Editor: Camellia
Xin lỗi mọi người vì tuần qua mình không làm chương mới, vì mình bận thi cuối kì. Nay mình đã rảnh nên sẽ cố gắng bù chương cho các tình yêu nha, chúc mọi người đọc truyện vui vẻ.
* *
*
Nghe thấy động tĩnh trên thuyền bay, hai vị ma sứ Thanh Già Thanh Yểm vội vàng chạy tới. Vừa lên đến nơi, hai người liền thấy cảnh thuyền bay tan tác cùng với một thi thể nữ nhân chia năm xẻ bảy, không nhìn rõ bộ dáng.
Không cần nghĩ cũng biết nơi này vừa mới xảy ra chuyện gì.
Thanh Già nửa quỳ xuống: “Thuộc hạ làm việc tắc trách, thỉnh Tôn chủ trách phạt.”
Dẫu sao công việc lớn nhỏ trên thuyền bay đều do Thanh Già phụ trách.
Cơ Vô Ưu không mở miệng, hắn cau mày nhìn thi thể vỡ vụn kia.
Thanh Yểm cũng nhìn qua: “Con rối thất giai.”
Dứt lời, hắn vén quần áo của thi thể lên, không kiềm được tiếng hô kinh hãi, không thể tin nổi nói: “Tôn chủ, là Nguyệt Minh Các.”
Nguyệt Minh Các? Nghe hơi quen tai.
Thi Miểu sáp lại gần, liền thấy sau lưng nữ thi khắc đầy phù chú màu đen, phù chú kia nhìn như những con sâu linh hoạt sinh động, uốn lượn chằng chịt trên lưng nàng ta.
Trong nháy mắt da đầu Thi Miểu nổ tung.
“ Ừ.”
Con ngươi Cơ Vô Ưu sâu thẳm, thần sắc khó phân biệt. Một lát sau, lòng bàn tay hắn xuất hiện một ngọn lửa màu lam nhảy múa.
Cơ Vô Ưu ném ngọn lửa về phía thân thể nữ thi, trong nháy mắt nàng ta liền hóa thành tro bụi.
Thanh Yểm biến sắc: “Nguyệt Minh Các không phải đã bị diệt sao.”
Hơn nữa còn là đích thân Tôn chủ tiêu diệt.
Nguyệt Minh Các từng là một Tông môn vô cùng tà đạo ở Ma giới, bọn họ chuyên luyện chế con người, yêu quái, thần tiên thành con rối, phương pháp luyện chế hết sức tàn nhẫn, đầu tiên là dùng đao khắc bùa chú lên lưng con rối, sau đó lại để máu khô lại.
Hai bước này cần có một điều kiện tiên quyết —— Người không thể chết được, một khi chết thì không có hiệu quả.
Sau khi máu đã khô lại hoàn toàn, lại đem thân thể bọn họ đi luyện hóa.
Nếu như đến bước này con rối vẫn chưa chết, khả năng cao có thể luyện được con rối nhất phẩm cao cấp.
Nguyệt Minh Các luyện chế con rối cũng có điều chú trọng.
Mặc dù nhân yêu tiên đều có thể luyện chế, nhưng với thứ bậc của loài người, con rối luyện ra cao nhất chỉ là ngũ giai, sức chiến đấu thì tương đương với tu vi Thiên Tiên bình thường. Mà con rối luyện ra từ tiên thể, phẩm chất cao nhất có thể đạt tới cấp chín, tu vi tương đương với Đại La Kim Tiên.
Khi Nguyệt Minh Các vẫn còn tồn tại trên Lục giới, tiếng oán than dậy đất. Lúc đó Cơ Vô Ưu đích thân ra tay, diệt môn Nguyệt Minh Các, đồng thời cũng đem toàn bộ phương pháp luyện chế tiêu hủy.
Thanh Yểm lại nói: “Tôn chủ, sợ là có người chiếm được bí tịch Nguyệt Minh Các, muốn lần nữa khiến con rối hiện thế.”
“Lui xuống điều tra đi.” Âm thanh Cơ Vô Ưu càng ngày càng lạnh.
Thanh Yểm cung kính đáp: “ Rõ.”
Cơ Vô Ưu lại nhìn Thanh Già vẫn đang quỳ dưới đất: “Mèo con của bổn tọa bị dọa sợ.”
Thanh Già quỳ mọp xuống đất, “Thuộc hạ làm việc tắc trách, lần này xin đi lãnh một trăm Ma tiên*.”
