Xuyên Thành Mèo Cưng Của Vai Ác Ma Tôn

Chương 4: Chương 4: Ghen sao




Về thân phận Ma Tôn Cơ Vô Ưu, nguyên văn không miêu tả bất cứ gì. Bối cảnh hắn trống rỗng, trời sinh trời nuôi, giống như từ trong cục đá chui ra vậy.

Tuy nhiên trong nguyên tác thì rồng là một loài thần vật đã tuyệt chủng, dù sau đó Lục giới có rắn hóa giao, giao hóa rồng, thì rồng tự nhiên vẫn thần thánh hơn cả “Rồng” hóa hình

Thi Miểu từ từ khép lại miệng mèo.

Nàng thận trọng bước chân mèo đến gần, càng sát vào, vảy rồng trên người hắn cũng càng rõ ràng, từng mảng từng mảng vảy rồng lấp lóe sáng bóng. Nếu như đứng dưới ánh mặt trời, nhất định hết sức chói mắt.

Ao nước rất lớn, đủ để bao phủ thân thể Hắc long.

Con mắt Thi Miểu như muốn rớt ra.

Rồng, thật sự là một sinh vật anh tuấn khí phách.

Đúng lúc Cơ Vô Ưu mở mắt, thấy Mèo con ngồi dưới đất nghiêng đầu nhìn mình chằm chằm, ngẩn ngẩn ngơ ngơ, thế nhưng đôi mắt xanh thẳm lại rực rỡ phát sáng.

Hắn khẽ hừ một tiếng, trong địa cung vang lên tiếng rồng ngâm trùng điệp không dứt.

Tiếng rồng ngâm còn chưa kết thúc, Cơ Vô Ưu lại trở về bộ dáng thiếu niên đơn thuần xinh đẹp.

Hắn nhìn về phía Thi Miểu, tiếng cười đè nén, thanh âm lười biếng dễ nghe, “Gian địa cung này, ngoại trừ ta ra, không một vật sống nào khác có thể đi ra ngoài.”

Lông mao trên lưng Thi Miểu nháy mắt dựng đứng.

Hắn không phải là muốn giết mèo diệt khẩu chứ?

Tiêu rồi tiêu rồi, sớm biết vậy thì đã không bám theo hắn.

“Lại đây.”

Cơ Vô Ưu cất tiếng gọi.

Thi Miểu nhận mệnh đi tới, liền thấy hắn duỗi tay về phía mình, ngón tay thon dài ở trên đầu nàng nhấn một cái, ngay sau đó năm ngón tay khép lại, ôm lấy đầu mèo.

“!”

Hắn muốn động thủ!

Thi Miểu cảm giác tử thần hạ xuống.

Nàng tuyệt vọng nhắm mắt --

Sau đó,

Sau đó... Cơ Vô Ưu dùng sức vò đầu nàng.

?

Thi Miểu: “= = “

Xoa xoa mấy cái, Cơ Vô Ưu lại gãi gãi cằm nhỏ.

Động tác lần này nhẹ hơn rất nhiều, Thi Miểu thoải mái híp mắt lại.

Khó trách mèo đều thích được gãi cằm, hóa ra lại thoải mái như vậy nha!

“Meooo ~ “

Thân mèo như không xương, hưng phấn cọ cọ tay Cơ Vô Ưu, sau đó chủ động nằm xuống, lộ ra cái bụng mèo mềm mại.

Cơ Vô Ưu cười một tiếng, lại xoa xoa bụng nhỏ.

Lông xù, sờ vô cùng thích.

Trước kia hắn cũng nuôi dưỡng không ít linh sủng, nhưng những con linh sủng kia đều rất sợ hắn, chỉ duy nhất con mèo này, ngược lại vui vẻ thích cùng hắn gần gũi.

Thi Miểu lăn mấy vòng trên mặt đất.

So với phương pháp chọc mèo lần trước của hắn, lần này tiến bộ rõ ràng.

Hắn đã là một chủ nhân hót phân đủ tư cách rồi.

Dưới kỹ thuật trêu mèo của hắn, Thi Miểu không nhịn được đứng lên rên khe khẽ.

Khi thân thể mèo con vui vẻ, nàng cảm nhận được.

Truyện chỉ được đăng tại: https://bitly.com.com/1uej2u

Đọc ở trang chính chủ để ủng hộ editor

Đang vuốt ve trêu chọc mèo nhỏ, bên ngoài địa cung đột nhiên truyền đến giọng nói Thanh Già.

“Tôn chủ, Minh U vương tới.”

Thi Miểu bỗng nhiên mở mắt mở ra.

Minh U vương này nàng biết!

