Xuyên Thành Mối Tình Đầu Của Nam Chính

Chương 18: Chương 18




Sau khi An Nhã bắt gặp cuộc trò chuyện của Phong Lư và Hạ Nhiên thì tâm trạng cô sa sút vô cùng. Chẳng phải Phong Lư từng thích cô sao? Tại sao anh ấy lại yêu đương với Hạ Nhiên? An Nhã cô cái gì cũng có, lý do gì khiến Phong Lư lựa chọn con người thực dụng kia chứ?

An Nhã chợt nhớ tới hôn ước giữa mình và Phong Lư. Đúng vậy, chỉ cần hôn ước ấy được thực hiện thì Phong Lư sẽ quay trở về bên cô mà thôi. Thấy suy nghĩ của mình hợp lý, An Nhã lập tức chạy ra khỏi phòng. Vừa mở cửa đã thấy bà quản gia. Hôm qua, cô nhốt mình trong phòng không chịu ra ngoài khiến bà rất lo lắng.

Bà quản gia thở phào nhẹ nhõm: “Tiểu thư, cô ổn chứ? Tôi lấy bát cháo cho cô làm ấm bụng nhé?”

An Nhã vội xua tay, hấp tấp nắm bả vai bà ấy: “Cha tôi đâu? Ông ấy đâu rồi?”

Bà quản gia trả lời: “Ông chủ đang chăm sóc vườn hoa ạ.”

Nghe vậy, An Nhã nhanh chóng chạy ra sân. Thấy người cha của mình đang cắt tỉa cây, cô gọi một tiếng: “Cha.”

An Minh Siêu nghe thấy tiếng con gái cưng liền quay đầu lại, ông bỏ kéo xuống, cất giọng hiền từ: “Con khỏe rồi à? Sao lại đến đây?”

An Nhã mỉm cười, cô vội vàng vào chủ đề chính: “Cha, con muốn nói về chuyện hôn ước giữa con và Phong Lư.”

Nụ cười trên môi An Minh Siêu tắt ngấm. Con gái ông vừa mới tỉnh dậy, câu nói đầu tiên là hỏi về tên Phong Lư kia. Thật sự đáng buồn mà.

Nhưng ông không thể giận nó. Ông sống trong cảnh gà trống nuôi con, cả nhà cả cửa có mỗi đứa con gái quý giá này, không chiều nó thì chiều ai đây.

An Minh Siêu xoa đầu An Nhã: “Chuyện đó cha sẽ sớm giải quyết, được không?”

An Nhã phụng phịu: “Không, con muốn luôn bây giờ cơ. Con và Phong Lư đã đến tuổi kết hôn rồi. Cha còn chần chừ gì nữa?”

An Minh Siêu thở dài, ông cũng muốn nhanh chóng có hôn ước với Phong gia lắm. Nhưng Phong Lư đâu chấp nhận. Cậu ta luôn nằng nặc từ chối dù ông có dùng bao nhiêu tài nguyên dụ dỗ.

Quay ra nhìn An Nhã, nếu con bé không vì chuyện kết hôn mà đòi sống đòi chết thì ông cũng chẳng bao giờ phải nhượng bộ Phong Lư như vậy. Con gái ông không tốt ở điểm nào? Xinh đẹp có, gia thế có, học vấn có. Chỉ có tên ngốc như cậu ta mới không muốn thôi.

An Nhã thấy cha chưa trả lời liền ôm lấy cánh tay ông, thắc mắc: “Có vấn đề gì ạ?”

An Minh Siêu vỗ vai chấn an cô: “Được rồi, để hôm nào cha đến Phong thị bàn chuyện với nó.”

An Nhã vui vẻ ôm chầm lấy An Minh Siêu, nũng nịu dụi đầu. Tại sao cô lại mê đắm Phong Lư như vậy? Lý do phải kể về năm cô 7 tuổi.

Lúc ấy, Phong gia tổ chức tiệc chia tay cháu trai Phong Nhã đi du học. An Nhã bấy giờ còn là một cô tiểu thư chảnh chọe, không thích tham gia mấy bữa tiệc vớ vẩn.

Nhưng cha muốn cô có thể hòa đồng với bạn bè đồng trang lứa. Trong khi ông ấy chẳng hiểu nổi suy nghĩ của mấy đứa trẻ con.

Cha để cô ở lại với lũ con gái bằng tuổi rồi đi nói chuyện làm ăn cùng đối tác. Mấy đứa ấy thật sự khiến An Nhã khó chịu.

Bọn chúng cứ mân mê chiếc váy mà cô đang mặc, thậm chí còn lấy cả chiếc vương miện cô đang đội trên đầu xuống chơi đùa nữa.

An Nhã tức lắm, nhưng không dám nói với cha vì cha bận việc, đành lủi thủi ra chỗ khác chơi một mình.