*Ma tiên: roi ma
“ Ừ.” Cơ Vô Ưu cũng không phản bác.
Sau khi Thanh Già lui xuống, Cơ Vô Ưu bế Thi Miểu ôm vào trong ngực, “Tiểu Bạch, ngươi có bị thương không?”
Thi Miểu lúc này mới phát hiện, trên người Cơ Vô Ưu vô cùng lạnh lẽo, không hề có độ ấm, lạnh đến nỗi khiến cả người nàng run rẩy.
Cơ Vô Ưu ôm nàng càng chặt hơn, con ngươi đen nhánh không thấy được ánh sáng: “Sợ sao?”
Ngay sau đó, hắn lạnh buốt mở miệng, tựa như đang trấn an: “Không sợ, có bổn tọa ở đây, người khác không thương tổn được ngươi.”
“Meoo.”
Thi Miểu nghe hắn nói như vậy, lại thấy hơi cảm động.
Nhưng mà đến bây giờ nàng mới hiểu được, hóa ra không chỉ có Tiên giới muốn giết hắn, ngay cả Ma giới cũng muốn.
Giọng nói Cơ Vô Ưu rốt cuộc xuất hiện chút độ ấm: “Con mèo nhỏ, trên người ngươi thật ấm áp.”
Thi Miểu kêu meo meo, lại rúc vào người hắn cọ cọ mấy cái.
...
Ngày thứ năm, thuyền bay đến biên giới của Tang Kỳ.
Lúc thuyền bay hạ xuống, từ xa xa, Thi Miểu đã trông thấy Tang Kỳ Vương mang thuộc hạ đi tới.
Tang Kỳ Vương vóc dáng trung bình, không cao không thấp, hơi mập, trên mặt toàn thịt múp míp, trông qua có mấy phần hiền hòa.
“Tôn chủ.”
Hắn cung kính hành lễ, lại liếc qua Thi Miểu trên bả vai Cơ Vô Ưu, trong lòng không nhịn được thầm nghĩ, ''Hóa ra đây chính là con mèo Ma tôn sủng ái nhất, bất quá chỉ là một con mèo phàm mà thôi, không có gì đặc biệt.''
“Thần đã để ma sứ dọn dẹp hành cung, tôn chủ trước tiên có muốn đi nghỉ ngơi?”
Cơ Vô Ưu rũ mắt: “Đi tuần du.”
Tang Kỳ Vương: “ Dạ.”
Ma tôn tuần du thông thường kiểm tra hai phương diện: quân kỷ và kinh tế.
Tang Kỳ Vương trước tiên đưa Cơ Vô Ưu đến chỗ quân đội. Toàn bộ đội ngũ tổng cộng năm trăm ma binh, ma tướng cầm đầu đứng thẳng tắp nghiêm nghị.
Tang Kỳ Vương nói: “Tôn chủ, đây chính là những tinh anh của Tang Kỳ.”
Cơ Vô Ưu khẽ híp híp tròng mắt, quay đầu nhìn về phía Quân Như Chiến: “Minh U Vương cảm thấy đội quân này như thế nào?”
Đột nhiên bị điểm danh Quân Như Chiến ngẩn ra nửa giây, hai tay hắn ôm quyền*: “Quân đội Tang Kỳ Vương huấn luyện nghiêm ngặt, trật tự có quy củ.”
*ôm quyền: chắp tay; cung tay làm lễ (xưa làm lễ, một tay nắm lại, tay kia bao lấy nắm tay này, chắp lại để trước ngực)
Cơ Vô Ưu bật cười, “Vậy có thể so sánh với quân đội của Minh U Vương chứ?”
Khung cảnh an tĩnh quỷ dị. Thi Miểu đang xem kịch, trong lòng vui vẻ khẽ a một tiếng.
Mặc dù đối với quân đội nàng không có nhiều hiểu biết, nhưng Quân Như Chiến là phần tử hiếu chiến, bàn về trình độ huấn luyện quân đội khẳng định tốt hơn nhiều so với Tang Kỳ châu.
Nhất thời Quân Như Chiến trong lòng như đánh trống, sống lưng rét lạnh, lòng bàn tay thấm ra tầng mồ hôi mịn, “Thần, trị quân cùng Tang Kỳ Vương có chút bất đồng, không dám... Kết luận bừa.”
“Vậy sao.”
