Xuyên Thành Mèo Cưng Của Vai Ác Ma Tôn

Chương 5: Chương 5: Thịt mèo khô




Trở lại Ma Điện, cảnh tượng Quân Như Chiến bóp chết con chuột nhỏ kia vẫn còn ở trong đầu Thi Miểu đọng mãi không tan.

Đây là Tu Tiên giới cá lớn nuốt cá bé, không phải là xã hội “Ngươi yếu ngươi có lý“.

Vận may nàng tốt, tìm được đệ nhất phản diện oss làm chỗ dựa. Mặc dù đại boss có đôi lúc âm tình bất định*.

*âm tình bất định: khó đoán, vui giận thất thường

Cơ Vô Ưu thuận tay ôm Thi Miểu vào trong ngực, lười biếng tựa lên giường gỗ chạm khắc hoa văn, động tác êm ái gãi gãi cằm nhỏ của Thi Miểu, “Cảnh tượng vừa rồi, Tiểu Bạch có thấy không?”

Thi Miểu: “...” Thấy rõ lắm.

Cơ Vô Ưu như bị thần kinh cười lên, “Nếu Tiểu Bạch không nghe lời, ngươi cũng sẽ có kết quả như vậy nha.”

Rõ ràng hắn dùng giọng điệu nhẹ nhàng và dịu dàng nhất, nhưng ý tứ trong lời nói lại khiến người ta không rét mà run.

Nàng nhớ tới nữ phụ pháo hôi* số ba Cố Ngọc Hi.

*pháo hôi: bia đỡ đạn, kẻ chết thay

Hu hu hu, nàng không muốn trở thành một vũng máu đâu.

Thi Miểu chân chó* nhanh trí cọ cọ ngực Cơ Vô Ưu một cái.

*chân chó: lấy lòng, nịnh nọt

Ta ngoan ngoãn như vậy, ngươi không thể giết ta.

Nàng lấy lòng kêu meo meo mấy tiếng.

“Tiểu Bạch ngoan.”

Cơ Vô Ưu lại nhẹ nhàng vuốt ve nàng: “Bổn tọa bây giờ vẫn còn luyến tiếc ngươi.”

“Chỉ cần ngươi ngoan ngoãn, Ma giới không ai dám khi dễ ngươi.”

Thi Miểu lại cọ xát mấy cái vào lòng bàn tay hắn.

Nguy cơ được giải trừ, trong lòng Thi Miểu thở phào nhẹ nhõm.

Tâm tư Cơ Vô Ưu thật sự quá khó đoán.

Truyện được đăng tải tại: https://bitly.com.com/1uej2u

Ma giới đã vào đêm, động tác vuốt ve của Cơ Vô Ưu cũng dần dần chậm lại, trong bầu trời đêm, vầng trăng tròn ló ra khỏi tầng mây, ánh trăng chảy tràn trên mặt đất, toàn bộ đại điện vô cùng an tĩnh.

Thi Miểu thấy Cơ Vô Ưu đã ngủ, thận trọng xê dịch thân mèo.

Nàng mới từ trong ngực hắn chui ra ngoài, còn chưa kịp chạy, lại bị Cơ Vô Ưu kéo trở về trong ngực.

“Còn chạy nữa liền biến ngươi thành thịt mèo khô.”

Thi Miểu: “...”

Không chạy, không chạy.

Đánh chết cũng không dám chạy.

...

Ngày hôm sau, lúc Thi Miểu tỉnh lại, Cơ Vô Ưu đã không còn ở bên cạnh, nàng duỗi người, nhảy ra khỏi giường, nhẹ nhàng bước chân ra khỏi tẩm điện.

Trong thư phòng loáng thoáng truyền đến tiếng nói chuyện.

Nàng men theo thanh âm bước đến——

Cửa thư phòng đang rộng mở, Thanh Yểm cung kính đứng ở trước án thư*, “Tôn chủ, chuyện tuần du*...”

*án thư: bàn đọc sách

*tuần du: Ði tuần, đi xem xét khu đất mình cai trị

Hắn còn chưa dứt lời, đã bị Cơ Vô Ưu cắt ngang.

“Lại đây.”

Thanh Yểm theo tầm mắt Cơ Vô Ưu nhìn sang, chẳng biết từ lúc nào, con mèo được Tôn chủ cưng chiều gần đây đang ngồi xổm trước cửa. Mèo con nghiêng đầu, tò mò nhìn vào bên trong, bộ dáng ngây thơ vô tội.

