Xuyên Thành Mèo Cưng Của Vai Ác Ma Tôn

Chương 8: Chương 8: Có qua có lại




Editor: Camellia

Mình đã quay trở lại rồi đây, chắc mình lặn cũng lâu lắm rồi nhỉ. Thấy có lỗi lắm nhưng mà deadline trên trường dí sát đít quá. Nhưng mọi người yên tâm, hứa sẽ cống hiến 14 ngày nghỉ tết này với mọi người. Chúc cả nhà đọc truyện vui vẻ❤️. (Đầu năm sẽ có quà chương mới mừng Tết nha, mong cả nhà ủng hộ❤️)

Ngọc Tang quả trôi xuống bụng, toàn thân Thi Miểu nóng hừng hực, giống như bị bốc cháy vậy.

“Tiểu Bạch, món quà bổn tọa tặng ngươi có thích không?”

Cơ Vô Ưu âm trầm hỏi.

Thi Miểu: “...”

Thích cái con khỉ, nàng sắp bị nướng chín đến nơi, rắc thêm chút thì là nữa là có thể ăn được rồi.

Cơ Vô Ưu chậc một tiếng, hắn duỗi tay đè lại đầu Thi Miểu, đầu ngón tay truyền một luồng linh lực màu trắng vào cơ thể nàng.

Cảm giác nóng như lửa đốt kéo dài không lâu lắm, một luồng hơi thở mát lạnh từ lồng ngực mở rộng tới tay chân trăm mạch, những luồng khí nóng bỏng kia được làm dịu đi một cách kỳ lạ, dường như nàng thấy viên Ngọc Tang quả kia vững vàng ổn định lại giữa ngực nàng.

Nhìn Cơ Vô Ưu đưa Ngọc Tang quả cho Thi Miểu, khóe mắt mọi người ở đây như muốn nứt ra, vừa tức vừa ghen tị.

—— Ngọc Tang quả quan trọng như vậy, hắn lại cho một con súc sinh! Còn là con súc sinh không có chút linh khí nào đến từ phàm trần!

Giang Khách Lưu mắt đỏ như máu, hận không thể lập tức giết chết Thi Miểu cướp lấy Ngọc Tang quả, “Cơ Vô Ưu, ngươi, ngươi lại đem Ngọc Tang quả cho một con mèo!”

Một con mèo có thể có ích lợi gì?!

Chẳng qua chỉ là một con súc sinh mà thôi, súc sinh sao xứng có được Ngọc Tang quả?!

Giang Khách Lưu siết chặt nắm đấm, ánh mắt cũng phun ra lửa, Cơ Vô Ưu lại để cho máu của một con súc sinh nhiễm bẩn Ngọc Tang quả!

Cơ Vô Ưu cười nhạt: “Đồ của Bổn tọa, Bổn tọa muốn cho ai thì cho người đó, còn cần ngươi đến dạy?”

Tròng mắt đen liếc qua Giang Khách Lưu, sát ý nổi lên bốn phía: “Có phải trong lòng ngươi đang mắng con mèo nhỏ nhà ta đúng không?”

Giang Khách Lưu run sợ, sắc mặt xám xịt, đáy mắt để lộ ra sự sợ hãi.

“Xem ra là đúng rồi.”

Cơ Vô Ưu thấp giọng nói: “Con mèo nhỏ này đến bổn tọa cũng chưa mắng bao giờ, vậy mà ngươi dám?”

“Hiện tại, ngươi có thể chết được rồi.”

Giang Khách Lưu bỗng nhiên trợn to mắt: “Đừng giết...”

Chữ “ta” còn chưa kịp thốt ra, chỉ trong nháy mắt thân thể hắn liền nổ tung như hoa, máu bay đầy trời.

Mọi người ở đây thở mạnh cũng không dám.

Vẫn nói Ma tôn Cơ Vô Ưu tính tình hung ác, một lời không hợp liền giết người, xem ra là sự thật.

“Cơ Vô Ưu!”

Vị nam tu vóc người cường tráng hét lớn: “Ngươi là ma đầu giết người không chớp mắt! Không những độc chiếm Ngọc Tang quả, còn lạm sát kẻ vô tội, sớm muộn gì Lục giới cũng không buông tha cho ngươi!”

“Ồ?”

Khóe môi Cơ Vô Ưu khẽ cong, nụ cười mang theo cảm giác tươi trẻ, cực kỳ rạng rỡ: “Vậy thì thế nào? Các ngươi có thể giết chết ta sao?”

Nam tu giận đến mặt đỏ bừng, dù sao hôm nay cũng không thể ra khỏi Ma cung, còn không bằng liều mạng với Ma tôn. Hắn lấy ra vũ khí bản mệnh, đâm thẳng về phía Cơ Vô Ưu.