Tại sân vườn Phong gia, cô gặp được Phong Lư, một chàng trai vừa trắng trẻo vừa xinh đẹp. Anh ấy có vẻ ít nói, đa phần đều bơ cô, An Nhã không tức giận mà còn lẽo đẽo đi theo như cái đuôi nhỏ.

Vì quá si mê, bất giác trượt chân ngã xuống hồ. An Nhã hoảng hốt kêu cứu nhưng xung quanh toàn trẻ con, ai có thể cứu cô?

Trong lúc tuyệt vọng, có một bóng hình lao tới ôm cô lên bờ. Kể từ ấy, An Nhã thực sự yêu quý Phong Lư và nhận định rằng anh sẽ trở thành chồng tương lai của mình.

Nghĩ về hồi ức, An Nhã chợt mỉm cười. Hồi nhỏ Phong Lư vừa đáng yêu vừa quan tâm cô, không như bây giờ…

Chắc chắc anh ấy bị vẻ đẹp của con hồ ly tinh Hạ Nhiên kia che mờ mắt. Phong Lư cứu cô một mạng, cô liền quyết định dùng cả đời trả ơn.

An Nhã nảy sinh ra một ý nghĩ, cô liền cúi đầu thỏa thuận với cha mình. Nhận được sự đồng ý, An Nhã vui vẻ đi về phòng.

************************

Về phía Hạ Nhiên, cô đang suy nghĩ về những lời Vương Khải Trạch nói. Rốt cuộc anh ta có ý gì? Không lẽ anh ta biết được thân phận của mình rồi?

Trong lúc đăm chiêu, tiếng chuông điện thoại chợt reo. Cô nhìn màn hình, là số lạ. Hạ Nhiên dè chừng bấm nút nghe, giọng nói trong điện thoại vang lên: “Có phải Hạ tiểu thư không ạ?”

“Vâng, tôi đây.”, Hạ Nhiên đáp.

Đầu dây bên kia mỉm cười: “Dạ vâng, tôi thuộc phòng nhân sự của tập đoàn Phong thị. Hôm trước Hạ tiểu thư đã tới tham gia cuộc phỏng vấn trợ lý. Chúng tôi rất vinh dự khi thông báo rằng cô đã trúng tuyển.”

Khi nghe thấy thông tin này, lòng Hạ Nhiên tràn đầy vui sướng lập tức quên đi sự lo lắng vừa nãy: “Thật sao? Vậy khi nào tôi có thể đi làm?”

Nhân viên bên kia tận tình giải thích: “Hiện tại công ty đang cần gấp trợ lý nên cô có thể đi làm luôn vào sáng mai.”

Nghe vậy, Hạ Nhiên nhanh chóng hỏi chi tiết về công việc của mình rồi cúp máy. Vì đang ở trên đường nên cô cố gắng không tỏ ra phấn kích quá độ. Nếu tính cả tuổi kiếp trước lẫn kiếp này thì cô đã gần 25 rồi, bây giờ cô mới có thể vào một môi trường làm việc thực thụ đúng như cô mong muốn. . Truyện Việt Nam

Hạ Nhiên thật sự muốn chia sẻ niềm vui này với ai đó, nhưng cô đâu có thân với ai ở đây. Bóng dáng Phong Lư bỗng lóe lên trong đầu cô. Không! Không thể được! Hạ Nhiên lắc đầu.

Cô làm sao vậy? Tại sao lại nghĩ đến anh ta? Ầy, tụt cả mood*. Những lúc như này không phải nên tâm sự với người bạn yêu dấu của mình sao? Hạ Nhiên vội vàng mở danh bạ gọi cho một người.

(*mood: tâm trạng)

“Mình đây.”, giọng Minh Ngọc hơi mơ màng, có thể vì chưa tỉnh ngủ. Hạ Nhiên vui quá mà quên mất chuyện lệch múi giờ.

Cô chợt cảm thấy có lỗi: “Cậu đang ngủ à?”

Minh Ngọc lắc đầu, mở rèm cửa phòng mình ra. Ánh nắng ban mai chiếu vào khiến cô hơi chói mắt Minh Ngọc trả lời: “Không sao, mình tỉnh rồi. Có chuyện gì vậy?”

Hạ Nhiên định chia sẻ niềm vui hôm nay cho bạn mình thì tiếng tin nhắn truyền đến. Cô đành tạm ngắt cuộc gọi, mở ra tin nhắn ra xem.

Đọc nội dung bên trong, nụ cười trên môi Hạ Nhiên bỗng cứng đờ. Sau khi điều chỉnh lại tâm trạng, cô liền liên lạc với Phong thị.

Dường như họ đã biết trước cô sẽ gọi tới, nhân viên nhanh chóng bắt máy.