Mèo nhỏ nghe tiếng gọi, lê chân ngắn bước tới, sau đó nhảy vào lòng Cơ Vô Ưu.

“Tôn chủ.”

Thanh Yểm cung kính gọi một tiếng.

Cơ Vô Ưu sờ lông mèo mềm mại, “Lần tuần du này khởi hành sớm nửa tháng.”

Thi Miểu biết chuyện tuần du Ma giới, trong nguyên văn đã từng miêu tả.

Tuần du là sự kiện trọng đại nhất của Ma giới, cứ trăm năm một lần, lúc đó Ma tôn sẽ cưỡi phi ký* tuần tra mười hai vực Ma giới, thông thường chuyến đi sẽ kéo dài khoảng một tháng.

*phi ký: ngựa bay

Dựa theo nguyên tác, Dung Nguyệt Chi vừa hay gặp phải chuyến tuần du kia.

Thanh Yểm ngẩn ra, “Nhưng mà... “

Cơ Vô Ưu ngắt lời hắn: “Thả tin tức ra bên ngoài nói sau khi kết thúc tuần du, Bổn tọa muốn đưa Mèo nhỏ đi Vân Kính chơi mấy ngày.”

Thanh Yểm đem lời muốn nói nuốt xuống, “ Dạ.”

Hắn vừa định lui ra, nhưng lại bị Cơ Vô Ưu ngăn lại, “Lần tuần du này mang thêm ma binh, để cho bốn giới khác đều biết đến.”

Thanh Yểm mặc dù không rõ ý đồ của Cơ Vô Ưu, nhưng vẫn y theo lĩnh mệnh.

Giao phó xong sự tình, Thanh Yểm nhanh chóng lui xuống, chuyện bố trí ma binh vẫn luôn do hắn phụ trách.

Cơ Vô Ưu trải bản đồ lên bàn. Bản đồ này mô tả cặn kẽ mười hai vực Ma giới, Ma cung nằm ở góc bên phải trên cùng bản đồ, biểu thị thống nhất Ma giới. Chuyến tuần du bắt đầu từ Ma cung, đi dọc theo về phía đông, và sau đó trở lại từ phía nam.

Ngón tay Cơ Vô Ưu nhẹ chỉ xuống bản đồ, môi mỏng hơi cong lên, mang theo chút thâm độc tươi cười, “Lần tuần du này, cũng không biết có bao nhiêu Tiên nhân muốn tới Ma giới làm khách.”

Nghe hắn nói như vậy, Thi Miểu không khỏi tê dại da đầu.

Hắn cố ý sắp đặt cạm bẫy cho Tiên giới đúng không?

Thanh Yểm lui xuống không bao lâu, Thanh Già liền tiến vào đưa thức ăn nước uống.

Thanh Già đã biết Thi Miểu chỉ là một con mèo phàm, những thứ thịt linh thú kia nàng căn bản không cắn nổi, cho nên mỗi lần đưa thức ăn lên đều chế biến trước.

Thi Miểu ăn uống no đủ, đang nằm bò nghỉ ngơi trên giường Cát Ưu. Cuộc sống của mèo rất thư thái. Có ăn có uống, còn có người phục vụ.

Nàng vừa mới nằm không bao lâu, liền bị Cơ Vô Ưu mạnh tay vuốt ve tỉnh táo lại. Nếu mà là con sen khác, nàng nhất định sẽ tức giận!

Thi Miểu tốt tính mặc kệ hắn trêu chọc.

Cơ Vô Ưu đặt tay trên đầu nàng, không nặng không nhẹ nhéo nhéo, “Tuổi thọ con người cùng lắm chỉ có một trăm năm, hào quang rực rỡ chỉ trong nháy mắt, thời gian trăm năm tựa như có chút ít ỏi. Tiểu Bạch, bổn tọa thích ngươi, ngươi có bằng lòng mãi mãi ở lại Ma cung phụng bồi Bổn tọa hay không.”

Lời này của hắn căn bản không có ý thương lượng.

“Nếu Tiểu Bạch không đáp, ta sẽ coi như ngươi đồng ý đấy.”

Thi Miểu: “...”

Nàng có dám nói không đâu.