Minh U vương nguyên danh Quân Như Chiến, là một trong đông đảo những người ái mộ vai chính Dung Nguyệt Chi. Trong nguyên văn có một đoạn như thế này, Quân Như Chiến bắt cóc Dung Nguyệt Chi đến Ma giới, muốn cho nàng ta ăn ma đan cùng mình lập gia đình, kết quả Dung Nguyệt Chi có chết cũng không chịu, vì Đạm Đài Ngọc thủ thân như ngọc, thậm chí còn muốn lấy cái chết chứng minh cõi lòng.

Quân Như Chiến vô cùng cảm động, càng đối với Dung Nguyệt Chi trung thành tận tâm.

Thậm chí sau đó còn vì vai chính mà phản bội toàn bộ Ma tộc.

Chỉ tiếc là lòng thủy chung của hắn đặt sai chỗ.

Trong nguyên tác, hắn còn chẳng phải là nam phụ số hai, cùng lắm, hắn chỉ là một cái lốp xe dự phòng thứ n.

“Hắn tới làm gì?”

Cơ Vô Ưu ngữ khí nhàn nhạt, tâm tư của hắn đều đặt trên việc trêu chọc mèo nhỏ, lúc nói những lời này, giống như đang nói “Buổi trưa ăn cái gì” vậy.

Thanh Già: “Nói là dâng bảo vật cho Tôn thượng.”

“Ồ.”

Cơ Vô Ưu có chút hứng thú, “Kêu hắn chờ ở Ma điện.”

“ Dạ.”

Thanh Già cung kính lui xuống.

Ma giới có mười hai vực, mỗi Ma vực đều có một Ma vương cai quản. Bọn họ tùy tiện hành động, hoặc là xâm lược hoặc là liên minh cùng những Ma vực khác. Khoảng thời gian đó, toàn bộ Ma vực hỗn loạn bất an, dân chúng Ma tộc cũng lầm than.

Thậm chí, chiến hỏa còn ảnh hưởng đến Yêu giới cùng Nhân giới, khiến cho Lục giới oán hận.

Sau đó, Ma giới bỗng xuất hiện một vị thiếu niên, hắn lấy sức một người, đánh bại mười hai Ma vương, thống nhất Ma giới, được xưng là Ma Tôn.

Để trấn an những vị Ma vương này, mười hai Ma vực đều do bọn họ cai quản, chẳng qua là bọn họ phải chịu sự quản lí dưới phe cánh Ma tôn.

Cơ Vô Ưu là một Ma tôn quá trẻ tuổi, mấy vị Ma vương đều không phục, nhưng biết làm sao đây?

Bọn họ căn bản không đánh lại Cơ Vô Ưu, hắn giống như bug của thế giới này.

Trong số những Ma vương không cam lòng, thì có Quân Như Chiến.

Quân Như Chiến người cũng như tên, hiếu chiến.

Hắn mặc dù không phục, nhưng mấy năm nay cũng an phận, quy củ nghiêm chỉnh thống trị Ma vực hắn phụ trách.

“Tiểu Bạch, cùng ta đi xem một chút Minh U vương mang tới thứ gì tốt.”

Cơ Vô Ưu buông Thi Miểu, từ trong nước bước ra, đồ lót trên người toàn bộ ướt đẫm, dán thật chặt lên người hắn.

Vai rộng, eo hẹp, chân dài.

Vóc người rõ ràng không thể nghi ngờ.

Đẹp hơn cả những người mẫu nam cô thấy trên sàn diễn thời trang.

Thi Miểu thầm xỉ vả bản thân.

Nàng lại có thể!

Theo động tác hắn đứng dậy, đồ lót thấm nước đã tự động được hong khô.

Kỹ năng tự động hong khô này nàng cũng muốn!

Cơ Vô Ưu mặc áo khoác, mang Thi Miểu ra khỏi địa cung.

...

Ngoài địa cung.

Thi Miểu liếc mắt một cái liền chú ý tới nam nhân mặc hắc bào đứng thẳng giữa điện.

Tướng mạo hắn thuộc dạng vừa mắt, vóc người trời sinh cao lớn, cùng người thường cũng coi như đẹp trai. Chẳng qua nếu so với Cơ Vô Ưu thì là một vật trên trời, một thứ dưới đất.

Là một kẻ cuồng nhan sắc, nàng vẫn nên cam chịu ở bên thiếu niên Ma Tôn này đi.

Quân Như Chiến cung kính hướng Cơ Vô Ưu hành lễ.

“Bản tôn với Minh U vương mấy năm nay cũng không thấy giao thiệp, hôm nay sao lại đến hiến dâng lễ vật?”

