Xuyên Thành Mèo Cưng Của Vai Ác Ma Tôn

Chương 3: Chương 3: Huyết hoa




Đây là lần đầu tiên sau khi chuyển kiếp, Thi Miểu được ngủ thoải mái một giấc, trong mơ nàng còn được ăn mặt trăng.

Khi tỉnh lại, Ma giới đã là ban ngày.

Không biết Cơ Vô Ưu tới ma điện lúc nào, đang nghịch bội kiếm trong tay, thấy nàng tỉnh lại, liền vẫy vẫy tay, “Con mèo nhỏ, lại đây.”

Thi Miểu rất nghe lời mềm mại bước tới.

Cơ Vô Ưu xách cổ nàng lên, đặt nàng trên ghế ngồi.

Hắn vẫn mặc bộ trường bào đen, mặc cũng không ngay ngắn, để lộ ra một đoạn xương quai xanh trắng nõn lành lạnh, có chút mảnh khảnh.

Thi Miểu nổi lên sắc tâm ngó ngó xương quai xanh một cái.

“Bổn tọa bỗng nhiên nghĩ tới, còn chưa đặt tên cho ngươi.” Cơ Vô Ưu đột nhiên nói.

Thi Miểu vô cùng phối hợp kêu meo meo.

Cơ Vô Ưu đổi tư thế ngồi, ngón tay thon dài bỗng chốc vươn ra, vuốt nhẹ lớp lông trắng của nàng, bày ra dáng vẻ khổ não, “Tên gì hay đây?”

Thi Miểu: Lão nhân gia ngươi vui vẻ là được rồi.

Chợt mắt boss sáng rực lên, “Nhìn ngươi trắng như vậy, không bằng gọi ngươi là tiểu Bạch ha.”

Tiểu Bạch... Sao lại giống như tên của con chó.

Ngay sau đó Thi Miểu lại tự huyễn hoặc, thôi được rồi, chó thì chó, có thể sống được là tốt rồi.

Vừa dứt lời, thanh âm Hữu ma sứ Thanh Yểm bên ngoài vang lên.

Cơ Vô Ưu vung tay, cửa đại điện liền mở ra, Thanh Yểm cung kính đi tới, nhanh chóng hành lễ, “Tôn chủ, đệ tử Tiên Vân Tông hôm qua tới rất nhanh đã không kiên trì nổi.”

“ Ừ.”

Cơ Vô Ưu nhàn nhạt đáp.

So với Cố Ngọc Hi, bây giờ hắn càng muốn trêu chọc mèo hơn.

“Vậy —— “

Thanh Yểm thận trọng nói, “Không thì mang nàng ta ra ngoài?”

Cơ Vô Ưu dừng tay, liếc Thanh Yểm một cái, “Hữu ma sứ rất quan tâm người Tiên giới nhỉ?”

Thanh Yểm vội vàng quỳ xuống, “Thuộc hạ đối với tôn chủ một lòng trung thành.”

Cơ Vô Ưu cười khẽ, “À.”

“Đi xuống đi.”

“ Dạ.”

Trên đầu Thanh Yểm rỉ ra một tầng mồ hôi.

Gần vua như gần cọp, chắc là miêu tả chân thật tình huống bây giờ của hắn.

Ma tôn Cơ Vô Ưu vui giận thất thường, cứ cho là mình đi theo hắn hơn ngàn năm, cũng không đoán ra được tâm tư hắn như cũ

Sau khi Thanh Yểm lui xuống, Cơ Vô Ưu hình như nhớ ra cái gì, hắn duỗi tay nâng đầu Thi Miểu, “Tiểu Bạch, ngươi biết đệ tử Tiên Vân Tông kia sao?”

Nếu không vì sao hôm qua lại có ánh mắt đó.

Trong lòng Thi Miểu nổi trống bùng bùng, mờ mịt kêu lên.

Cơ Vô Ưu ngừng lại, vung tay lên, giữa đại điện liền xuất hiện một mặt thủy kính.

Người trong thủy kính chính là Cố Ngọc Hi quy hàng hôm qua.

Thi Miểu có chút không hiểu hành động của Cơ Vô Ưu.

Nhưng mà nghĩ nghĩ, dù gì cũng là nhân vật phản diện oss, chắn chắn làm những việc người khác không hiểu.

Trong thủy kính, Cố Ngọc Hi không còn bộ dáng tiên tử rực rỡ chói lọi như hôm qua, toàn thân bị ma khí lượn quanh, Y phục mềm mại cũng dính đầy vết máu. Sau một lúc, nàng móc ra từ trên người một cái ngọc giản.

Ngay sau đó, thanh âm nàng vang vọng khắp ma điện rộng lớn.

