Xuyên Thành Mèo Cưng Của Vai Ác Ma Tôn

Chương 6: Chương 6: Giết Cơ Vô Ưu




Những ngày qua, chuyện Cơ Vô Ưu chuẩn bị tuần du Ma giới đều bị mấy giới còn lại nghe ngóng được. Đồng thời, việc hắn muốn mang thú cưng đi Vân Kính du ngoạn cũng được lan truyền khắp phía.

Tứ giới bắt đầu rục rịch.

Nguyên nhân không có gì ngoài việc —— Ngọc Tang quả vạn năm mới kết trái kia đã sắp trưởng thành.

Tứ đại môn phái Tiên giới cùng các tộc nhanh chóng triệu tập một hội nghị bí mật.

Tiên Vân Tông hiện nay đã trở thành môn phái có thực lực mạnh mẽ nhất Tứ đại Tiên môn, chưởng môn Đạm Đài Ngọc đã ở bậc Cửu Thiên Huyền Tiên hậu kỳ, chỉ thiếu một chút nhân duyên thì có thể lên cấp Tiên quân; mà Chưởng giáo chân nhân vẫn luôn bế quan tu luyện đã là Tiên quân trung kỳ, khắp Tiên giới đều không có đối thủ.

Hơn nữa những trưởng lão còn lại của Tiên Vân Tông đều đã tu luyện đến Đại La Kim Tiên hậu kỳ.

Chính vì vậy, Tam môn đại tiên đều coi Tiên Vân Tông như Thiên Lôi sai đâu đánh đó.

Đạm Đài Ngọc ngồi ở vị trí thủ lĩnh, bên trái là các trưởng lão Tam môn đại biểu, bên tay phải là tộc trưởng các tộc.

Tộc trưởng Hồ tộc dẫn đầu mở miệng: “Cơ Vô Ưu vào ngày Ngọc Tang quả trưởng thành đi tuần du, đây tuyệt đối là cơ hội ngàn năm có một, chúng ta không thể bỏ qua.”

Thực lực của Cơ Vô Ưu đều khiến Tứ giới kiêng kỵ. Hiện giờ đích thị là một cơ hội tốt, thiên thời địa lợi nhân hòa.

Hạc Minh Tông trưởng lão đứng lên, biểu tình kích động, chòm râu bạc phơ khẽ run: “Ta nhất trí với ý kiến của Tộc trưởng Hồ tộc, Ngọc Tang thụ vốn là thứ thuộc về Tiên giới, đáng hận thay bị Cơ Vô Ưu đoạt mất!”

Hắn vừa dứt lời, bốn phía vang lên tiếng tán thành.

“Nói không sai! Ngọc Tang thụ vốn là của Tiên giới chúng ta.”

“Lần này chúng ta chẳng những muốn đoạt lại Ngọc Tang quả, mà còn muốn đòi Ngọc Tang thụ trở về.”

“Cơ Vô Ưu kia vạn năm gieo họa, không biết đã biến Ngọc Tang thụ thành cái dạng gieo họa gì!”

“Ngọc Tang thụ ở Ma giới sợ là sẽ phải dính ma khí, sau khi đòi trở về nhất định phải tìm một tiên phủ tốt nhất để tẩm bổ.”

“Bồng Lai đảo tiên khí sung túc, rất thích hợp nuôi dưỡng Ngọc Tang thụ.”

“...”

Mọi người ngươi một câu ta một câu, tất cả đều bắt đầu thảo luận cảnh tượng sau khi đoạt lại Ngọc Tang thụ.

Một người trong đó nhìn về phía Đạm Đài Ngọc, “Đạm Đài chưởng môn, chuyện này ngươi thấy thế nào?”

Tiếng thảo luận đột nhiên im bặt, chúng tiên đang ngồi đều khao khát nhìn về phía Đạm Đài Ngọc.

Đạm Đài Ngọc khẽ nhíu mày không đồng ý, trong lời nói còn có chút do dự, “Chuyện này không đơn giản như vậy, Cơ Vô Ưu không thể nào để mặc Ngọc Tang quả ở lại Ma giới.”

Lời này vừa nói ra, hội nghị trong nháy mắt trầm tĩnh lại.

Lăng Vân Phong Phong chủ nói: “Thanh Phong trưởng lão, không phải Ngọc Hi đang ở Ma giới sao, ngươi hỏi nàng một chút tình huống cụ thể.”

