Đứng trước công ty, Phát Huy phải ồ lên bởi vẻ ngoài lộng lẫy của nó. Mặc dù Hạ Nhiên đã nhìn ảnh công ty và tưởng tượng qua sự miêu tả của tiểu thuyết nhưng cô vẫn rất cảm thán nơi đồ sộ mà không thiếu phần tinh tế này.
Phong thị là một tập đoàn lớn nên sức cạnh tranh rất căng thẳng. Trong phòng chờ, Hạ Nhiên cùng Phát Huy tìm một góc ngồi. Cô quan sát cô gái có thần thái nghiêm nghị bên cạnh, nhìn cách ăn mặc có lẽ cô ấy xuất thân từ một gia đình khá giả, chiếc áo khoác trên người cô ta là của hãng A - hãng thời trang đang rất nổi ở hiện tại, tất nhiên giá không hề rẻ.
Hạ Nhiên thở dài, số phận con người sao mà khác nhau đến thế, cái áo kia cũng đủ để cô ăn uống cả tháng rồi. Ôi, cái kiếp nghèo này không thể dễ dàng qua đi mà.
Hồi lâu sau, đến lượt Hạ Nhiên phỏng vấn. Trước khi bước vào, Phát Huy ra hiệu cố lên. Cô mỉm cười gật đầu rồi đi vào phòng.
“Cạch.” - Cửa phòng mở ra, bên trong có ba vị giám khảo. Theo như lời kể của Phát Huy, đây chính là ba vị tổng biên của công ty.
Hạ Nhiên cúi người chào, sau đó đưa hồ sơ và bản thiết kế mình đã chuẩn bị cho họ. Cô hồi hộp quan sát biểu cảm của ba vị giám khảo kia. Họ không tỏ thái độ gì nhiều, nhưng khuôn mặt có vẻ ôn hòa hơn trước. Thật ra cô khá tự tin về bản vẽ này. Nó chính là nhiệt huyết của cô, tuy bây giờ đã được sửa lại sao cho hợp gu thế giới này nhưng cô vẫn vô cùng tự hào về nó.
Xem xong bản vẽ, ba vị giám khảo thì thầm với nhau một lúc. Sau đó, một vị giám khảo tầm 40 tuổi hiền hòa nói: “Tên cô là Hạ Nhiên đúng không? Tôi vừa xem bản vẽ của cô, khá sáng tạo. Quả là người thiết kế Từ giới thiệu, rất có tiềm năng.”
Hạ Nhiên ngẩng đầu, thiết kế Từ? Chắc không phải là nhà thiết kế cô từng làm trợ lý đâu nhỉ? Thấy vẻ mặt mù mịt của cô, vị giám khảo kia bật cười: “Tôi là chủ nhiệm Biên, bạn của thiết kế Từ. Khi nghe cô ấy kể về cô, tôi có chút ngạc nhiên, không ngờ thiết kế Từ lại có ấn tượng về một cô gái chỉ làm việc chung vỏn vẹn mấy tháng. Giờ thì tôi hiểu tại sao rồi. Hạ Nhiên, cô rất đặc biệt.”
Hạ Nhiên gật đầu nói lời cảm ơn, hai vị giám khảo còn lại nhanh chóng đưa ra lời nhận xét. Lúc này, một người khác bước vào phòng. Nhìn thấy Hạ Nhiên, người ấy vô cùng bất ngờ, vui vẻ nói: “Ôi đây chẳng phải Nhiên Nhiên sao? Em cũng tham gia cuộc phỏng vấn này à?”
Nghe được tên mình, Hạ Nhiên quay lại nhìn. Đối diện cô là một khuôn mặt quen thuộc, là nhà thiết kế mà cô từng làm trợ lý - thiết kế Từ. Hạ Nhiên vội đứng dậy cúi đầu chào.Bị cản trở công việc, ban giám khảo hơi nhíu mày. Một vị giám khảo hỏi: “Thiết kế Từ vào đây có việc gì?”
Chủ nhiệm Biên thấy người bên cạnh khó chịu, sợ không khí trở nên nặng nề liền vội nói đỡ: “Gia Lâm, sao cậu đến đây, nếu có chuyện muốn nói với mình thì chờ mình phỏng vấn xong đã.”
Gia Lâm thấy mình bị nhìn chằm chằm cũng không thèm để ý, cô đáp lời chủ nhiệm Biên: “Mình đâu có tìm cậu. Bây giờ là giờ hành chính, sao cậu lại nghĩ mình bỏ bê công việc chứ?”
Dứt lời, Gia Lâm đến ngồi cạnh chủ nhiệm Biên; “Đây là đợt tuyển trợ lý của mình mà, mình vào đây cũng đâu có gì sai, đúng không thiết kế Kim?”
