Xuyên Thành Mối Tình Đầu Của Nam Chính

Chương 11: Chương 11




Hồi lâu sau, Phát Huy kết thúc phỏng vấn. Anh nhìn Hạ Nhiên đang ngồi chờ thì vô cùng xúc động. Mới quen có mấy tiếng đồng hồ mà cô ấy đã quan tâm tới mình rồi.

Thấy Phát Huy bước ra, Hạ Nhiên liền đứng dậy chủ động hỏi thăm. Phát Huy tươi cười nói: “Ổn lắm, tôi nghĩ giám khảo khó tính nên lúc đầu nói năng hơi lắp bắp. May là có một vị khá vui tính, khiến tôi đỡ căng thẳng hơn nhiều.”

Hạ Nhiên gật đầu định nói lời tạm biệt, nhưng Phát Huy đã ngỏ lời mời: “Bây giờ cô bận gì không? Nếu không chúng ta cùng đi ăn trưa đi. Gần đây có quán ăn chị tôi mở, nấu nướng khá lắm. Biết đâu chúng ta sẽ trở thành đồng nghiệp, làm quen sớm cũng tốt.”

Hạ Nhiên thấy Phát Huy nói có lý. Lần này cô nên tạo cho mình một mối quan hệ thật vững chắc, sau này công việc sẽ dễ dàng hơn. Hạ Nhiên định mở lời đồng ý thì có cuộc gọi đến. Thấy số lạ, cô quay sang nói với Phát Huy: “Chờ một chút, tôi nghe điện thoại.”

Phát Huy vui vẻ gật đầu. Hạ Nhiên đi ra xa rồi bắt máy: “Alo? Ai đấy ạ?”

Một giọng nói trầm ấm quen thuộc vang lên: “Em đoán xem?”

Chất giọng nam tính như này thì chỉ Phong Lư mà thôi. Nhưng tại sao anh ta lại có số cô? À suýt quên, đây là tổng tài trong truyền thuyết mà. Hạ Nhiên trả lời mang theo tia châm chọc: “Anh bảo trợ lý tìm ra số điện thoại của tôi trong vòng 5 phút à?”

Đầu dây bên kia nghe vậy liền bật cười: “Có phải em xem phim ngôn tình nhiều quá rồi không? Tuy anh là chủ nhưng không phải là người vô lý với cấp dưới.”

Dứt lời, Hạ Nhiên liền khinh bỉ. Đây không phải thế giới tổng tài thì là thế giới gì? Thậm chí nó còn là thế giới xung quanh tình yêu ngu ngốc mèo vờn chuột của anh nữa. Hạ Nhiên liếc mắt nhìn Phát Huy đang đứng chờ liền cất giọng đuổi khách: “Tôi định đi ăn cùng bạn, không tiện nghe máy.”

Phong Lư chưa kịp trả lời, người bên cạnh anh đã nhanh chóng giật máy nói: “Nhiên Nhiên, chúng ta đã lâu không gặp. Sao em nỡ từ chối bữa cơm đầu tiên chị mời em khi về nước hửm?”

Nghe thấy giọng Gia Lâm, Hạ Nhiên ngạc nhiên, sao cô ấy lại ở bên cạnh Phong Lư? Chẳng phải vừa nãy còn đang trong phòng phỏng vấn à? Hạ Nhiên tò mò hỏi: “Sao chị lại ở cùng Phong Lư vậy?”

Gia Lâm bĩu môi giải thích: “Chị đâu định ở cùng tên này, thấy chị định rủ em đi ăn nên nó cứ bám theo đấy.”

Nghe Gia Lâm vạch trần kế hoạch của mình, Phong Lư chột dạ: “Không hẳn, anh muốn mời Gia Lâm ăn cơm nhưng chị ấy muốn mời em, anh đành phải gọi em thôi.”

Gia Lâm ném cho Phong Lư một cái nhìn khinh bỉ, đã nghiện còn ngại. Hạ Nhiên phân vân suy nghĩ, không biết nên đi ăn với ai. Lúc sau cô quyết định đi ăn cùng Gia Lâm bởi đã lâu chưa gặp chị ấy. Còn Phát Huy, để hôm nào cô mời anh ta một bữa là được. Hạ Nhiên nói với đầu dây bên kia: “Anh gửi địa chỉ đi, tôi đến.”

Nghe Phong Lư nói anh ta đến đón cô, Hạ Nhiên lập tức từ chối. Đây công ty, lỡ có người bắt gặp thì rất phiền phức. Cô cúp máy, đi ra nói với Phát Huy: “Thật ngại quá, hiện tại tôi có việc đột xuất. Để hôm khác tôi mời anh được không?”

Phát Huy có vẻ hơi thất vọng, anh muốn làm thân với cô gái này nhưng lại vụt mất cơ hội rồi. Phát Huy nhanh chóng khôi phục lại vẻ mặt vui vẻ rồi hẹn cô hôm khác. Hạ Nhiên nhìn địa chỉ Phong Lư vừa gửi, là một quán ăn ở gần đây. Cô ra ngoài bắt xe tới chỗ hẹn.