Vào lúc này hễ nàng đáp lại một tiếng “Không”, bàn tay khớp xương rõ ràng lạnh lẽo của hắn có thể trong nháy mắt bóp vỡ đầu nhỏ của nàng.

Hơi thở tử vong lan từ đầu đến tận chóp đuôi, Thi Miểu rùng mình một cái, lấy lòng cọ xát lòng bàn tay hắn.

Cơ Vô Ưu bật cười, “Thế này mới ngoan.”

Hắn dừng lại, môi mỏng khẽ mở, “Đợi qua nửa tháng nữa, bổn tọa tặng Tiểu Bạch một món món quà, được không?”

Thi Miểu: “... Meoo.”

Hu hu nàng không muốn.

...

Cuộc sống làm mèo của Thi Miểu ở Ma giới vô cùng phong phú vui vẻ.

Chỉ là thời điểm Cơ Vô Ưu muốn vuốt ve nàng, Thi Miểu không thể biểu lộ ra sự kiêu ngạo cao quý của Hoàng thượng đối với con sen.

Truyện được đăng tải tại: https://bitly.com.com/1uej2u

Đêm khuya, bóng tối nồng đậm.

Thi Miểu không hề cảm thấy buồn ngủ. Mèo đều là động vật sống về đêm, nàng cũng không ngoại lệ, trời vừa tối tinh thần nàng liền hưng phấn.

Thi Miểu dùng móng vuốt dè dặt chọc chọc khuôn mặt tuấn tú của Cơ Vô Ưu.

“Meo?”

Thấy hắn không có phản ứng, Thi Miểu quay người lặng lẽ nhảy xuống giường.

Tầng thứ ba Ma cung là tẩm điện của Cơ Vô Ưu, không có sự cho phép của hắn không có bất kỳ người dám tự mình đi lên. Toàn bộ tầng thứ ba cũng không có ma binh canh giữ, ngay cả Thanh Già Thanh Yểm cũng không thấy xuất hiện.

Thi Miểu không nhịn được khẽ thở dài.

Rõ ràng là Ma tôn chí cao vô thượng* tại Ma giới, nhưng lại sống như một lão già cô độc.

*chí cao vô thượng: cao nhất; tối đa; tột bậc; cao cả

Bóng cây ngoài Ma điện khẽ lắc lư, mờ mờ ảo ảo.

Tầng thứ ba Ma điện này, ngoại trừ chủ điện bên ngoài thì còn có những điện phủ khác. Thi Miểu từ khi tới Ma cung đều hoạt động bên trong chủ điện, vừa bước ra ngoài, trí tò mò của nàng liền bị khơi dậy.

Nàng quay đầu nhìn thoáng qua Cơ Vô Ưu.

Thấy hắn đã ngủ liền len lén chạy ra khỏi chủ điện.

Đến gần bên cạnh chủ điện là tàng thư các của Ma cung, vòng ngoài tàng thư có đặt cấm chế, Thi Miểu không vào được chỉ có thể vòng vo ở xung quanh.

Lại đi về phía trước là địa phương ngày thường Cơ Vô Ưu triệu kiến cấp dưới.

Từ tầng thứ ba hướng lên trên còn có một lầu các mái nhỏ, những cây cột đỡ gác mái được điêu khắc từ Hán Bạch Ngọc, trong suốt sạch sẽ, nhìn từ xa giống như một lâu đài trên không lơ lửng phía trên Ma cung.

Nguyên văn miêu tả Tiên Vân Tông to lớn rộng rãi nhưng đối với với Ma điện thì hầu như không nhắc tới.

Hiện giờ xem ra Ma điện không hề kém chút nào so với Tiên giới.

Hơn nữa cùng Tiên môn so sánh, Ma điện còn có thêm một tằng sắc thái thần bí.

Truyện được đăng tải tại: https://bitly.com.com/1uej2u

Ma điện rộng lớn hết sức an tĩnh, đừng nói người, ngay cả quỷ cũng không có. Thi Miểu loanh quanh một lúc, cảm thấy chả có gì bèn chuẩn bị trở về tẩm điện.

Nàng dọc theo đường đi lúc tới để trở về, vòng qua vòng lại, bỗng phát hiện cảnh vật bốn phía không giống lúc vừa nãy nàng đi qua.

Má!

Hình như bị lạc đường.