“Cha, Cơ Vô Ưu không tin nữ nhi thành tâm, lúc đầu hắn vốn muốn đáp ứng, không ngờ con mèo bên người hắn ngăn cản, hắn liền ném con tới Hắc Vụ Lâm.”

“Con mèo kia là thứ gì?”

“Chỉ là một con mèo phàm trần, sủng vật mới của hắn.”

“Hi nhi, bây giờ ngươi như thế nào? Nếu không được thì quay về, tên Ma tôn đó không dễ dàng tiếp cận như vậy.”

“Cha, “ Cố Ngọc Hi hiên ngang lẫm liệt nói, “Con gái nếu đã đi tới bước này, cũng sẽ không lùi bước, người Ma tộc ai cũng muốn giết, con gái vì Lục giới, nguyện ý đi trước.”

“Không hổ là nữ nhi của ta, ngươi khổ cực rồi.”

“...”

Thi Miểu nghe xong lúng túng xoay xoay chân mèo.

Nàng dè đặt nhìn về phía Cơ Vô Ưu.

Sắc mặt hắn cũng không có gì thay đổi, khóe mỗi vẫn cong cong, rõ ràng chính là một thiếu niên xinh đẹp mà. Chẳng qua dưới đáy mắt hắn, bóng tối vô tận cuồn cuộn, ai cũng không biết hắn đang suy nghĩ gì.

Thi Miểu kinh hồn bạt vía.

Cố Ngọc Hi trong thủy kính lại nói: “Cha, Ma giới khắp nơi đều là tai mắt, có tin tức con gái sẽ thông báo cho tông môn.”

Thi Miểu: “...”

Hóa ra ngươi còn biết là có tai mắt à.:))

Cơ Vô Ưu phất tay, thủy kính biến mất, thanh âm cũng đột nhiên im bặt.

“Tiểu Bạch, ngươi thấy người chết bao giờ chưa?”

Cơ Vô Ưu sâu kín hỏi.

Thi Miểu: “Meo.”

Trong TV có ấy.

“Vậy ý của ngươi là đồng ý ta giết nàng?.”

Cơ Vô Ưu khẳng định nói.

Thi Miểu: “Meo meo meo???”

Nàng từng nói lời này sao?

Ma tôn giết người tùy tiện như vậy á?

Nhưng mà nghĩ lại, ngay cả Đại la kim tiên hắn cũng dám giết, nói chi một đệ tử tiên môn nhỏ bé.

...

Trong lúc đó, Tiên Vân Tông.

Bảy vị phong chủ uy nghiêm ngồi trên đại điện nguy nga lộng lẫy, chính giữa là chưởng môn Tiên Vân Tông - Đạm Đài Ngọc.

Sau khi âm thanh Cố Ngọc Hi biến mất, mấy vị phong chủ cũng rơi vào trầm mặc.

Một vị phong chủ trong đó an ủi, “Thanh Phong trưởng lão, lúc sắp đi Ngọc Hi mang rất nhiều pháp khí bảo mệnh, nhất định an toàn không thương tổn, ngươi có thể yên tâm.”

Chân mày Cố Thanh Phong nhíu thành hình chữ xuyên, sau một lúc, hắn nặng nề thở dài một cái.

“Chưởng giáo chân nhân rất nhanh sẽ xuất quan, chắc hẳn tu vi của người lại lên một cảnh giới khác, đến lúc đó chúng ta liên hiệp Ngọc Hi trong ứng ngoài hợp, tru sát Cơ Vô Ưu không thành vấn đề. Hơn nữa —— “

Người nọ đang nói chuyện hơi ngừng lại, “Nếu giết được Cơ Vô Ưu, vậy Ngọc Hi chính là đại công thần Lục giới, ngươi cũng được thơm lây.”

Lời này vừa nói ra, tất cả những người ngồi đây đều gật gật đầu. Trên mặt Cố Thanh Phong cũng lộ ra tia vui mừng, trong đầu đã nghĩ tới cảnh Lục giới chúc mừng hắn.

“Chưởng môn, ý ngươi như thế nào?”

Đạm Đài Ngọc mím môi, “Vậy theo ý các vị trưởng lão đi.”

Hội nghị kết thúc, Đạm Đài Ngọc trở về tẩm điện của hắn—— Phong Mậu điện.

Tiểu đồ đệ mới thu nhận đi theo sau lưng hắn buồn rầu không nói.

Đạm Đài Ngọc phát hiện tiểu đồ đệ hồn vía lên mây, liền dừng bước, quay người sang, Dung Nguyệt Chi không chú ý, va vào lồng ngực hắn, trong nháy mắt mặt nàng đỏ bừng.

“Sư... Sư phụ.”

“Tâm trạng không tốt?”

Đạm Đài Ngọc ôn nhu hỏi.

Dung Nguyệt Chi cúi đầu, nàng cắn cắn môi, mặt đỏ như sắp rỉ máu.