Những người khác thấy vậy, cũng rối rít lấy ra vũ khí, chuẩn bị đánh một trận sống chết với hắn.

Trong lúc nhất thời, bên trong lầu nhỏ đao quang kiếm ảnh*, hai khí tức Tiên Ma ngang tàng bạo ngược lan tràn khắp nơi.

*đao quang kiếm ảnh: cảnh tàn sát khốc liệt

...

Sau khi ăn Ngọc Tang quả, tinh thần Thi Miểu vẫn luôn trong trạng thái mơ hồ. Chờ nàng khôi phục một chút ý thức thì thấy mười mấy đệ tử Tiên môn đang quấn lấy Cơ Vô Ưu.

Những đệ tử ở đây tu vi kém nhất cũng là Thiên Tiên, cao nhất thì đã đến Kim Tiên hậu kỳ. Cho dù như vậy, so sánh với Cơ Vô Ưu thì bọn họ cũng không chiếm được bất kỳ ưu thế nào.

Cơ Vô Ưu cầm một thanh trường kiếm, thần phật khó khăn ngăn cản, từng tên đệ tử chết thảm dưới kiếm của hắn, thi thể chất đầy trong căn lầu nhỏ.

Da đầu Thi Miểu như muốn nổ tung.

Lần đầu tiên cảm nhận được sự đáng sợ của Cơ Vô Ưu ở khoảng cách gần như vậy. Hắn giống như đến từ Tu La địa ngục, mang theo hơi thở tử vong khủng bố tàn sát toàn bộ sinh khí đến không còn một mống.

Qua một lúc, lầu các lại khôi phục an tĩnh.

Cơ Vô Ưu nhìn về phía một vị nam tu còn đang thoi thóp, thanh âm hắn âm u như gió rét tháng hai, buốt đến tận xương tủy, “Vốn dĩ muốn tha cho ngươi một mạng để quay về Tiên giới báo tin, nhưng ngươi đã biết bí mật của bổn tọa, vậy thì không thể để ngươi tiếp tục tồn tại được nữa.”

Niếp Như Phong nằm trên đất, đôi mắt trợn trừng trừng, góp lại chút sức lực cuối cùng căm hận mở miệng, “Ngươi không phải thần... Ngươi không phải... Ngươi chính là ma...Ma quỷ vĩnh viễn không được siêu sinh...”

Thần sẽ không bao giờ giết người vô tội lung tung.

Hắn còn chưa dứt lời, một thanh kiếm sắc bén đâm xuyên qua thân thể, hắn trợn to hai mắt, ngã thẳng tắp xuống đất.

Trong phút chốc, cả thế giới tựa như yên lặng.

Thi Miểu thận trọng nhảy xuống khỏi bậc thang, nàng cảm giác chân mình đã mềm nhũn. Nàng từ từ đi về phía Cơ Vô Ưu, cũng ngồi xuống bên chân hắn.

Cơ Vô Ưu cúi đầu nhìn Thi Miểu, trong ánh mắt đột nhiên có chút ghét bỏ.

Thi Miểu còn chưa hiểu vì sao hắn ghét bỏ thì đã thấy Cơ Vô Ưu phủ một cái khăn lụa lên người mình.

Lúc này trước mắt nàng là bóng tối đen kịt.

Thi Miểu: “?”

Sau đó, nàng cảm giác được rõ ràng hắn bế mình lên, lại một lần nữa đặt ở trên bả vai.

Không đúng... Nàng bẩn như vậy sao? Nhất định phải ôm mình cách một lớp vải?

Thi Miểu tức giận dùng đầu hất văng mảnh vải che kín tầm mắt.

“Tiểu Bạch, ngươi muốn nhìn bông tuyết sao?” Cơ Vô Ưu đột nhiên mở miệng hỏi.

Thi Miểu: “?” Nàng mờ mịt khẽ kêu một tiếng.

Ngay sau đó, chỉ thấy Cơ Vô Ưu vung ống tay áo, những thi thể tan tác trên mặt đất kia theo thứ tự nổ tung như pháo hoa, trong nháy mắt lầu các nho nhỏ tràn ngập máu tươi bắn tung tóe.

Hóa ra bông tuyết trong miệng hắn là cái này hả?

Hình như Cơ Vô Ưu có chút ghét bỏ, hắn nhíu mày, chẳng biết từ lúc nào trong tay xuất hiện một cái ô, hắn bung ô, ôm Thi Miểu bước ra khỏi lầu các như đi tản bộ.