Ma cung cũng không áp dụng thiết kế đối xứng, mỗi một nơi đều có phong cách riêng, nhìn như tương tự nhưng thật ra lại khác biệt. Hơn nữa nơi này còn có trận pháp Cơ Vô Ưu bố trí, không có hắn chỉ dẫn căn bản là không ra được.

Lại vòng vo một hồi, Thi Miểu vẫn không tìm được đường trở về, ngược lại cách “lâu đài trên không” ngày càng gần. Dứt khoát, nàng nhảy lên bậc thang chậm rãi bước tới gần lầu các.

Càng đi vào bên trong, nàng càng có thể ngửi thấy một hương thơm kì lạ.

Hơi giống hoa sơn chi, lại có chút giống như hoa hồng.

Mùi hương này không ngừng hấp dẫn nàng đến gần, cuối cùng ——

Nàng bước đến trên lầu các.

Đỉnh lầu được xây bằng mái ngói lưu ly, ánh trăng khúc xạ qua mảnh gói phản chiếu vào trên trong, lênh láng chảy khắp mặt đất.

Chính giữa lầu, trồng một------- cái cây xanh rì.

Cây này không cao lắm, chỉ bằng chiều cao của một người trưởng thành, trên ngọn cây kết một loại quả màu nâu nhạt. Chẳng biết tại sao, thời điểm Thi Miểu nhìn thấy quả này thì cứ cảm thấy nó đang phát sáng.

Nàng không rõ giống loài của loại quả này, nhưng hương thơm tựa như hoa sơn chi, lại giống như hoa hồng kia thì chính xác do loại quả này tản ra.

Thi Miểu đột nhiên nhanh trí.

Cái cây này không phải là ——

Thi Miểu dè dặt đến gần, vươn ra móng vuốt, nhưng còn chưa kịp chạm vào cái cây sau lưng bỗng truyền tới giọng nói Cơ Vô Ưu.

“Hóa ra là con mèo nhỏ nhà ngươi xông vào cấm chế của Bổn tọa.”

“Tiểu Bạch, ngươi cũng muốn trộm quả này sao.”

Thi Miểu: “...”

Ta không có, ngươi đừng nói bậy bạ, ta chỉ nhìn một chút mà thôi.

Không biết Cơ Vô Ưu tới lúc nào, hắn đứng ngay sau lưng nàng, đưa lưng về phía ánh trăng, không thấy rõ vẻ mặt.

Đúng rồi.

Toàn bộ Ma điện này trải rộng thần thức của hắn, gió thổi cỏ lay một chút hắn cũng biết.

Cơ Vô Ưu chậm rãi đi tới, dưới đêm trăng, thân thể hắn thẳng tắp như ngọc thạch, quanh thân tựa hồ bao phủ bởi ánh trăng khiến hắn trông thánh khiết như một đóa hoa quỳnh. Giọng điệu Cơ Vô Ưu dường như có chút ý cười, nhưng Thi Miểu biết, cái này cũng không có nghĩa tâm tình hắn đang tốt đẹp.

“Tiểu Bạch, ngươi mơ ước Ngọc Tang quả của Bổn tọa, phải xử trí như thế nào đây?”

Thi Miểu lúc này khẽ sững sốt.

Hắn nói cái quả bé tí này gọi là Ngọc Tang quả?

Nguyên văn miêu tả Ngọc Tang quả vô cùng kĩ lưỡng.

Ngọc Tang quả vốn là loại quả của Thần giới, vạn năm đơm một bông hoa, vạn năm mới kết một kết quả, lại qua mười ngàn năm mới chín muồi. Trải qua mấy chục ngàn năm mới xuất hiện một quả, hơn nữa Ngọc Tang quả mỗi lần nở hoa kết trái chỉ cho ra đúng một quả thôi.

Ngọc Tang quả là thiên linh địa bảo hiếm có của Lục giới, đợi sau khi nó trưởng thành thì tương đương với một viên linh châu, chứa đựng linh lực vô tận.

Chính vì vậy, Ngọc Tang quả trở thành linh thảo khiến năm giới còn lại điên cuồng truy đuổi.

Xưa kia khi Thần giới vẫn còn tồn tại sẽ mang Ngọc Tang quả trưởng thành phân cho các tộc Tiên giới. Bởi vì thần do trời sinh trời nuôi, vốn dĩ chính là linh thể, bọn họ hoàn toàn không dùng được Ngọc Tang quả.