Cơ Vô Ưu dừng lại, nhìn về phía quân đội Tang Kỳ Vương: “Tang Kỳ Vương, nếu như Tiên giới tấn công, một chút binh lực này của ngươi có thể chống cự cái gì.”
Sắc mặt Tang Kỳ Vương trắng nhợt.
Những năm này hắn phát triển kinh tế Tang Kỳ châu, quả thật cũng bỏ quên huấn luyện ma binh.
“Thần có tội.”
Ngừng lại một chút, hắn lại thận trọng hỏi: “Tôn chủ, không phải Tiên giới chủ trương hòa bình sao?”
Cơ Vô Ưu khẽ a một tiếng: “Nếu thật sự như thế, vậy Tiên Vân Tông cũng không cần phải an bài gián điệp vào Ma giới.”
Tang Kỳ Vương kinh ngạc.
Cơ Vô Ưu không nhiều lời nữa, xoay người rời đi. Tang Kỳ Vương xoa xoa mồ hôi trên đầu, chạy theo phía sau.
Sau đó, Cơ Vô Ưu lại tuần tra hầm mỏ của Tang Kỳ châu. Hầm mỏ là xí nghiệp thịnh vượng nhất nơi này. Tang Kỳ Vương một đường đưa Cơ Vô Ưu đi xuống, đáy lòng mơ hồ có chút tự hào.
Chờ việc tuần tra kết thúc, Ma giới đã vào đêm.
Buổi tối, Tang Kỳ Vương chuẩn bị tiệc đón gió tẩy trần cho Cơ Vô Ưu ở Tang Kỳ Vương phủ, nhưng bị Cơ Vô Ưu cự tuyệt.
“Bổn tọa đột nhiên cảm thấy hơi mệt, sẽ không tham gia yến tiệc tiếp đãi của Tang Kỳ Vương.”
Tang Kỳ Vương: “...”
Thi Miểu: “...”
Đại boss như ngươi thân thể yếu đuối sao?
Tang Kỳ Vương không dám nói gì giữ lại, cung kính khom người, đưa mắt nhìn Cơ Vô Ưu rời đi.
Cơ Vô Ưu ôm Thi Miểu, ánh mắt nhìn về phía Ma cung, trong mắt lộ ra tối tăm mịt mù: “Con mèo nhỏ, theo bổn tọa trở về Ma cung nghênh đón khách Tiên giới.”
-
Hôm nay là ngày Ngọc Tang quả trưởng thành, vạn năm khó gặp.
Tầng ba Ma điện trước kia lạnh lẽo vắng lặng, hôm nay trọng binh canh giữ, trông chừng nghiêm ngặt.
Dưới ánh trăng trong trẻo, một đội ngũ nhỏ tập họp dưới lầu các.
Họ là những đệ tử tinh anh được Tứ đại Tiên môn cùng các tộc Tiên giới phái đến, tu vi đều trên Thiên Tiên. Tối nay nhất định phải lấy được Ngọc Tang quả hiếm thấy vạn năm mới kết trái.
Dưới lầu các, mùi hoa thơm ngào ngạt. Mấy người nhìn về phía lâu đài trên không, trong mắt dù ít dù nhiều vẫn toát ra vẻ tham lam.
Một vị đệ tử áo trắng vừa định bước lên lầu thì bị người bên cạnh ngăn cản: “Giang sư huynh, ta cảm thấy có bẫy.”
Vị đệ tử được gọi Giang sư huynh kia quay đầu, bất mãn nói: “Có bẫy gì? Ngươi hoài nghi đệ tử Tiên Vân Tông chúng ta?”
Ma binh bên ngoài tầng tầng lớp lớp, muốn vào cũng không dễ dàng, may mà có chỉ dẫn của Cố Ngọc Hi nằm vùng bọn họ mới thành công vượt qua ma binh đến nơi này.
Người kia sắc mặt ửng đỏ: “Đương nhiên không phải.”
Hắn giải thích: “Ngọc Tang quả vạn năm mới gặp một lần, vậy mà vào ngày nó trưởng thành Cơ Vô Ưu lại đi ra ngoài tuần du, còn chiêu cáo Lục giới, ta lo lắng Cơ Vô Ưu bất cứ lúc nào cũng có thể trở về.”
Hắn còn chưa nói hết, một gã đệ tử áo đen khác ngắt lời hắn, “Niếp sư đệ, ta thấy ngươi đã quá lo lắng rồi, bây giờ Cơ Vô Ưu đang ở Tang Kỳ châu, ít nhất cũng phải mất năm ngày mới có thể trở về.”