Những người còn lại phụ họa, “Đúng vậy, hiện nay Ngọc Hi ở Ma giới, khẳng định nắm bắt được nhiều hơn so với chúng ta.”

Ánh mắt các vị Tộc trưởng trong nháy mắt lại dời đến trên người Cố Thanh Phong.

Cố Thanh Phong hơi khựng lại, từ trong ngực lấy ra ngọc giản liên lạc với Cố Ngọc Hi, nhanh chóng rót vào một chút tiên lực.

Làm xong những việc này, mọi người lo lắng chờ đợi Cố Ngọc Hi hồi âm.

Cũng không biết đã trôi qua bao lâu, đầu bên kia ngọc giản vang lên giọng nữ thanh lệ.

“Cha.”

Cố Thanh Phong dưới sự mong đợi của mọi người, mở miệng hỏi, “Cơ Vô Ưu có phải thật sự muốn đi tuần du?”

Ngọc giản: “ Dạ.”

Ngừng một chút, đầu bên kia lại nói: “Nhưng hắn đã an bài Ma binh trấn thủ.”

Cố Thanh Phong: “Ngày Ngọc Tang quả chín muồi hôm đó, con cùng chúng ta nội ứng ngoại hợp*.”

*nội ứng ngoại hợp: trong ngoài phối hợp

Ngọc giản: “Cha, tuần du lần này Ma tôn đưa con đi theo cùng, nhưng mà con gái có thể nói cho các vị sư huynh làm thế nào để tránh được mạng lưới giám sát của Ma cung.”

Cố Thanh Phong ngẩn người.

Đầu kia ngọc giản còn nói: “Bây giờ Ma tôn rất tín nhiệm con, hắn đã tin tưởng con nguyện ý đầu quân vào Ma giới.”

Trên mặt Cố Thanh Phong lộ ra nụ cười vui vẻ an tâm: “ Chờ chúng ta giải quyết xong Cơ Vô Ưu, cha sẽ đón ngươi trở về Tông môn.”

Ngọc giản: “... Vâng.”

Kết thúc truyền tin, nỗi lo lắng của các vị Tộc trưởng cùng các vị Trưởng lão cũng biến mất: “Đạm Đài chưởng môn, có Ngọc Hi do thám cho chúng ta, lần đoạt lại Ngọc Tang quả này chỉ như lấy đồ trong túi, ngài hãy yên tâm.”

“Đúng vậy.”

Những người còn lại phụ họa nói.

Đạm Đài Ngọc thấy bọn họ kiên quyết như vậy, liền gật đầu đáp ứng.

Chỉ là——

Những gì bọn họ có thể nghĩ đến, sao Cơ Vô Ưu lại không nghĩ ra?

Nhưng những lời Cố Ngọc Hi nói lại không giống nói láo. Trừ phi nàng ta đã thật sự đã đọa ma, đầu phục Ma giới.

...

Sau khi kết thúc truyền tin với Cố Thanh Phong, Thanh Già dâng ngọc giản trả lại cho Cơ Vô Ưu.

“Tôn chủ, ngài thật sự để mặc bọn họ đến Ma giới vào ngày Ngọc Tang quả trưởng thành sao?”

Cơ Vô Ưu đang ngồi vẽ tranh, trong tranh vẽ một con mèo trắng nhỏ với đôi mắt xanh thẳm, nhìn bức họa vẫn chưa hoàn thành, hắn lười biếng ừ một tiếng.

Thanh Già lo âu: “Tôn chủ, nếu Ngọc Tang quả thật sự bị bọn họ cướp được...”

Cơ Vô Ưu khẽ chấm một giọt mực khiến ánh mắt Mèo con trông càng thêm có thần, “Bọn họ nghĩ Ma giới là nơi nào? Muốn tới thì tới, muốn đi thì đi? Nếu khách nhân đã muốn tới, chúng ta lí nào lại không tiếp đãi?”

Hắn dừng một chút, “Đi xuống chuẩn bị, cứ như thường lệ cử hành.”

Thanh Già: “ Rõ.”

