Nhân viên phục vụ dẫn ba người đến một căn phòng nằm ở cuối dãy. Gia Lâm đập vào vai Phong Lư, giọng chua loét: “Nhà giàu có khác, đẳng cấp hoàn toàn khác biệt.”
Phong Lư đáp lại lời đùa của cô ấy bằng một thái độ rất hòa nhã. Hạ Nhiên khá bất ngờ, cô tưởng quan hệ của họ chỉ là quan hệ chủ tớ, sao lại thân thiết như vậy? Hạ Nhiên ngẫm nghĩ mãi cũng không ra, cô không nhớ trong truyện có nhắc tới mối quan hệ giữa Phong Lư và vị thiết kế Từ này.
Bước vào phòng ăn, Hạ Nhiên thật sự bị choáng ngợp. Quả nhiên là phòng VIP, không gian khác hẳn bên ngoài. Nhà hàng được trang trí theo phong cách Trung cổ nhưng vẫn mang theo chút cách tân hiện đại, riêng phòng VIP đậm chất Trung cổ hoàn toàn, khiến người ta có cảm giác ấm áp.
Hạ Nhiên thấy hơi tiếc tiền. Tuy không phải cô chi nhưng lòng có chút đau đớn. Phòng này chắc chắn giá rất cao, chỉ là dùng một bữa cơm thôi mà?
Nhìn Hạ Nhiên có biểu hiện lạ, Phong Lư ân cần hỏi: “Em sao vậy? Không thích ăn ở đây ư?”
Cô nhân viên phục vụ nghe thấy liền sợ hãi. Không lẽ cô ấy đang ghim vụ vừa nãy? Trời ạ, cô cũng đâu biết mấy vị này là khách VIP. Bây giờ làm phật lòng họ thì chẳng khác nào đem công sức tháng này đổ sông đổ bể. Không được, tuyệt đối không được. Cô nhân viên phục vụ lập tức thay đổi khuôn mặt sao cho ôn hòa nhất, cười lấy lòng Hạ Nhiên: “Quý khách có vấn đề gì sao ạ? Nếu có xin cứ việc nói, tôi sẽ hết lòng phục vụ.”
Hạ Nhiên bất đắc dĩ xua tay: “Không có gì, tôi hơi kinh ngạc thôi. Công nhận nơi này rất sang trọng.”
Cô nhân viên âm thầm gật đầu. Đương nhiên sang trọng rồi. Đây là nơi biết bao doanh nhân thành đạt đến dùng bữa đấy. Cô nhanh chóng thực đơn cho họ gọi món. Phong Lư kéo ghế giúp Hạ Nhiên, ngồi xuống đối diện rồi đưa thực đơn cho cô, cô lắc đầu: “Anh gọi đi, tôi không kén ăn.”
Phong Lư thấy vậy liền rút tay lại, mở từng trang menu. Anh chọn vài món, toàn là món hợp khẩu vị Hạ Nhiên nhất. Gia Lâm thấy Phong Lư không order món ruột của mình, cất giọng phàn nàn: “Biết là em có tình yêu đẹp, muốn chăm lo cho tình yêu ấy. Nhưng cũng phải nghĩ đến người chị này chứ? Chị đây đã đầu quân về công ty em rồi, em không biết nịnh nọt lấy lòng à?”
Gia Lâm dứt lời, Hạ Nhiên liền sửng sốt? Chị? Là người chị họ của nam chính - Từ Gia Lâm? Mẹ kiếp, sao cô có thể quên mất chuyện này!
Từ Gia Lâm trong nguyên tác là con của bác ruột nam chính. Cô ấy là một nhà thiết kế tài ba. Sau này gặp nữ chính, thấy An Nhã có tiềm năng, Gia Lâm liền nâng đỡ cô ấy. Sau đó địa vị của An Nhã cũng tăng lên, vượt trội hơn Gia Lâm rất nhiều.
Hạ Nhiên nhìn Gia Lâm, không ngờ vận may của mình lớn như vậy. Thế mà lúc trước cô không nhận ra, còn xin nghỉ việc nữa. Hạ Nhiên hỏi: “Cuộc phỏng vấn hôm nay tuyển trợ lý cho chị đúng không ạ?”
Gia Lâm ngừng tranh cãi với Phong Lư, lắc đầu đáp: “Không đâu, còn tuyển trợ lý cho một số nhà thiết kế khác nữa. Nhưng em yên tâm, chị nhất định sẽ cho em làm trợ lý của chị.”
Phong Lư cười khẩy: “Cứ như làm trợ lý cho chị vinh dự lắm ấy. Tại sao Hạ Nhiên phải làm trợ lý cho chị?”