-

Một lần nữa trở lại hành cung của Tang Kỳ Vương, thời gian mới chỉ trôi qua có nửa canh giờ*.

*một canh giờ bằng hai tiếng

Cơ Vô Ưu buông Thi Miểu xuống, vứt bỏ cái khăn bọc người nàng, còn hết sức ghét bỏ dùng thuật pháp rửa tay.

Thi Miểu: “?”

Nàng thật sự bẩn thỉu như vậy sao?

Thi Miểu bất mãn kêu meo meo.

Tối nay tâm tình Cơ Vô Ưu vô cùng tốt, nàng cậy sủng sinh kiểu như vậy hắn cũng không nói gì. Dường như hắn nghĩ tới điều gì, vung tay lên, giữa không trung đột nhiên xuất hiện một mặt thủy kính, hắn đưa thủy kính đến trước mặt Thi Miểu.

Thi Miểu không rõ nguyên nhân cho lắm.

Nàng sải bước chân ngắn nhỏ lên hai bước thì thấy được mình trong thủy kính.

“Meooo!!!”

ĐM! Sao nàng lại trở nên xấu xí như vậy!

Phản chiếu trong thủy kính là hình ảnh toàn thân nàng bị đốt trụi, bộ lông trắng muốt nàng vẫn luôn lấy làm kiêu ngạo cháy đen thui, lông vón thành từng cục dán trên người, còn có thể ngửi thấy mùi vị cháy khét. Bây giờ ngoại trừ cặp mắt màu xanh thẳm kia, trông nàng xấu xí đến nỗi không nỡ nhìn.

“Meo~.”

Hu hu hu nàng biến thành xấu xí rồi. Khó trách vừa rồi Cơ Vô Ưu chê bai ôm nàng qua một lớp vải như vậy.

Nhìn thấy Thi Miểu như vậy, Cơ Vô Ưu không tim không phổi cười ha ha, còn cười đến nỗi gập người không thể đứng thẳng, cực kì vui vẻ.

“Meooo!”

Con sen này thật là quá đáng! Nếu đây là một con sen bình thường, nhất định nàng sẽ tức giận!

Thi Miểu ủ rũ đi tới xó xỉnh tự mình gặm nhấm nỗi đau.

Cơ Vô Ưu cười càng vui vẻ hơn, nghiễm nhiên chính là nụ cười phát ra từ một thiếu niên 17-18 tuổi thông thường.

Hắn thu hồi thủy kính, duỗi chân dài đi tới trước mặt nàng ngồi xuống: “Ngọc Tang quả uy lực to lớn, không đòi mạng của ngươi mà chỉ cháy rụi bộ lông đã coi như tốt lắm rồi.”

Lời này của hắn giống như đang an ủi, nhưng giọng điệu lại mang theo thích thú.

Thi Miểu: “...”

Cái này, còn không phải đều do hắn sao!

Cơ Vô Ưu ngừng cười, hắn vươn tay chạm lên đầu Thi Miểu, một dòng lực lượng ấm áp tiến vào trong cơ thể của nàng. Sau đó lông đen trên người nàng bắt đầu rụng xuống, lông tơ màu trắng nhanh chóng mọc ra.

Chưa đến nửa phút, nàng lại khôi phục thành bộ dáng lúc trước.

Cơ Vô Ưu không biết lấy đâu ra một chiếc gương, đưa tới trước mặt nàng: “Này, lại xinh đẹp rồi.”

“Meoo!”

Trong nháy mắt Thi Miểu lại thấy thoải mái dễ chịu. Mắt mèo xanh thẳm trong suốt nhìn hắn, bỗng chốc vui vẻ lắc lư cái đuôi.

Cơ Vô Ưu chậc một tiếng “Đừng có vẫy đuôi, trông như con chó nhỏ vậy.”

Thi Miểu: “...”

-

Thờ gian Cơ Vô Ưu ở lại Tang Kỳ châu không lâu lắm, sau khi tuần tra xong, Ma quân tiếp tục đi về phía Đông.

Trạm kế tiếp là Huyền Minh châu, ước chừng cần khoảng bảy ngày.

Từ sau khi ăn Ngọc Tang quả, Thi Miểu rõ ràng cảm thấy thân thể mình biến hóa, thân hình càng thêm nhạy bén nhẹ nhàng, hơn nữa có thể thấy chỗ xa hơn, nghe được âm thanh hoa tươi nở rộ, tiếng con bướm đập cánh, còn có thể nghe hiểu ngôn ngữ của mấy động vật nhỏ.

Bóng đêm dày đặc, vầng trăng tròn treo lơ lửng giữa không trung, ánh sáng rực rỡ lan tỏa khắp mặt đất.