Rất nhanh, nàng lại lắc đầu.

Đạm Đài Ngọc thở dài một tiếng, xoay người.

Dung Nguyệt Chi sải bước đi theo hắn, “Sư phụ, mặc dù ta cùng Ngọc Hi sư tỷ bất hòa, nhưng Ma giới nguy hiểm trùng trùng, ta không muốn nàng gặp phải nguy hiểm.”

Đạm Đài Ngọc ừ một tiếng.

Hắn đứng ở ngoài điện Phong Mậu, quan sát toàn bộ Tiên giới, “Hôm nay Lục giới gió êm sóng lặng, một khi hai giới Tiên Ma khai chiến, vậy nhất định sinh linh đồ thán, ma sinh ra vốn ác, nhưng gặp họa lại là ngàn vạn chúng sinh cùng các tướng sĩ Tiên giới.”

“Nếu hành động lần này thật sự có thể diệt trừ Cơ Vô Ưu, vậy cũng là một chuyện may mắn.”

Dung Nguyệt Chi nhìn thân ảnh Đạm Đài Ngọc cao lớn, tim đập bịch bịch, “Sư phụ trạch tâm nhân hậu.”

Đạm Đài Ngọc cười một tiếng, vươn tay vỗ vỗ đầu nàng.



Cơ Vô Ưu đặt Thi Miểu trên bả vai, ngự phong mà đi.

Thi Miểu bám thật chặt hắc bào của hắn, lông mèo trắng tinh bị gió thổi hỗn độn.

Nàng là mèo lông dài, lông bị thổi bay lên, bay thẳng vào trong mắt nàng, ngay cả đường cũng nhìn không rõ.

Thời gian nửa nén hương, Cơ Vô Ưu mang Thi Miểu đến Hắc Vụ Lâm.

Giờ phút này Cố Ngọc Hi vẫn còn đang khó khăn tiến lên phía trước, Y phục trên người đã rách nát, máu tươi dầm dề.

Hắc Vụ Lâm nguy hiểm trùng trùng, ngoại trừ chướng khí, còn vô số yêu thú không rõ tu vi, nàng phải thời thời khắc khắc tập trung tỉnh táo.

Tựa hồ nhận ra được cái gì, nàng ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy trên đỉnh đầu là Cơ Vô Ưu cùng... Thi Miểu.

Cố Ngọc Hi trong lòng mừng rỡ.

Xem ra Cơ Vô Ưu tin tưởng ý định quy hàng của nàng.

Nàng vội vàng quỳ xuống đất, “Bái kiến Tôn chủ.”

Cơ Vô Ưu chậm rãi bay xuống, đánh giá nàng, cười như không cười mở miệng, “Tiên tử thật sự có quyết tâm lớn như vậy?”

“ Đúng vậy.”

Cơ Vô Ưu: “Vì tiếp cận bổn tọa, tiên tử thật sự tốn nhiều tâm huyết.”

Cố Ngọc Hi liền biến sắc, “Tôn chủ nói đùa, tiểu nữ quy hàng Ma giới, không chỉ bởi vì sư môn bất công, cốt yếu chính là tiểu nữ ngưỡng mộ tôn chủ, muốn...”

Mặt nàng đỏ hồng, “Muốn bầu bạn bên Tôn chủ.”

Thi Miểu không nhịn được muốn giơ ngón cái với Cố Ngọc Hi.

Cô nương này sợ là được bồi dưỡng ở Học viện điện ảnh, nếu không phải nhìn thấy một màn trong thủy kính, nàng sẽ tin đấy.

“Vậy sao?”

“Đúng vậy!”

Cơ Vô Ưu cười thành tiếng, “Xem ra tiên tử vẫn không hiểu cách hành xử của Ma tộc.”

Hắn nhìn xuống Cố Ngọc Hi, “Bổn tọa muốn tiên tử giết chết một vạn người Tiên giới, tiên tử có đáp ứng không?”

Cố Ngọc Hi nhất thời trợn to hai mắt, đôi môi nàng run rẩy, “Không... Không thể.”

Những người kia đều là đồng môn của nàng.

Giết một vạn Ma nhân, đó là bọn họ chết chưa hết tội. Nhưng giết một vạn người Tiên giới, nàng không xuống tay được.

“Nếu không làm được, vậy vì sao lại phải đọa ma?”

Cơ Vô Ưu hỏi.

Không cho Cố Ngọc Hi cơ hội mở miệng, hắn lại nhẹ bẫng nói: “Tiên tử chắc chưa từng giết người phải không? Vậy hôm nay bổn tọa sẽ dạy cho tiên tử một chút như thế nào là giết người.”

Cố Ngọc Hi bỗng nhiên hiểu rõ, hôm nay Cơ Vô Ưu nhất định phải giết nàng.