Cơ Vô Ưu vẽ xong nét bút cuối cùng, nhìn về phía Mèo con ngồi ngay ngắn trên bàn sách đang nhắm mắt gật gù, tâm tình rất tốt, hắn dùng bút chọc chọc lỗ tai mèo, “Buổi tối không ngủ, bây giờ lại bắt đầu mệt mỏi.”

Thi Miểu mở mắt ra, đoan chính ngồi thẳng lại, thấy Cơ Vô Ưu vẫn ở chỗ cũ cầm bút vẽ tranh, nàng lại từ từ nhắm hai mắt.

Biến thành mèo thì cũng lây nhiễm thói quen của mèo.

Cơ Vô Ưu cười khẽ, “Thôi, ngươi cứ ngủ đi.”

Đúng lúc này, bên ngoài lại vang lên âm thanh Minh U Vương.

Cơ Vô Ưu gác bút: “Vào đi.”

Dứt lời, hai bóng dáng một trước một sau đi tới.

Người ở phía trước là Minh U Vương Quân Như Chiến, mà sau lưng hắn là người Thi Miểu đã gặp mấy ngày trước —— quân sư bán tiên nửa ma của Quân Như Chiến.

Quân Như Chiến sau khi đi vào cung kính hành lễ: “Tôn chủ.”

Cơ Vô Ưu khẽ ừ, nhìn về phía nam nhân sau hắn: “Vị này là?”

Quân Như Chiến giới thiệu: “Khởi bẩm tôn chủ, đây là thuộc hạ của thần, tên là Úc Ảnh Hà.”

Úc Ảnh Hà cũng tiến lên hành lễ.

Thi Miểu trong nháy mắt liền tỉnh táo.

Người này chính là Úc Ảnh Hà?

Úc Ảnh Hà trong nguyên tác chính là nam số 2, suýt chút nữa song tu với nữ chính.

Cốt truyện miêu tả Úc Ảnh Hà Tiên Ma hỗn huyết, là bán Tiên nửa Ma, nửa chính nửa tà. Giữa dàn hậu cung mỹ nam của Dung Nguyệt Chi, trừ nam chủ Đạm Đài Ngọc thì hắn là người có khí chất tốt nhất.

Thi Miểu đem ánh mắt tò mò liếc qua liếc lại một vòng trên người Úc Ảnh Hà và Quân Như Chiến.

Nguyên văn không viết quan hệ của Úc Ảnh Hà cùng Quân Như Chiến, càng không viết hắn là thuộc hạ của Quân Như Chiến.

Hôm nay lốp xe dự phòng số một và số hai thành lập quan hệ hợp tác, cốt truyện còn có thể giữ vững sao.

Kỳ thật nàng rất mong chờ cốt truyện diễn ra.

Dưa* này tuy rằng độc, nhưng mà rất giải trí nhé.

*Dưa: ý chỉ drama. Từ này hay được sử dụng trong showbiz, như hóng dưa

Cơ Vô Ưu cũng không hỏi nhiều.

Quân Như Chiến lại nói: “Mấy ngày nay ở Ma cung làm phiền không khí yên tĩnh của Tôn chủ, thần định ngày mai liền mang theo thuộc hạ trở lại Minh U Thành.”

Ngón tay Cơ Vô Ưu khẽ gõ gõ mặt bàn: “Mấy ngày nữa chính là sự kiện tuần du Ma giới, đến lúc đó Minh U Vương cùng đi với bổn tọa?”

Quân Như Chiến: “... Dạ.”

Hắn có thể nói không đi sao?

Khóe môi Cơ Vô Ưu khẽ cong lên, tâm tư khó đoán, “Minh U Vương nghỉ ngơi cho tốt, mười ngày sau, chúng ta sẽ khởi hành.”

Quân Như Chiến: “ Vâng.”

Rời khỏi đại điện, Quân Như Chiến nhíu mày: “Hắn có ý gì? Có phải hắn đã biết kế...”

“Vương gia.”

Úc Ảnh Hà cắt đứt lời hắn, “Nơi này là Ma cung, có nhiều tai mắt.”

Quân Như Chiến trong nháy mắt im lặng.

Đáy mắt Úc Ảnh Hà một mảnh phiền muộn: “Bất kể như thế nào, trước cứ thuận theo tự nhiên, đừng để ý đến chuyện đó.”

Quân Như Chiến trong lòng giận dữ, nhưng hắn tin tưởng phán đoán của Úc Ảnh Hà liền gật đầu.