Thi Miểu vô thức nhảy lên bệ đá, ngẩng đầu nhìn về phía trăng sáng.

Hôm nay mặt trăng dường như đặc biệt quan tâm đến nàng, ánh trăng vẩy lên người, bên trong thân thể lại có dòng nước ấm trào lên, chính mắt nàng “nhìn thấy” Ngọc Tang quả trong cơ thể đang hấp thu ánh trăng.

Thi Miểu không thể tưởng tượng nổi mở to mắt mèo. Đây là nàng đánh bậy đánh bạ phát hiện ra hình thức tu luyện?

Cảm giác “tu luyện” này vô cùng tuyệt vời, không chỉ là thân thể biến hóa, nàng còn cảm giác cảnh giới của mình cũng tăng cao.

Đáy lòng Thi Miểu chợt dấy lên khát vọng —— Nàng muốn hấp thụ càng nhiều ánh trăng hơn nữa.

Nàng nhắm mắt, cảm thụ sự lạ lẫm của ánh trăng ở trên người.

“Vậy mà lại tu luyện.”

Sau lưng đột nhiên có tiếng, Thi Miểu bị dọa sợ vội vàng mở mắt ra.

Không biết Cơ Vô Ưu xuất hiện ở sau lưng từ lúc nào, thanh âm hắn trong trẻo nhàn tản, con mắt tựa như cánh hoa còn hàm chứa nụ cười.

Chẳng qua hình như hắn đối với chuyện Thi Miểu bắt đầu tu luyện cũng không có gì ngạc nhiên.

Cơ Vô Ưu đi nhanh tới, bóp bóp đầu mèo, đối diện với đôi mắt xanh thẳm của nàng: “Cũng không uổng công bổn tọa đưa Ngọc Tang quả trân quý như vậy cho ngươi.”

“Meoo.”

Thi Miểu ngoan ngoãn đáp lại.

“Công pháp của ngươi...”

Cơ Vô Ưu dừng lại, trong mắt tựa hồ lóe lên cái gì, cười nói: “Con mèo nhỏ, ngươi có biết nơi nào trong Lục giới cất giữ nhiều công pháp nhất không?”

Tiên Vân Tông?

Thi Miểu nhớ trong nguyên văn có ghi qua, tàng thư lâu* của Tiên Vân Tông là đệ nhất Lục giới.

*tàng thư lâu: tàng thư; nơi cất giữ sách vở; hồ sơ; văn thư

“Lần trước Tiên giới tới Ma giới chúng ta làm khách.” Hắn cong khóe môi: “Có qua có lại, lần này không phải nên đổi thành Bổn tọa đến chơi?”

Thi Miểu: “...”

Hình như nàng biết Cơ Vô Ưu muốn làm gì.

Dứt lời, Cơ Vô Ưu ôm lấy Thi Miểu, đặt nàng trên bả vai, sau đó nhảy thẳng xuống từ trên thuyền bay.

Thi Miểu: “?”

Đây không phải là đi Tiên giới, mà là đi Minh giới đi?!

Gió lớn gào thét thổi qua làm lông trắng trên người nàng rối loạn bay phấp phới, Thi Miểu bị dọa sợ ôm chặt cổ Cơ Vô Ưu, nhắm nghiền hai mắt.

Cảm giác bị mất trọng lượng khi rơi xuống không bao lâu, nàng cảm nhận được Cơ Vô Ưu dừng lại, Ma khí xung quanh đã biến thành Tiên khí đậm đà.

Bây giờ nàng đã có thể phân biệt ma khí, tiên khí.

Thi Miểu từ từ mở mắt ra.

Lúc này nàng và Cơ Vô Ưu đang đứng trên một lầu các, dưới chân là tiên sơn trùng điệp không dứt, sương mù mông lung như lụa mỏng bao phủ lấy kiến trúc rường cột chạm trổ.

Nơi này là Tiên Vân Tông?

Cơ Vô Ưu nhẹ nhàng nhảy một cái xuống dưới, một tấm bảng treo xuất hiện trước mặt bọn họ——

Tinh Vân Các.

Đây cũng là tàng thư lâu của Tiên Vân Tông.

“Thế mà lại đặt cấm chế.”

Cơ Vô Ưu khẽ cười một tiếng.

“Meoo.”

Cơ Vô Ưu nhân cơ hội xoa xoa đầu mèo nhỏ: “Nhóc con, bổn tọa sẽ đoạt được công pháp cho ngươi.”

Hắn hừ một tiếng nói: “Chỉ là cấm chế của Tiên Vân Tông mà cũng muốn ngăn cản bổn tọa?”

