáng tỏ, ban nhạc đang biểu diễn. Tia sáng chiếu tại trên mặt bọn họ, các học sinh đắm chìm trong âm nhạc. Phía dưới là một câu: “Mỗi lần em biểu diễn ở trường học, anh đều có đến xem.”
Cái trường học này đối với Diệp Phạm mà nói, ý nghĩa rất trọng đại. Nơi này là nơi Diệp Phạm bắt đầu theo đuổi giấc mộng nhạc sĩ của mình. Còn có, cô từng ở nơi này, viết xuống rất nhiều ca khúc. Những nhạc khúc kia cũng là vì Hạ Hàn mà sáng tác ra.
Trong thế giới này trường học ở cùng một địa điểm, đều cùng thế giới cũ của bọn họ không sai biệt lắm.
Lúc Hạ Hàn ở nước Mỹ quay phim, đặc biệt bớt chút thời gian đi một chuyến đến trường học cũ của Diệp Phạm, chụp lại những tấm hình này. Trong trí nhớ của cô tràn đầy hình ảnh của anh, anh cũng giống như vậy.
Mũi của Diệp Phạm chua chua, tiếp tục nhìn xem. Sau đó là từng phong thư từng bưu kiện được đóng dấu.
“H, ngày hôm nay thời tiết ở New York rất tốt, không biết anh sống tốt hay không. Dàn nhạc một trường học ở Châu Âu đến New York tham quan, em là học sinh đại biểu...”
“H, em phải nói cho anh một tin tức tốt, cuối kỳ em lại lấy được hạng nhất. Còn có, sau khi tốt nghiệp, em muốn làm người độc tấu...”
Lúc ấy, Diệp Phạm viết lên hi vọng anh có thể đến, nhưng là rất nhanh lại xóa bỏ. Cho dù về sau Diệp Phạm đạt được thành công cao đến đâu, ở trong bưu kiện, giọng điệu mà cô viết cho Hạ Hàn, lại vĩnh viễn non nớt ngây ngô giống như học sinh.
Cô lúc ấy để ý cẩn thận như vậy, chỉ dám ở trong thư hỏi Hạ Hàn sống như thế nào.
Hạ Hàn một lần nữa đem những bức thư mà Diệp Phạm viết cho anh, đánh văn bản, sau đó in ra. Tựa như là đem trí nhớ của bọn họ một lần nữa nhắc lại, từ trước kia đến bây giờ, anh vẫn luôn sẽ bầu bạn với cô.
Diệp Phạm khó có thể tin, cô chưa hề nghĩ tới, cô ở trong bưu kiện viết ra sinh hoạt hàng ngày, lại được Hạ Hàn nhớ kỹ. Giọng của cô có vẻ run rẩy: “Anh nhớ kỹ tất cả những lời em từng nói?”
Hạ Hàn không có trả lời, anh chỉ là cúi người xuống, cho cô một cái ôm thật chặt. Thanh âm trầm thấp của anh vang lên tại bên tai cô: “Không phải em cũng vậy sao?”
Diệp Phạm cảm thấy đây chẳng qua là những điều vụn vặt nhỏ bé trong sinh hoạt của cô, nhưng đối với Hạ Hàn mà nói, đó là một cái cửa sổ nho nhỏ. Anh có thể thông qua đó nhìn thấy cuộc sống của cô, thấy được cô. Cô sống thật tươi sáng chân thực, cách anh gần như vậy, tựa như việc anh hiện tại có thể đem cô ôm vào trong ngực.
Diệp Phạm tiếp tục nhìn những ảnh tiếp theo, là cùng thế giới này có quan hệ.
Cô từ vừa mới bắt đầu lúc vào vai nhân vật vũ nữ có phần diễn cực ít, sau đó cùng Hạ Hàn đối diễn vai công chúa Dao Quang, lại đến diễn Hồ Mạn Quân...
Giống như Hạ Hàn nói vậy, mỗi một lần tiến bộ của Diệp Phạm, đều sẽ được anh nghiêm túc nhớ kỹ. Sau đó, xuất hiện người đem vận mệnh của bọn họ quấn lấy nhau.