Thiết kế Kim là vị giám khảo cáu kỉnh ban nãy. Chuyện Gia Lâm và thiết kế Kim có quan hệ bất hòa hầu như mọi người đều biết, mỗi khi thấy họ xỉa xói nhau thì chẳng ai dám xen vào. Thiết kế Kim biết mình đuối lý, không quan tâm Gia Lâm nữa, cô nhìn vào hồ sơ rồi tiếp tục công việc.
Thấy chủ nhiệm Biên cầm bản thiết kế của Hạ Nhiên, Gia Lâm liền nhận lấy chúng rồi xem xét. Cô bỗng bật cười, cất giọng khen ngợi: “Chị nghĩ em là một trợ lý tốt, ai ngờ lại đa tài như vậy. Nhiên Nhiên, em mà tiếp tục phát huy chắc chị cũng không còn chỗ đứng ở vị trí thiết kế nữa rồi.”
Hạ Nhiên mỉm cười, cô chưa kịp trả lời thì thiết kế Kim đã nói: “Tôi có nghe lầm không? Thiết kế Từ tài giỏi lại sợ một cô bé vừa mới ra trường? Chỉ là một bản thiết kế bình thường mà cô đã bất ngờ như vậy, không biết thực lực thực sự thế nào.”
“Thực lực của tôi thế nào, cô cứ nhìn vào thành tích là được.” Gia Lâm ung dung trả lời, ngừng một chút rồi nhướng mày: “Hay cô đang nghi ngờ công ty làm ăn không minh bạch?”
Thiết kế Kim bị chặn họng định nói thêm mấy câu. Chủ nhiệm Biên thấy thế liền nắm lấy tay cô, lắc đầu tỏ ý ngăn cản. Vì không thể làm gì Gia Lâm, thiết kế Kim liền chĩa mũi rìu sang cô gái đang phỏng vấn, nhìn Hạ Nhiên với ánh mắt thù địch.
Mới vừa nãy còn khen bản vẽ này rất tốt, bây giờ đã thay đổi thái độ. Đúng là lật mặt nhanh hơn lật bánh. Hạ Nhiên không để ý nhiều, cô nói: “Vâng, em thấy bản thiết kế này chưa thực sự hoàn hảo, mong rằng có thể vào công ty để rèn luyện thêm ạ.”
Gia Lâm nhìn thiết kế Kim nghẹn lời, trong lòng hả dạ vô cùng, cô để bản thiết kế của Hạ Nhiên xuống bàn: “Tất nhiên là phải rèn luyện thêm, nhưng phải là rèn luyện dưới tay chị.”
Hạ Nhiên cười trừ. Chủ nhiệm Biên sau khi đánh giá xong liền bảo cô ra về: “Ok, phỏng vấn kết thúc. Em về nhà đợi kết quả nhé, sẽ có sớm thôi.”
Hạ Nhiên đứng dậy, nghiêm chỉnh cúi chào từng người rồi nhanh chóng ra ngoài. Khi đi tới cửa, Gia Lâm nói thêm: “Tạm biệt, mấy hôm sau chúng ta gặp lại ở công ty nhé.”
Hạ Nhiên cười tươi đáp lại, sau đó bước ra ngoài. Thấy cô, Phát Huy vội chạy đến hỏi han: “Sao rồi? Ổn không? Ban giám khảo dễ tính chứ?”
Hạ Nhiên vỗ nhẹ vai Phát Huy; “Yên tâm, họ không ăn thịt anh đâu. Bình tĩnh tự tin là được.”
Phát Huy gật đầu. Mặc dù anh đã tốt nghiệp ở một trường chất lượng trong nước nhưng xung quanh đây ai cũng tài giỏi, nhất là cô bạn Hạ Nhiên vừa quen này. Vậy nên anh có chút lo lắng. Rất nhanh, đến lượt Phát Huy phỏng vấn. Anh quay đầu nhìn Hạ Nhiên, cô làm hành động cổ vũ giống như anh làm ban nãy. Phát Huy gật đầu tỏ ý yên tâm đi rồi bước vào phòng.
Hạ Nhiên định đi về ngay nhưng chợt nghĩ đến tên đang phỏng vấn kia. Phát Huy là người khá tốt bụng, nếu đi về mà không thông báo thì thật không phải phép. Hạ Nhiên quyết định ngồi xuống chờ anh.
Trong lúc ngồi chờ, Hạ Nhiên chợt nhìn thấy cô gái ăn mặc sang chảnh vừa ngồi cạnh mình đi qua. Nhìn khuôn mặt tươi cười ấy, có lẽ kết quả phỏng vấn của cô ta không tồi. Biết đâu có duyên sau này trở thành đồng nghiệp của nhau.