Hạ Nhiên mở lời: “Tôi là Hạ Nhiên, người vừa trúng tuyển của công ty cô. Nhưng vừa nãy tôi lại nhận được thông báo rằng tôi bị loại? Tất cả chỉ là sai sót của bộ phận nhân sự?”

Nhân viên bên kia là người lão luyện, sự việc này đối với cô không có gì xa lạ. Nhân viên thở dài, cô thật sự tiếc cho người phụ nữ tên Hạ Nhiên này. Bằng cấp sáng lạng nhưng không có tiếng nói trong xã hội, đành phải từ bỏ công việc tốt.

Cô nhân viên cũng biết điều, bĩnh tình nói giảm nói tránh: “Thật xin lỗi cô, công ty chúng tôi nói chung và bộ phận nhân sự nói riêng đã làm việc sai sót. Nhưng xin cô yên tâm, sẽ có một cuộc phỏng vấn mới trong tương lai gần, lúc ấy rất hân hạnh đón tiếp cô.”

Hạ Nhiên im lặng, không phải là cô tự cao nhưng với bằng cấp của cô, có thể dễ dàng bị loại sao? Ban giám khảo ở đấy còn tỏ thái độ tốt và dành nhiều lời khen cho cô mà?

Không nhận được câu trả lời, nhân viên nhân sự liền hỏi: “Alo? Cô có vấn đề gì muốn hỏi nữa không?”

Hạ Nhiên nói không rồi cúp máy. Tuy rất thất vọng nhưng thôi, bị từ chối cũng tốt. Cô có thể xác định được năng lực của bản thân dừng ở đâu. Coi như trong cái rủi có cái may, làm ở Phong thị bị dính líu đến nam chính khá là phiền phức.

*************************************

Lúc này, Gia Lâm nhận được hồ sơ trợ lý mới. Cô háo hức mở ra xem, không biết lý lịch Hạ Nhiên mấy năm nay thế nào.

Sau khi nhìn nội dung hồ sơ, sắc mặt Gia Lâm tối sầm. Người trong ảnh không phải Hạ Nhiên mà là một cô gái tên An Nhã. Gia Lâm bỗng thấy gương mặt này thật quen thuộc.

Chẳng phải chính là cô gái kiêu căng ở trung tâm thương mại sao? Người như cô ta mà hạ mình đăng ký làm trợ lý ư? Trông giống con gái nhà quyền quý lại đi làm công việc nhỏ bé này à?

Huống hồ, Gia Lâm thật sự không thích mấy người có tính nết tiểu thư kiêu ngạo. Đối với một người phóng khoáng và hướng ngoại như cô mà nói thì cô gái luôn tỏ ra thượng đẳng này khiến cô không thể ưa nổi, nói trắng ra là ghét.

Điều này có chút bất thường, việc An Nhã trúng tuyển còn kì lạ hơn việc cô ta đăng ký. Rõ ràng cô đã xem tất cả hồ sơ của những người phỏng vấn, đâu thấy có ai tên An Nhã? Hạ Nhiên yêu quý của cô đâu?

Gia Lâm lập tức gọi cho phòng nhân sự. Điện thoại được bắt máy, cô nóng nảy hỏi: “Cho tôi hỏi về Hạ Nhiên, người đăng ký làm trợ lý cho tôi. Hồ sơ làm việc của cô ấy đâu?”

Phòng nhân sự nhanh chóng tìm kiếm, một lúc sau mới trả lời: “Cô gái tên Hạ Nhiên đã trượt phỏng vấn rồi.”

Hả? Gia Lâm ngạc nhiên. Hạ Nhiên trượt? Buổi phỏng vấn của cô ấy diễn ra rất suôn sẻ mà? Gia Lâm hỏi vặn lại: “Anh có nhầm không?”

Nhân viên bên kia hơi buồn cười, trả lời: “Tôi lừa cô làm gì? Hồ sơ của cô ta ở trong khu bị loại này. Không tin thì cô đến mà xem.”

Nhân viên dứt lời liền tắt máy. Gia Lâm vội rời ghế chạy đến phòng nhân sự. Gặp được nhân viên cô vừa gọi, Gia Lâm nhờ anh ta đưa hồ sơ cho cô xem.

Nhân viên kia không ngờ một nhà thiết kế lại tự chạy đến đây chỉ vì một bộ hồ sơ cỏn con. Chẳng lẽ cô gái này có thân phận đặc biệt?

Gia Lâm nhận được hồ sơ rồi quay về phòng làm việc. Cô mở ra xem, đúng là đã bị đánh giá trượt. Chuyện này là sao?

Trong lúc nghi vấn, Gia Lâm chợt nghĩ đến em trai mình - Phong Lư. Liệu nó có biết rõ đầu đuôi chuyện này không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.