...

Sau khi hai người rời đi, Cơ Vô Ưu ôm Thi Miểu bước tới lan can cẩm thạch, hắn nhẹ giọng mở miệng, “Ma giới càng ngày càng thú vị, thật mong chờ không biết khung cảnh ngày đó khách khứa đến sẽ như thế nào, nhất định rất náo nhiệt.”

Một lúc lâu sau, trong mắt hắn bỗng nhảy nhót một ngọn lửa, xem ra lần này hắn thật sự rất vui vẻ.

“Đã lâu không có hưởng thụ qua thú vui thí tiên*.”

*thí tiên: giết tiên

Thi Miểu: “?”

Cơ Vô Ưu nhấc cổ Thi Miểu lên, đối diện với cặp mắt xanh thẳm, đột ngột mở miệng, “Con mèo nhỏ, ngươi có chờ mong món quà bổ tọa tặng cho ngươi không? Hử?”

Thi Miểu: “... Meo.”

Không dám mong đợi.

-

Mười ngày sau, đội ngũ ma binh đã chuẩn bị sẵn sàng. Thanh thế phô trương thật lớn khiến những giới còn lại nghị luận sôi nổi, thậm chí còn có Tiên nhân tự mình đến Ma giới hóng chuyện.

Cúng tế xong, Cơ Vô Ưu giữa tiếng hoan hô của một đám ma dân bước lên thuyền bay.

Thuyền bay này gồm có hai tầng, bề ngoài lộng lẫy tinh xảo. Lôi kéo thuyền bay là một loài phi ký* ở Ma giới, có thể ngày đi ngàn dặm, đôi cánh màu đen giương ra cũng có thể che khuất bầu trời.

*phi ký: ngựa bay

Ngoài thuyền bay của Cơ Vô Ưu, còn có mấy ngàn tên ma binh đi theo, mây đen áp thành*, mênh mông cuồn cuộn

*mây đen áp thành: ý chỉ áp lực nặng nề

Thi Miểu nằm trên bả vai Cơ Vô Ưu, trợn mắt há mồm nhìn khí thế bừng bừng của đội ngũ tuần du.

Nàng lại có thể thấy được kỹ xảo điện ảnh trị giá hàng chục triệu đô la ngoài đời thực.

Lúc này, kèn đã tấu vang.

“Tôn chủ xuất hành —— “

“Tôn chủ xuất hành —— “

Phi ký dang rộng đôi cánh bay thẳng lên trời, mênh mông cuồn cuộn kéo theo thuyền bay hướng về phía đông.

Trạm tuần du thứ nhất là Tang Kỳ châu.

Với tốc độ của phi ký ước chừng khoảng năm ngày có thể đến nơi.

Tang Kỳ châu nhờ vào mỏ vàng mỏ bạc lớn nhất Ma vực để chế tạo vũ khí lạnh, phát triển kinh tế, là ma vực giàu có nhất trong 12 ma vực. Năm đó các ma vực khác chiến tranh không ngừng, Tang Kỳ vương dựa vào điều kiện trời cao ưu ái mà ngăn chặn chiến hỏa cho Tang Kỳ châu.

Về sau nữa khi thiếu niên ma tôn hiện thế, hắn cũng là người thứ nhất đứng lên đầu hàng giao hảo.

Tầng thứ hai thuyền bay là địa phương nghỉ ngơi của Cơ Vô Ưu, bố trí cũng tương đối sang trọng hoa lệ khí phái.

Thi Miểu tò mò nằm ở trên bệ cửa sổ, quan sát cảnh tượng bên ngoài thuyền bay.

Giờ phút này, bọn họ cách mặt đất khoảng chừng 10 mét, ma dân vui mừng bên dưới cũng dần dần thu lại chỉ còn những chấm nhỏ.

Nàng nằm ở cửa sổ nhìn hồi lâu, liền nghe thấy giọng nói Thanh Già.

“Tôn chủ, Ma cung đã dựa theo chỉ thị của ngài bố trí.”

“ Ừ.”

Cơ Vô Ưu nhàn nhạt đáp lại.

Thanh Già không rời đi, nàng nghi ngờ nói: “Chỉ mấy ngày nữa là Ngọc Tang quả trưởng thành, đến lúc đó ngài không ở trong cung...”