Ảnh một mình của Đô Đô, là thời điểm Hạ Hàn đang bầu bạn với bé chụp lại. Đô Đô ở trong công viên trò chơi, Đô Đô chơi xếp gỗ, Đô Đô chơi với xe hơi nhỏ...
Đây là con trai của hai người bọn họ, là món quà quý giá nhất.
Còn có hình Đô Đô chụp chung cùng bọn họ. Đô Đô một bên ở trong ngực Diệp Phạm cười đến thoải mái, một bên giương tay hướng Hạ Hàn đòi ôm; Hạ Hàn cùng Diệp Phạm mỗi người nắm một bên tay mũm mĩm của Đô Đô, đem bé kéo lên...
Một nhà ba người hòa hợp ấm áp sinh hoạt, mỗi một việc nhỏ bé vào trong nháy mắt đều là tốt đẹp. Tấm ảnh chụp sau cùng là một tấm hình trống không.
Diệp Phạm ngẩn người, cô đột nhiên hiểu ý của Hạ Hàn. Cuộc sống trong tương lai vẫn là một ẩn số, cần bọn họ cùng nhau bổ sung vào. Diệp Phạm không nhịn được, nước mắt đảo quanh trong hốc mắt rốt cuộc rơi xuống. Cô nhắm mắt lại, khóe mắt vẫn đang rơi lệ.
Hạ Hàn tự tay vì cô mà chuẩn bị bất ngờ như thế này, cũng là hướng cô biểu đạt sự mong đợi của anh. Hạ Hàn cúi đầu xuống, nhìn mắt Diệp Phạm. Hô hấp nóng ấm tập tới, anh dần dần tới gần cô.
Anh đưa tay, đem tóc của Diệp Phạm vén đến sau tai, trong không khí phiêu lãng hương hoa của tóc dài, trong mũi của anh, tràn đầy mùi thơm ngát quen thuộc. Hạ Hàn nắm ở sau ót Diệp Phạm. Anh hôn qua trán của cô, bờ môi chạm đến con mắt của cô, lông mi vẫn còn chút ẩm ướt do nước mắt.
Hạ Hàn tỉ mỉ hôn, đem nước mắt của Diệp Phạm hôn lấy. Hạ Hàn theo cái mũi tinh xảo thẳng tắp của cô, hôn đến trên môi của cô. Anh quen thuộc dò xét tiến vào, tiến hành công thành đoạt đất trên môi cô, nhịp tim tăng lên, hai người quấn quýt.
Lòng bàn tay của Hạ Hàn chui vào trong tóc, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc dài của cô. Một nụ hôn không hề dài, cảm giác ấm áp rất nhanh liền trôi qua. Hạ Hàn không lên tiếng, đồng thời, anh cũng buông lỏng tay đang ôm lấy Diệp Phạm ra.
Thời điểm Diệp Phạm mở mắt, trông thấy trước mặt có một cái hộp được mở ra. Tim của cô đập kịch liệt, ngẩng đầu lên, trông thấy ánh mắt cực sâu của Hạ Hàn.
Trong hộp là một chiếc nhẫn kim cương, óng ánh sáng ngời, lóe ra tia sáng lấp lánh. Trong sinh mệnh của Diệp Phạm đã từng xuất hiện một tia sáng, chiếu sáng kiếp trước của cô, giờ đây cũng sẽ chiếu sáng kiếp này của cô.
Bọn họ muốn vĩnh viễn dựa vào lẫn nhau, hai bên cùng ủng hộ nhau, vô luận tương lai có chuyện gì phát sinh, đều muốn dắt tay nhau qua cả một đời.
Môi mỏng của Hạ Hàn hé mở, trầm thấp, nhẹ nhàng gọi tên của cô: “Diệp Phạm.” Chuyên chú như vậy, người tính tình lãnh đạm giống như anh, lại cho cô toàn bộ thâm tình.
Ánh mặt trời ngoài cửa sổ sáng chói lộ ra, trong phòng yên tĩnh vang lên một câu hỏi thật lòng nhất.
“Em có nguyện ý gả cho anh không?”
~~~