Sau khi Thần giới biến mất, Ngọc Tang thụ lâm vào bờ vực tuyệt chủng, chỉ còn duy nhất một cây sinh trưởng tại Ma giới.

Những giới còn lại, đặc biệt là Tiên giới dĩ nhiên không cam lòng —— Ngọc Tang thụ trân quý như vậy lại sinh trưởng ở địa phương thối nát như Ma giới, còn là cung điện của Ma tôn Cơ Vô Ưu.

Trong mắt bọn họ, Ngọc Tang quả kia vốn dĩ thuộc về Tiên giới.

Bọn họ vừa xem thường Ma giới, đồng thời lại mơ tưởng Ngọc Tang quả vạn năm khó gặp; vừa sợ Cơ Vô Ưu, lại không muốn a dua nịnh nọt.

Truyện được đăng tải tại: https://bitly.com.com/1uej2u

Trong nguyên tác, Đạm Đài Ngọc bị trọng thương, đan điền gần như bị phế bỏ. Dung Nguyệt Chi đau đớn tột độ, vì yêu thương sư phụ mà xông tới Ma giới lấy trộm Ngọc Tang quả.

Ngọc Tang quả sinh trưởng ở Ma giới, lại có Cơ Vô Ưu trông coi, đâu có dễ dàng lấy trộm? Nàng suy nghĩ rất nhiều biện pháp, ngay cả sắc dụ* cũng đem ra nhưng vẫn không thu hoạch được gì. Dung Nguyệt Chi cũng bởi vì lấy trộm Ngọc Tang quả mà suýt chút nữa bị Cơ Vô Ưu biến thành vũng máu, tan thành mây khói, cuối cùng phải lợi dụng pháp bảo bảo mệnh mới có thể trốn thoát.

*sắc dụ: mỹ nhân kế, lấy sắc đẹp để dụ dỗ.

Lông tơ sau lưng Thi Miểu dựng đứng cả lên.

Trong nguyên tác, những kẻ cướp đoạt Ngọc Tang quả đều không có kết cục tốt.

Dung Nguyệt Chi nhờ vào hào quang vai chính mới tránh được một kiếp, mà những người khác thì không may mắn như vậy, dáng vẻ lúc chết người sau so với kẻ trước càng thêm thê thảm.

Sớm biết vậy đã không bước vào lầu các.

Quả nhiên lòng hiếu kỳ hại chết mèo QAQ.

“Tiểu Bạch.”

Cơ Vô Ưu đặt tay trên đỉnh đầu Thi Miểu, nhẹ nhàng xoa xoa, động tác ôn nhu nhưng hàm chứa sát ý vô tận.

Tựa như bước kế tiếp, chính mình liền biến thành thi thể chia lìa.

Chưa từng có một khoảnh khắc nào tử vong cận kề như vậy.

Thi Miểu khẽ tính toán trong lòng, quyết định giả bộ ngốc bạch ngọt, nàng ngoẹo đầu, ngơ ngác đáng yêu nhìn chăm chú Cơ Vô Ưu.

Chuyện này không liên quan gì đến mèo con hết.

Mèo con không biết cái gì đâu.

“Meooo ~ “

Nàng ngây thơ kêu một tiếng, thanh âm ngọt ngào như dòng sữa, đáng yêu khiến người khác run rẩy, cặp mắt xanh thẳm vô cùng xinh đẹp, tựa như đá quý tinh khiết nhất, vô tội lại đáng thương trêu chọc lòng người.

Bên trong lầu các bỗng chốc an tĩnh lại.

Thi Miểu nghe thấy tiếng tim mình đập thình thịch.

Sau một lúc lâu, Cơ Vô Ưu cong môi khẽ cười bước tới, hắn gãi gãi cằm nhỏ của Thi Miểu, “Không ngờ tới con mèo nhỏ nhà ngươi còn khiến cho người khác cảm thấy vui vẻ.”

Tác giả có lời muốn nói: Cơ Vô Ưu: awsl*

*awsl là những chữ cái đầu tiên của pinyin à wǒ sǐ le 啊 我 死 了. Nghĩa là “tôi chết mất“. Đó là một meme được sử dụng để thể hiện cảm giác như trái tim tôi tan chảy, thường dành cho những thứ dễ thương, ngọt ngào như trẻ nhỏ, thú cưng, cô gái xinh đẹp hoặc bất kỳ thứ gì đáng yêu khác.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.