Lời này của hắn tuy có hơi thiếu đòn. Nhưng Thi Miểu biết, hắn nói là sự thật.

Chỉ cần tu vi không cao hơn hắn, cấm chế đối với hắn mà nói có hay không cũng thế.

Cơ Vô Ưu vung tay lên, cấm chế như tờ giấy mỏng trong nháy mắt bị phá hủy.

Hắn ôm Thi Miểu bước vào Tinh Vân Các.

Không gian bên trong Tinh Vân Các vô cùng rộng lớn, chính là một cái thế giới thu nhỏ.

Cơ Vô Ưu đứng ở trước cửa, chạm vào một tảng đá lớn, giữa không trung đột nhiên xuất hiện một kệ sách bằng gỗ, trên giá sách chất đầy công pháp.

Có cái bằng trúc giản*, có cái bằng giấy, còn có cả bằng ngọc thạch.

*trúc giản: thẻ tre (thời xưa dùng để viết)

“Meoo.”

Thi Miểu kinh ngạc kêu lên. Sao trông hắn quen thuộc đến vậy? Vào Tinh Vân Các mà cứ như về nhà của mình ấy.

“Con mèo nhỏ, ngươi đừng có gấp.”

Cơ Vô Ưu đứng trước kệ sách lật xem từng quyển một “Cái này thích hợp với Tiểu Bạch nhà ta, cái này cũng thích hợp, ấy... Cái này hình như cũng không tệ...”

Thi Miểu: “...”

Hắn cứ như mắc hội chứng khó lựa chọn* vậy.

*hội chứng khó lựa chọn: Tôi lên mạng tra cái bệnh này, thế mà nó thật sự có các bạn ạ, viết tắt là FOBO. Tôi nghĩ chắc ai cũng mắc cái bệnh này thôi:)) Sáng tôi còn nghĩ nên ăn bánh mì hay ăn bánh bao cơ mà:))

Cơ Vô Ưu có chút tức giận: “Cái này cũng được, cái đó cũng được, không thì mang hết đi.”

Dứt lời, hắn vung tay áo lên, tất cả công pháp trên giá sách đều bay hết vào trong túi càn khôn của hắn.

Thi Miểu: “...”

Trông hắn rất giống bộ dáng của một tên cường đạo.

Cơ Vô Ưu giống như nhận ra suy nghĩ của nàng: “Bọn họ cướp Ngọc Tang quả của Bổn tọa, dù sao thì cũng phải trả giá, ngươi nói có đúng không, Tiểu Bạch.”

Thi Miểu: “... Meoo.”

Tâm trạng Cơ Vô Ưu nhanh chóng trở nên tốt đẹp.

Sau khi cướp được công pháp, hắn ôm Thi Miểu ra khỏi Tinh Vân Các.

Mới ra cửa, Thi Miểu đã nhìn thấy đệ tử Tiên Vân Tông vây lấy ba tầng trong ngoài Tinh Vân các.

Cũng đúng.

Vừa nãy Cơ Vô Ưu không chút do dự phá hủy cấm chế của Tinh Vân Các, nhất định Tiên Vân Tông cũng đã nhận được tin tức.

Cái người cầm đầu đó hẳn là thủ lĩnh, mặc quần áo trắng, khuôn mặt lạnh lùng, trong trẻo cao ngạo.

Chẳng lẽ là Đạm Đài Ngọc?

“Cơ Vô Ưu, ngươi thật là to gan, lại dám vụng trộm xông vào tàng thư lâu của Tiên Vân Tông chúng ta!”

Một vị đại thúc trong đó lòng đầy căm phẫn nói.

“Đến làm khách mà thôi, đệ tử Tiên Vân Tông cũng không cần tới nhiều như vậy để hoan nghênh bổn tọa.”

Ánh mắt Cơ Vô Ưu rơi vào trên người cầm đầu kia, giả bộ kinh ngạc, “Ô! Ngay cả chưởng môn Đạm Đài cũng tới à.”

Hắn cong môi: “Tối nay tâm trạng Bổn tọa vui vẻ, không muốn giết người.”

Tác giả có lời muốn nói: Mỗi lần viết đến cảnh Cơ Vô Ưu giết người, ta lại nghĩ đến Avada Kedavra

Góc xin ý kiến: Hôm nay mình đọc tự dưng thấy Ngọc Tang quả cứ làm sao ấy. Mọi người thấy mình có nên sửa thành quả Ngọc Tang không. Chương sau còn có Lăng Tiêu kiếm, nên để thế hay là để kiếm Lăng Tiêu nhỉ. Cả nhà góp ý cho mình nha.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.