Phong Lư đưa mắt sang nhìn Hạ Nhiên, thấy cô nhìn mình chằm chằm, anh hơi khó hiểu. Đúng rồi, anh chưa nói cho cô ấy biết mối quan hệ giữa mình và Gia Lâm, lỡ cô ấy tưởng mình là tên lăng nhăng thì sao? Phong Lư nhanh chóng giới thiệu: “Gia Lâm là chị họ của anh. Bọn anh có quan hệ máu mủ nên hơi thân thiết, em đừng nghĩ nhiều.”
Hạ Nhiên ngơ ngác, cô có nghĩ nhiều à? Cô chỉ bất ngờ về sự xuất hiện của nhân vật Gia Lâm thôi. Gia Lâm thấy thế liền bật cười. Nhìn khuôn mặt khó hiểu của Hạ Nhiên là biết thằng em trai này đang tự luyến rồi. Gia Lâm châm chọc nói: “Nhiên Nhiên đâu có nghĩ nhiều? Làm như em quý giá lắm không bằng.”
Hạ Nhiên buồn cười. Cuối cùng cũng có người nói thay tiếng lòng của cô. Cô đã nhiều lần muốn chửi tính tự luyến của anh ta, nhưng nghĩ đến kết cục thảm khốc của mình trong tương lai thì lại thôi. . truyện ngôn tình
Bọn họ ngồi trò chuyện một lúc rồi đồ ăn được bưng lên. Hạ Nhiên tia ngay đĩa tôm, mắt cô sáng bừng lên. Đây là món khoái khẩu của cô. Tiếc rằng bóc tôm hơi bẩn, hôm nay cô còn mặc áo trắng nữa.
Phong Lư nhìn sự biến đổi thất thường trên mặt Hạ Nhiên khi nhìn vào đĩa tôm liền hiểu. Anh đeo bao tay, bóc từng con tôm bỏ vào bát cô. Hạ Nhiên thấy thế liền nhìn anh, Phong Lư biết chắc cô đang cảm thấy mình rất phong độ, lại tự cao: “Em ăn đi, ăn hết anh lại bóc.”
Gia Lâm nghe vậy cũng sặc sụa. Lạy chúa! Đây có phải thằng em trai ngỗ nghịch không quan tâm đến ai mà cô biết không? Lần đầu cô thấy nó bóc tôm đấy, nó còn chẳng bao giờ bóc tôm cho mình vì sợ bẩn tay, không ngờ có ngày lại sẵn sàng phục vụ một cô gái.
Gia Lâm quan sát ánh mắt của Phong Lư khi nhìn Hạ Nhiên ăn tôm mình bóc thì hiểu ngay vấn đề. Chậc chậc, quan hệ hai đứa này không bình thường, cô đã nghi ngờ từ lúc Phong Lư mời Hạ Nhiên ăn cơm rồi. Hành động trước mặt lại càng khẳng định suy nghĩ của cô đúng. Gia Lâm giả vờ vô thức hỏi: “Hai đứa quen nhau à?”
Hai người kia đồng thanh trả lời: “Không ạ!” / “Đúng!”
Phong Lư nhìn Hạ Nhiên với ánh mắt: em có nói nhầm không? Hạ Nhiên ném lại cho anh bằng vẻ mặt hờ hững: Không nhầm. Phong Lư tức đến bật cười: “Không quen? Đêm hôm trước em còn ở nhà anh...”
Phong Lư chưa kịp nói hết câu, Hạ Nhiên đã đạp vào chân anh một cái. Phong Lư bị cô lườm liền yên lặng. Anh nhìn cô với ánh mắt u oán, anh chỉ muốn chứng minh mình có quan hệ thôi mà.
Gia Lâm nhìn họ liếc mắt đưa tình xong âm thầm gật gù. Ra vậy, cô nhất định phải để em dâu mình làm trợ lý, để xem Phong Lư còn dám hống hách với cô đến khi nào.
Kết thúc bữa ăn, Gia Lâm khoác tay Hạ Nhiên hỏi có bận không. Thấy Hạ Nhiên lắc đầu, Gia Lâm hào hứng đề nghị: “Vậy chúng ta đi mua sắm được không? Lâu lắm chưa đi cùng nhau rồi.”
Hạ Nhiên suy nghĩ một chút liền đồng ý. Phong Lư lập tức kiếm cớ đi theo: “Để anh đưa hai người đi.”
Gia Lâm liếc nhìn khuôn mặt lấy lòng của anh ta. Mẹ kiếp, đuôi cũng sắp vểnh lên tận trời rồi. Gia Lâm cất giọng trêu chọc: “Em không bận à? Vừa nãy chị nhờ em đưa đi thì em kêu mình trăm công nghìn việc mà?”