Bác tài xế là một ông chú hơn 40 tuổi có khuôn mặt lương thiện, dễ gần. Thấy cô từ công ty đi ra, bác hỏi: “Cô làm việc ở đây sao?”

Hạ Nhiên lắc đầu: “Dạ không, hôm nay cháu đi phỏng vấn xin việc.”

Nghe bậy, bác tài xế liền cười hiền từ, nheo mắt khoe với cô về đứa con gái của mình: “Con gái tôi cũng đi xin việc ở đây. Đây là ước mơ từ nhỏ của nó nên nó chăm chỉ lắm. Nó hởn hở từ tối hôm qua đến giờ. Con gái tôi vừa xinh đẹp vừa giỏi giang. Cô biết không....”

Nhìn khuôn mặt hạnh phúc và tự hào của bác tài xế khi nói về con gái mình, Hạ Nhiên có chút ghen tị. Cha mẹ chưa bao giờ để ý đến cô. Tuy gia đình khá giả nhưng toàn bộ tài sản đều chu cấp cho em cô - đứa con trai duy nhất trong nhà. Còn cô, luôn phải tự mình cố gắng thực hiện ước mơ mà chẳng thể dựa dẫm vào bố mẹ.

Bác tài xế quả thực là một người cha tốt, Hạ Nhiên bất giác mỉm cười. Hóa ra trên thế giới này không phải ai cũng tự hào về con trai, mà là do cô chưa từng gặp những người thân như thế. Bác tài phát hiện cảm xúc khác thường trên mặt Hạ Nhiên, tưởng cô thấy phiền nên vội nói: “Xin lỗi, tôi nhiều lời quá đúng không? Chắc cô vừa đi phỏng vấn mệt mỏi lắm.”

Hạ Nhiên vội xua tay: “Không có đâu ạ. Cháu chỉ nghĩ con gái bác thật may mắn khi có một người cha như bác.”

Nghe vậy, bác tài xế cười trừ: “Tôi không tốt đẹp như cô nghĩ đâu. Tôi đang thực hiện nghĩa vụ của một người cha đối với con cái của mình thôi. Không phải mọi ông bố đều thế sao?”

Hạ Nhiên im lặng, thì ra người cha nào cũng yêu thương đứa con của mình. Nhưng tại sao bố cô thì không? Chẳng lẽ cô không xứng đáng được nhận tình yêu ấy? Trong lúc suy nghĩ miên man, chiếc xe đã tới nơi, Hạ Nhiên trả tiền rồi xuống xe. Bác tài trả lại tiền thừa, không quên cổ vũ cô: “Chúc cô trúng tuyển nhé. Có khi cô và con gái tôi sẽ thành đồng nghiệp tương lai đấy.”

Nhìn bác tài xế vừa chân thật vừa chất phác, Hạ Nhiên hơi xúc động. Cô chúc bác giữ gìn sức khỏe rồi đóng cửa xe.

Đứng trước quán ăn, Hạ Nhiên theo bản năng đánh giá bề ngoài. Đây là một nhà hàng truyền thống sang trọng, những người vào đây đều ăn mặc lịch sự, có vẻ là người địa vị cao. Cô bất giác nhìn lại trang phục của mình. Chậc, chẳng hợp với nơi này tí nào. Hạ Nhiên nhanh chóng bỏ qua vấn đề này, bước vào trong.

Thấy cô, nhân viên phục vụ chào hỏi: “Chào quý khách, xin hỏi quý khách có đặt bàn trước không ạ?”

Hạ Nhiên lắc đầu. Nhân viên phục vụ nhìn cô liền hiểu ngay, cô gái này mới tới đây lần đầu. Người phục vụ từ tốn nói: “Thật xin lỗi quý khách, nhà hàng chúng tôi phải đặt bàn trước mới có thể dùng bữa.”

Hạ Nhiên ngạc nhiên, đây là nơi thần thánh nào mà phải đặt trước mới được vào? Cô đang ngơ ngác thì đằng sau vang lên tiếng gọi: “Nhiên Nhiên!”

Hạ Nhiên quay người, là Gia Lâm và Phong Lư. Cô vội cúi đầu chào, Gia Lâm đến bên cạnh cười: “Đừng khách sáo như vậy, chúng ta quen nhau lâu rồi. Không cần lễ nghi.”

Nhân viên phục vụ thấy có khách liền hỏi: “Xin hỏi mọi người có đặt bàn trước không ạ?”

Gia Lâm cũng thắc mắc giống Hạ Nhiên, chưa kịp hỏi thì Phong Lư đã rút ra một tấm thẻ trong ví, đưa cho người phục vụ.

Cô nhân viên tưởng họ đưa thẻ ngân hàng, định mở miệng từ chối nhưng nhìn kỹ mới nhận ra đây là thẻ VIP. Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy nó, nghe nói chỉ những người có địa vị cao mới có thể sở hữu. Người sở hữu cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay, vậy mà cô chót dại thất lễ.

Người phục vụ lập tức thay đổi thái độ, cúi gập người: “Thật xin lỗi quý khách, tôi không biết rằng anh là khách VIP. Để tôi dẫn mọi người đến phòng riêng.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.