Cơ Vô Ưu sâu kín hỏi.

Tuy rằng giọng điệu thờ ơ, nhưng trong lời nói lại mang theo ý chất vấn.

Quân Như Chiến vẫn nhớ rõ trận chiến lúc ấy.

Hắn cùng những Ma vương khác liên thủ, nhưng vẫn bị tên này đánh cho không còn sức chống cự.

Quân Như Chiến vội vàng nói: “Sự vụ Ma vực rắc rối, thần thực sự không thể phân thân, xin tôn chủ thứ tội.”

“À.”

Cơ Vô Ưu cong môi cười cười, có chút mùi vị vô hại.

Con người Cơ Vô Ưu, mặc dù mang bộ dáng mỹ thiếu niên, nhưng tâm tư kín đáo già dặn, lại vui giận không hiển lộ. Có lúc hắn cười, cũng không có nghĩa là hắn vui vẻ.

Nhiều năm như vậy, bên người hắn không có bất kì thân tín nào, ngoại trừ Tả Hữu lệnh sứ, không người nào có thể gần gũi với hắn.

Truyện chỉ được đăng tại: https://bitly.com.com/1uej2u

Đọc ở trang chính chủ để ủng hộ editor

Quân Như Chiến lại cung kính khom lưng, “Khoảng thời gian trước, thuộc hạ tình cờ có được một con chuột linh, nhớ rằng từ trước đến nay tôn chủ yêu thích sủng vật, bèn tự mình mang đến.”

Nói xong lời này, hắn liền theo đó đưa cho ma binh một cái lồng sắt.

Quân Như Chiến vén miếng vải đen bao phủ lồng sắt lên, một con chuột to như lòng bàn tay xuất hiện trước mắt mọi người.

Trông hơi giống hoa chi thử*

*chỗ này mình không biết edit ra sao, chắc là giống con chuột hoa??

Con chuột nhỏ kia dường như rất sợ Cơ Vô Ưu, co ro rúc lại trong góc lồng sắt. Truyện Mạt Thế

Quân Như Chiến: “Con chuột này là linh bảo tiên giới, có thể tìm kiếm bảo vật, cũng có thể giải sầu, còn có thể chọc người ta vui vẻ.”

Tròng mắt Cơ Vô Ưu tối đen sâu thẳm, cũng không biết đang suy nghĩ gì, hắn ôm Thi Miểu vào trong ngực, “Thật là đáng tiếc, gần đây bổn tọa đã có vật cưng chiều.”

Quân Như Chiến lúc này mới chú ý tới Thi Miểu trong ngực hắn.

Vậy mà lại là một con mèo.

Chẳng qua con mèo này hình như đến từ nhân giới.

Cơ Vô Ưu gõ gõ đầu Thi Miểu, “Tiểu Bạch, ngươi có thích con chuột kia không? Nếu ngươi thích, bổn tọa có thể giữ nó lại vì ngươi.”

Thi Miểu: “...”

Bây giờ nàng nên nói thích hay không thích?

Cơ Vô Ưu thả Thi Miểu xuống, “Đi xem người bạn nhỏ của ngươi một chút đi.”

Thi Miểu chân ngắn bước về phía cái lồng.

Mặc dù nàng thích những vật lông xù, nhưng mà con chuột nhỏ này, nàng không thích nổi.

Bởi vì --

Khi còn bé nàng từng bị chuột cắn.

Một lần bị rắn cắn mười năm sợ dây thừng, đối với con chuột mà nói cũng không khác gì.

Thi Miểu đứng bên cạnh lồng sắt, suy nghĩ xem có nên chào hỏi hay không.

Đang do dự, con chuột trong lồng đột nhiên nổi cơn điên, đôi mắt đen ti hí bỗng chốc biến thành màu đỏ như máu, nó nhe răng lớn hung thần ác sát xông về phía Thi Miểu.

“Méooooo!”

Thi Miểu sợ hết hồn, lông mèo dựng đứng lên, vội vàng chạy về dưới chân Cơ Vô Ưu.

Cơ Vô Ưu bật cười, nước mắt cũng sắp chảy ra, “Tiểu Bạch, thế mà ngươi lại sợ một con chuột.”

Thi Miểu mặt mèo đỏ lên.

Chuyện này không giống nhau!

Con chuột kia là tiên linh, mà nàng chẳng qua chỉ là một con mèo phàm.

Hắn càng cười, Thi Miểu lại càng lúng túng.

- - Tôn nghiêm mèo mất sạch rồi.

Cơ Vô Ưu ngừng cười, ôm lấy Thi Miểu, “Minh U vương, ngươi thấy đấy, tiểu Bạch không thích chuột nhỏ.”