“Nếu thật sự có bẫy vậy Cơ Vô Ưu còn bố trí nhiều ma binh như vậy làm gì?”
Lời này cũng không phải không có đạo lý.
Niếp Như Phong gật gật đầu. Chẳng qua hắn vẫn luôn cảm thấy nơi nào đó có vấn đề.
Hắn cũng không tự mình rối rắm lâu, nhanh chóng theo chân đội ngũ đi lên lầu.
Càng đến gần lầu các, mùi hoa càng thêm ngào ngạt.
Chẳng mấy chốc, mấy người đã bước vào lầu các, liếc mắt một cái đã chú ý tới Ngọc Tang thụ cùng với loại quả kết trái trên ngọn —— Ngọc Tang quả.
“Đây chính là Ngọc Tang quả sao? Nhìn cũng không có gì đặc biệt.”
“Ngọc Tang quả sau khi thành thục thì tương đương với một viên linh châu, ẩn chứa tiên lực vô tận, sau khi ăn nó, tốc độ tu luyện cũng sẽ cao hơn gấp hai ba lần.”
“Khó trách nhiều người muốn có được nó như vậy.”
“Các ngươi nói xem, chúng ta mang Ngọc Tang quả trở về, chưởng môn sẽ thưởng nó cho ai?”
Lời này vừa nói ra, hiện trường nhất thời yên tĩnh.
Đúng vậy, Ngọc Tang quả sẽ cho ai chứ?
Bảo vậy thiên hạ này, ai ai cũng muốn.
Lầu các lâm vào an tĩnh quỷ dị, mọi người đều cảnh giác nhìn nhau chằm chằm.
Tình cảnh này duy trì mất mấy phút, cuối cùng vẫn là Niếp Như Phong vừa mới nói chuyện đứng dậy: “Ngọc Tang quả là thánh vật, tất nhiên sẽ thưởng nó cho đệ tử xứng đáng, mọi người là người Tiên môn, đều có năng lực cả.”
Câu này trấn an không ít người.
Trong đám người có đệ tử đưa ra đề nghị: “Ngọc Tang thụ không thể ở lại Ma giới, chúng ta cũng mang nó đi cùng.”
“ Được.” Mấy người liên tục lên tiếng đáp lại.
Vừa nói, Giang Khách Lưu dẫn đầu vươn tay ra chuẩn bị hái Ngọc Tang quả xuống. Nhưng hắn còn chưa chạm vào Ngọc Tang quả đã bị một lực lượng bắn ngược ra ngoài, nặng nề ngã trên cây cột, khóe miệng tràn ra một tia máu tươi.
“Vừa rồi là cái gì!”
Hắn gần như cắn răng nghiến lợi nói.
Niếp Như Phong kêu lên: “Giống như thần lực bảo hộ Ngọc Tang quả.”
Hắn như nhớ ra cái gì đó, tự lẩm bẩm, “Hóa ra tin đồn là thật!”
Nếu như là thánh vật, vậy tất nhiên lúc Ngọc Tang quả thành thục sẽ có một tầng bảo vệ, chỉ có người trồng nó mới có thể hái xuống.
“Niếp sư huynh, nên làm gì bây giờ?”
Trong mơ hồ, đám người này coi Niếp Như Phong trở thành người đáng tin cậy.
Nếu không thể mang Ngọc Tang quả đi được, chuyến đi này của bọn họ không phải công cốc sao?
Niếp Như Phong nhất thời cũng không biết như thế nào.
“Ta cũng không tin hôm nay ta không hái được Ngọc Tang quả này.” Một vị Tiên giả dáng người tráng kiện hừ một tiếng nói.
Tu vi của hắn đã là Kim Tiên trung kỳ, giữa đám đệ tử này, thực lực đứng trước nhiều phần.
Hắn cũng vươn tay đến gần Ngọc Tang quả, nhưng mà không ngoài dự liệu, kết quả của hắn cùng Giang Khách Lưu đều giống nhau.
Lầu các lại lần nữa rơi vào an tĩnh.
Ngay tại lúc này, một trận ma khí dày đặc xông tới, trong ma khí truyền tới âm thanh trong trẻo của một thiếu niên: “Chư vị tới Ma giới vì sao không đi đại điện?”
Một đám đệ tử Tiên giới nhất thời đổi sắc mặt, bọn họ theo thanh âm nhìn qua —— Là Ma tôn Cơ Vô Ưu vốn nên ở Tang Kỳ châu.