Vành mắt nàng như sắp nứt ra, cũng không muốn cùng Cơ Vô Ưu diễn trò nữa.

Nàng lớn tiếng mắng, “Cơ Vô Ưu! Ngươi căn bản không xứng đáng sống trên cõi đời này, Ma tộc sinh ra đã làm điều ác, ai cũng có thể giết, ta là thay trời hành đạo. Hôm nay mặc dù ta chết, nhưng ngươi cũng không thể sống lâu đâu! Chờ khi Chưởng giáo chân nhân tỉnh lại, ngươi nhất định chết không chỗ chôn!”

Thi Miểu che che đôi mắt.

Cô em này lá gan quá lớn.

Cơ Vô Ưu cười khẽ, “ Được.”

Hắn lên tiếng đáp ứng, cũng không biết hắn đáp ứng cái gì.

Dứt lời, ống tay áo hắn vung lên, Cố Ngọc Hi còn chưa kịp phản ứng, nhất thời con mắt trợn to, cái chết trong nháy mắt bao phủ nàng.

Sau đó ——

Thi Miểu tận mắt nhìn thấy nàng nổ tung tại chỗ, máu bắn tung tóe.

Hoa máu nở rộ đầy trời, trông giống như tuyết vậy.

Nếu kia không phải máu người, vậy rất lãng mạn.

Nữ phụ quan trọng số ba trong cốt truyện cứ như vậy bị giết rồi?

Da đầu Thi Miểu tê dại.

Ngày thứ mười một xuyên qua, nàng tận mắt chứng kiến quá trình Cơ Vô Ưu giết người.

Ma tôn này ngàn vạn không thể chọc, nhất định phải trụ vững.

Cơ Vô Ưu nhặt ngọc giản trên đất, sắc mặt rốt cuộc có khe hở, hắn nhỏ giọng lẩm bẩm.

“Ma, sinh ra đã ác sao?”

“Bọn họ vốn dĩ đáng chết sao?”

Thi Miểu không biết trả lời ra sao, nàng nhẹ nhàng kêu lên một tiếng.

Hắn lại bật cười, thân hình cũng khẽ run, gân xanh lan tràn trên trán, giống như người điên vậy. Hắn cắn chặt hàm răng, “ Đúng, ta đáng chết! Chánh đạo cũng lấy giết ta làm vinh, ha ha.”

Thi Miểu bị dọa ngây người.

Thật lâu sau, Hắc Vụ Lâm trở lại yên tĩnh, hắn cũng lần nữa khôi phục thành bộ dáng thiếu niên tuấn tú.

Cơ Vô Ưu ôm Thi Miểu trở về Ma cung.

Hắn gọi Thanh Già tiến vào, cầm ngọc giản ném cho nàng.

“Tùy thời giữ liên lạc với Tiên Vân Tông.”

Đây là... ngọc giản của Cố Ngọc Hi.

Thanh Già lập tức hiểu rõ, cung kính đáp, “ Rõ.”

Xua đuổi xong Thanh Già, Cơ Vô Ưu buông Thi Miểu xuống đi tới phía sau Ma điện, hắn phẩy tay áo, một cái cầu thang thật dài xuất hiện trước mặt. Bậc thang thông xuống dưới đất, đen tối, sâu không thấy đáy.

Thi Miểu do dự có nên theo sau không.

Cơ Vô Ưu đứng trước bậc thang, quay đầu nhìn về phía Thi Miểu.

Thi Miểu không hiểu ánh mắt hắn lúc này, nhưng vẫn thận trọng bước qua.

Cơ Vô Ưu thu hồi ánh mắt, hắn cũng không nói gì, mà từng bước từng bước đi xuống bậc thang.

Cũng không biết đi bao lâu, tầm mắt rộng mở rõ ràng.

Nơi này giống như một cái địa cung rộng lớn, diện tích ước chừng to như một cái sân bóng rổ. Bốn phía địa cung đều có ánh nến, chiếu sáng toàn bộ không gian,

Ở trung tâm địa cung, có một hồ nước tự nhiên, bên trên sương trắng lơ lửng, giống như suối nước nóng.

Cơ Vô Ưu đi thẳng tới cạnh hồ nước, cởi trường bào màu đen, mặc áo lót trắng, chân trần bước vào trong nước.

Ma tôn đại nhân đây là muốn tắm sao?

Thi Miểu tò mò hướng vào trong nhìn một chút.

Trong hồ nước sương mù bao phủ cũng không thấy rõ cái gì.

Sau một lúc lâu, sương mù tản đi, Thi Miểu kinh ngạc trợn to mắt mèo, ngay cả miệng cũng há hốc ——

Trước mắt nàng, là một con Hắc long uốn lượn vòng quanh trong ao nước.

Tác giả có lời muốn nói: 《 bàn về rồng mèo từ đâu tới 》(không phải...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.