Nếu Ngọc Tang quả bị Tiên giới đoạt mất thì làm thế nào?

Trong con ngươi của Cơ Vô Ưu rốt cuộc xuất hiện cảm xúc, mơ hồ lộ ra chút hưng phấn, “Bọn họ, không bản lãnh kia.”

Thi Miểu: “...”

Người giỏi, ma tôn nói chuyện chính là có khí thế.

Thanh Già cúi đầu, “ Dạ.”

Lúc này Thanh Già mới đi xuống.

Cơ Vô Ưu ôm Thi Miểu đến bên người, tâm tình vô cùng vui sướng vuốt ve bộ lông mềm mại.

Nói chung nàng biết Ma tôn vui vẻ vì cái gì——

Vào thời điểm Tiên giới tới cướp đoạt Ngọc Tang quả, chính là ngày hắn thí tiên.

Sau khi Thanh Già rời đi không lâu, tầng hai vang lên tiếng gõ cửa, “Tôn chủ, nô tỳ tới đưa thức ăn cho Mèo nhỏ.”

Thanh âm này trống rỗng khó chịu, khiến Thi Miểu nghe được cả người nổi da gà.

Cứ như tiếng móng tay cọ rít ở trên bàn vậy.

“Vào đi.”

Cửa bị đẩy ra, từ bên ngoài tiến vào một tỳ nữ đẫy đà, nàng cúi thấp đầu, cung kính đem thức ăn đặt lên bàn.

Người này —— sao bước đi lại giống như một người máy.

Thi Miểu tò mò nhìn chằm chằm nàng ta.

Thị nữ giống như không chú ý tới ánh mắt Thi Miểu, đột nhiên, nàng rút ra một đoản kiếm bên người, đoản kiếm kia trong nháy mắt liền dấy lên ngọn lửa màu xanh đen, sau đó thẳng tắp nhắm về phía Cơ Vô Ưu đâm tới.

“Meooo!”

Thi Miểu hét lên một tiếng.

Thị nữ cũng không vì tiếng mèo kêu mà dừng lại, nàng ta vẫn luôn miệng nỉ non, tựa như đang nói chuyện, lại như đang niệm chú.

Đao kia cũng không thể chạm tới Cơ Vô Ưu được.

Thân hình hắn khẽ động, trong nháy mắt biến mất, sau đó lại trong nháy mắt xuất hiện phía sau lưng thị nữ.

“Không biết tự lượng sức mình.”

Thị nữ kia phản ứng lại, nàng ta nhìn chằm chằm Cơ Vô Ưu với ánh mắt đen ngòm.

Thi Miểu lúc này mới thấy rõ dung mạo nàng ta —— sắc mặt ảm đạm, đôi mắt như hai cái động sâu, không có con ngươi, cũng không có lòng trắng, cánh môi đỏ thẫm giống như là vừa mới hút máu vậy.

Bộ dáng kia y hệt nữ quỷ trong phim kinh dị.

Nàng ta cười khặc khặc, xung quanh nổi lên một tầng sương đen, sương đen dày đặc trong nháy mắt bao phủ Cơ Vô Ưu.

Thi Miểu thật ra không lo lắng cho Cơ Vô Ưu, một đại ma đầu có thể rung trời chuyển đất không có khả năng bị một nữ quỷ giết chết.

Nữ quỷ kia lại bắt đầu âm thanh nỉ non.

“ Ầm.”

Tiếng nổ mạnh vang lên.

Quả nhiên không ngoài dự đoán của Thi Miểu, chỉ mới nửa giây, sương đen dày đặc bỗng nhiên nổ tung, thuyền bay cũng bị va chạm rung lắc dữ dội.

Ngay sau đó, Cơ Vô Ưu hiện thân trong làn sương đen, vẫn là bộ dáng vân đạm phong khinh như trước. Mà thân thể nữ quỷ người không ra người, quỷ không ra quỷ đã bị chia năm xẻ bảy.

Kỳ quái chính là, thân thể nàng ta bị phân ra như vậy cũng không thấy chảy máu.

Thi Miểu lấy can đảm xông tới.

Thi thể chỉ còn mỗi cái đầu, miệng đỏ lúc đóng lúc mở, máy móc tự lẩm bẩm ——

“Giết Cơ Vô Ưu.”

“Giết Cơ Vô Ưu.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.