Thân hình Cơ Vô Ưu ngay lập tức hiện ra, cả người hắn khoác trường bào màu đen, nơi vạt áo thêu hoa văn hình con rồng bằng tơ vàng, không chỗ nào là không tinh xảo đẹp đẽ quý giá. Vóc dáng hắn thon dài như ngọc, dung mạo lại tuấn mỹ vô song, lúc này, nằm trên vai hắn là một con mèo trắng có đôi mắt xanh lam.
Dù cho cả Tiên giới đều mang danh Tiên nhân, nhưng cũng không thể so với hắn.
Khóe miệng Cơ Vô Ưu treo nụ cười, giống như một bộ dáng dễ dàng nói chuyện, nhưng các đệ tử Tiên giới lại vô cùng sợ hãi.
Năm ngày trước, mọi người tận mắt nhìn thấy hắn lên thuyền bay đi tuần du, vào lúc này tại sao hắn lại xuất hiện ở đây?
“Cơ Vô Ưu... Ngươi không phải đang ở Tang Kỳ châu...”
Giang Khách Lưu hoảng sợ nói.
“Đúng vậy.”
Cơ Vô Ưu ung dung thong thả mở miệng, hắn lững thững đi tới phía trước Ngọc Tang thụ, vươn tay hái lấy một chiếc lá cây.
Mọi người thấy động tác của hắn, không kiềm được nhịp tim hơi chậm lại.
Tại sao... thần lực của Ngọc Tang thụ không bắn ngược hắn?
Cơ Vô Ưu nghịch lá cây trong tay, nụ cười trên mặt ấm áp: “Tiên giới không phải được xưng là đệ nhất Lục giới sao? Thế nào, ngay cả truyền tống trận cũng chưa từng nghe qua?”
Truyền tống trận...
Đương nhiên bọn họ biết, nhưng truyền tống trận nhanh nhất cũng cần nửa ngày, hơn nữa còn phải chuẩn bị đầy đủ trước thời hạn.
Dĩ nhiên tu vi càng cao, tốc độ truyền tống sẽ càng mau.
Mấy vị đệ tử Tiên giới đứng tại chỗ đều không thể tin nổi mà nhìn hắn —— Thực lực của Ma tôn Cơ Vô Ưu đã khó mà đoán trước.
Cơ Vô Ưu nhìn về phía Giang Khách Lưu bị thần lực Ngọc Tang quả đánh bay, tặc lưỡi chậc chậc hai tiếng: “Ngọc Tang quả của Bổn tọa há có thể dễ dàng lấy trộm, bây giờ chịu khổ chưa?”
Giang Khách Lưu cũng không biết lấy dũng khí từ đâu, hừ một tiếng: “Cái gì của ngươi! Ngọc Tang quả vốn chính là vật của Tiên giới, là đồ vô sỉ nhà ngươi đoạt mất, còn muốn trồng nó ở Ma giới, hôm nay Giang Khách Lưu ta dù chết ở chỗ này cũng phải đem Ngọc Tang quả trở về.”
Nghe hắn nói tới Giang Khách Lưu, Thi Miểu không nhịn được nhìn về phía hắn.
Cái tên Giang Khách Lưu này nàng vẫn có chút ấn tượng.
Giang Khách Lưu ở trong nguyên văn được coi là nam phụ số bốn, là sư huynh của Dung Nguyệt Chi, từ sau khi Dung Nguyệt Chi tiến vào Tiên môn, hai người thường xuyên bên nhau cày phó bản này, làm nhiệm vụ gì gì đó, hắn thích Dung Nguyệt Chi, nhưng mà trong lòng Dung Nguyệt Chi chỉ có sư phụ.
Mấy tên nam phụ thích Dung Nguyệt Chi mỗi người đều có đặc sắc riêng, đặt ở mấy quyển sách khác đều có khả năng trở thành nam chính.
Mặc dù Giang Khách Lưu không bằng những nam phụ phẩm chất thượng thừa khác, nhưng đối với Dung Nguyệt Chi vô cùng tốt. Trong một bí cảnh, hắn đỡ cho Dung Nguyệt Chi một kích trí mạng, đổi lấy một cái hôn của nàng liền hạnh phúc qua đời.
Mẫu thai solo* đến nay Thi Miểu vẫn không hiểu.
*Mẫu thai solo: một dạng cẩu độc thân, FA
Đến cái mạng cũng không còn thì một nụ hôn có quan trọng không?