Quân Như Chiến cung kính nói: “Là lỗi của thần, đã dọa sợ sủng vật của tôn chủ.”

Cơ Vô Ưu: “Nếu Minh U vương đã tới Ma cung, không bằng ở lại đây mấy ngày, cũng không uổng phí chuyến này.”

Quân Như Chiến: “Tạ tôn chủ.”

Cơ Vô Ưu gọi thị nữ tới, đưa Quân Như Chiến đến thiên điện cho khách.

Truyện chỉ được đăng tại: https://bitly.com.com/1uej2u

Đọc ở trang chính chủ để ủng hộ editor

Đại điện khôi phục an tĩnh.

Thi Miểu phát hiện, Cơ Vô Ưu cũng không thích thị nữ hầu hạ, đa số thời điểm, hắn đều ở một mình.

Cơ Vô Ưu động tác mềm nhẹ vuốt ve bộ lông Thi Miểu, “Tiểu Bạch, nếu bổn tọa lại nuôi một con linh sủng khác, ngươi có ghen không?”

Thi Miểu: “?”

Nàng nên ghen sao?

“Bổn tọa nghe nói lòng ghen tỵ của mèo rất mạnh.”

Đây là câu khẳng định.

Lúc này Thi Miểu lập tức đã hiểu, nàng kiêu ngạo kêu meo meo, ngoắt mông về phía mặt Cơ Vô Ưu, càng không cho hắn sờ mình nữa.

“Bổn tọa biết.” Cơ Vô Ưu cười nói, “Tiểu Bạch không thích con sủng vật khác.”

Thi Miểu: “...”

...

Màn đêm Ma giới buông xuống.

Đêm nay ánh sáng không tốt lắm, bánh nướng kia, à không... Mặt trăng cũng không xuất hiện.

Mèo là động vật ngày ngủ đêm bay, trời vừa tối, Thi Miểu hưng phấn không nhịn được.

Cơ Vô Ưu bế Thi Miểu lên, “Nếu Tiểu Bạch không ngủ được, bổn tọa liền mang ngươi đi xem tuồng kịch.”

Thi Miểu: “?”

Cơ Vô Ưu đặt nàng trên bả vai, sau đó lướt ra ngoài cung điện.

Thi Miểu chưa từng rời khỏi Ma cung, cảnh vật trước mắt nhanh chóng vụt qua, nàng bị Cơ Vô Ưu dẫn tới một thiên điện.

Ngay sau đó, nàng nhìn thấy Quân Như Chiến mới gặp sáng nay.

Thiên điện bày kết giới, người bình thường không vào được.

Nhưng Cơ Vô Ưu không phải người bình thường, thần thức hắn mạnh mẽ, tu vi thấp hơn hắn căn bản không phát hiện được.

Đúng lúc này, một người khác đến trước thiên điện, bán tiên nửa ma. Tuy không thấy rõ diện mạo, nhưng phỏng theo dáng người, có vẻ nho nhã ôn nhuận.

Chỉ thấy người nọ đi vào phòng Quân Như Chiến.

“Vương gia, tình huống hôm nay như thế nào?”

Quân Như Chiến vỗ xuống mặt bàn, phẫn hận nói, “Con chuột này hôm nay đột nhiên nổi điên, dọa sợ con mèo Cơ Vô Ưu nuôi dưỡng, hắn liền không nhận.”

Người nọ cười một tiếng: “Một con mèo vậy mà bị một con chuột hù dọa?”

Quân Như Chiến: “Nó chẳng qua chỉ là một con mèo phàm.”

Người nọ lại nói, “Cho dù như vậy, dù sao nó cũng là mèo đấy.”

Quân Như Chiến sững sốt một chút, “Ý ngươi là, Cơ Vô Ưu cố ý?”

Người nọ không mở miệng, nhưng ý tứ rõ ràng.

Sắc mặt Quân Như Chiến có chút khó coi, hắn hừ một tiếng, “Là ta xem thường hắn.”

Hắn lại hỏi, rõ ràng cho thấy hắn rất tin tưởng người này, “Bây giờ xử lí con chuột này như thế nào?”

Người kia nói: “Nếu Cơ Vô Ưu không nhận, tất nhiên không còn giá trị lợi dụng.”

Quân Như Chiến sáng tỏ, hắn híp mắt lại, vươn tay túm lấy con chuột nhỏ.

Sau đó dùng một chút sức lực--

Trên tay từ từ tràn ra máu tươi.

Tác giả có lời muốn nói: _(:3” ∠)_ hay là đưa tiểu Hồng đi nga ~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.