Xuyên Thành Mẹ Ruột Nhân Vật Phản Diện Phật Hệ Hằng Ngày

Chương 118: Chương 118: Tiền tài dụ hoặc cô ta đưa ra quyết định




Diệp Phạm kinh ngạc nhìn Hạ Hàn, ánh mắt rưng rưng, nhất thời mất đi thanh âm. Cô dùng tay che lại miệng, đáy mắt hiện ra thần sắc mừng rỡ. Không còn gì để nói, chỉ là đang không ngừng gật đầu.

Sau một lúc lâu. Thanh âm nhỏ bé của Diệp Phạm vang lên: “Em nguyện ý.”

Hai người bọn họ từ khi tiến tới với nhau, may mắn liền liên tiếp đến. Có lẽ nguyên nhân cũng bởi vì Đô Đô, huyết mạch quấn quýt, hết thảy chung quanh đều trở nên tốt đẹp. Hạ Hàn từ trong hộp lấy ra chiếc nhẫn, đeo lên trên ngón tay Diệp Phạm. Chiếc nhẫn kim cương trượt vào ngón tay tinh tế thon dài, dưới sự phụ trợ của làn da trắng nõn, lộ ra ánh sáng rực rỡ.

Kích thước dĩ nhiên cũng vừa vặn, nhiều một chút thì quá lớn, thiếu một chút lại quá nhỏ.

Diệp Phạm kỳ quái hỏi: “Anh làm sao lại biết kích thước ngón tay của em?”

Tay Hạ Hàn còn chưa rời đi, lòng bàn tay anh nhẹ nhàng khẽ vuốt vuốt ngón tay của cô.

Hạ Hàn cười khẽ một tiếng, ngước mắt nhìn Diệp Phạm. Đối diện với con mắt của cô, anh cong cong môi: “Mỗi lúc trời tối, anh đều nghiêm túc cảm thụ.”

Diệp Phạm nghe hiểu ý tứ của Hạ Hàn, mặt của cô xoạch một cái đỏ bừng lên. Cô dời đi ánh mắt, bên tai cũng nóng lên, nhỏ giọng nói thầm: “Ban đêm đều không ngoan ngoãn ngủ đi...”

Hạ Hàn nghe được Diệp Phạm nói vậy, anh cúi người xích lại gần bên tai của cô, thanh âm trầm thấp quanh quẩn: “Bởi vì người đó là em a.”

Diệp Phạm không nói chuyện, bên môi lại không tự chủ được lộ ra một nụ cười.

Hạ Hàn nhẹ nhàng vuốt ve vành tai của cô, một cảm giác tê dại ngứa ngứa lập tức lan tràn ra. Anh bắt đầu hôn, xẹt qua vành tai, lướt qua cái cổ, vén áo lên. Hạ Hàn nhẹ lấy tay vuốt ve ngón tay của Diệp Phạm, thay cô lấy xuống chiếc nhẫn kia, thả trên bàn ở sau lưng.

Đeo theo như vậy thật sự là trướng ngại hành động của bọn họ. Anh duỗi ra một cái tay khác, vuốt ve bờ eo của cô, nâng cả người cô lên. Anh một bên hôn một bên nâng thân thể của cô, tựa vào trên ghế sa lon.

Bọn họ buổi sáng đều không có hành trình, có được thời gian cả một buổi trưa rảnh rỗi, ngay tại trong ánh nắng lười biếng cùng nhau trải qua. Sau một phen vuốt ve an ủi, ánh nắng chiếu xuống, ngón tay hai người đan xen thật chặt. (Editor: Công phu của tác giả thật thâm hậu, có thịt mà như không thịt

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.