Giang Khách Lưu ngang nhiên mắng chửi Cơ Vô Ưu như vậy, nguyên văn viết hắn hữu dũng vô mưu* xem ra là sự thật.
*hữu dũng vô mưu: chỉ có vũ lực mà không có trí thông minh, ngu si tứ chi phát triển.
Cơ Vô Ưu ồ một cái qua loa lấy lệ.
Giang Khách Lưu tức giận gần chết.
Sau một lúc, Cơ Vô Ưu lại nói, “Bổn tọa có thể đưa Ngọc Tang thụ cho các ngươi.”
Mọi người cả kinh, mừng rỡ nhìn Cơ Vô Ưu.
—— Sao hôm nay Ma tôn dễ tính như vậy?
Nhưng mà phần vui mừng này còn chưa lan đến đáy lòng, Cơ Vô Ưu lại lên tiếng: “Nhưng mà, dù cho bổn tọa đem Ngọc Tang thụ cho Tiên giới, các ngươi cũng không thể trồng nó sống.”
Thi Miểu từ đáy lòng cho Cơ Vô Ưu một like.
Sóng gió này thật lợi hại, tổ an Ma tôn.
“Ngươi nói bậy!” Giang Khách Lưu tức giận nói, “Tiên giới hàm chứa tiên lực vô tận, sao có thể không trồng nổi? Ta thấy có mà ngươi muốn một mình nuốt trọn Ngọc Tang quả! Ma giới quả nhiên đều là đồ hèn hạ vô sỉ!”
Đối với sự tức giận của hắn, Cơ Vô Ưu vô cùng hài lòng.
Hắn thả Thi Miểu xuống, lại đưa tay chạm vào Ngọc Tang quả.
Thần lực không hề bắn ngược hắn.
Ngay sau đó, dưới sự khó tin của mọi người, Cơ Vô Ưu hái Ngọc Tang quả xuống, “Tiên giới bây giờ cũng không nói cho các ngươi —— Ngọc Tang thụ có thể sống ở bất kì nơi nào, nhưng cần có một điều kiện.”
Hắn dường như đang trêu chọc bọn họ, nhìn thấy những khuôn mặt tức giận, sợ hãi, tâm trạng cũng trở nên thoải mái hơn.
Cơ Vô Ưu vuốt ve Ngọc Tang quả, nhẹ nhàng mở miệng.
“Chỉ có... thần mới có thể trồng Ngọc Tang thụ.”
Thần, đây chính là chủng tộc đã bị tuyệt diệt hàng triệu năm.
Niếp Như Phong giật giật khóe môi, không thể tin nói: “Ngươi... Là thần?”
Không thể nào!
Thần đã biến mất hàng triệu năm, cõi đời này làm gì còn thần, hơn nữa... Thần sao có thể cùng Ma giới thông đồng làm bậy!
Thi Miểu cũng sợ ngây người.
Nàng cũng không nghĩ tới Cơ Vô Ưu là thần.
Nguyên văn cố ý để làm nổi bật nam nữ chính mà giản lược bối cảnh của nhân vật phản diện.
Cho nên, thân thế của Cơ Vô Ưu đã trở nên mơ hồ, mà một thân tu vi hắn cũng giống như tác giả tận lực thêm vào.
Hôm nay biết được hắn là thần, như vậy mọi việc đều trở nên hợp lý.
Bởi vì thần vốn chính là lục giới chí tôn*.
*chí tôn: cao quý
Trình độ kinh ngạc của mấy tên đệ tử Tiên giới cũng không kém gì Thi Miểu.
Cơ Vô Ưu cầm Ngọc Tang quả, rảnh rỗi nhàn nhàn nói: “Nếu các ngươi muốn lấy được Ngọc Tang quả đến thế, như vậy —— “
Hắn cố ý ngừng lại, đưa tay nắm lấy đầu Thi Miểu, dùng sức tách cái miệng nhỏ của nàng, sau đó Ngọc Tang quả ở trong tay hắn càng lúc càng nhỏ, cuối cùng biến thành trái cây bé tẹo như viên chocolate.
Vào Thi Miểu còn chưa kịp phản ứng, hắn liền nhét viên chocolate vào miệng của nàng, cũng nắm chặt miệng Thi Miểu, không cho nàng phun ra.
“Như vậy thì, liền cho Tiểu Bạch nhà ta đi.”
Cơ Vô Ưu hài lòng cười cười.
Thi Miểu: “???”