Bên này, Phong Lư đang ngồi ngẫm nghĩ kế hoạch mà Dương Vĩ Kỳ vừa vạch ra. Bỗng có tiếng chuông điện thoại reo, anh liền bắt máy. Chưa kịp nói gì, đầu dây bên kia đã vang lên giọng chất vấn: “Này! Tại sao Hạ Nhiên lại bị loại?”
Vì đang nhập tâm vào kế hoạch kia, Phong Lư hờ hững trả lời: “Công ty chỉ nhận người có năng lực. Cô Hạ Nhiên...”
Nhắc đến cái tên này, Phong Lư giật mình sửng sốt. Anh hỏi lại: “Ý chị là Hạ Nhiên?”
Gia Lâm đang khó chịu, nghe anh trả lời hồn nhiên như vậy càng bực bội: “Em loại người ta xong bây giờ quay sang hỏi chị?”
Phong Lư nhíu mày: “Việc tuyển dụng đều do cấp dưới làm, họ chỉ mang hợp đồng đến cho em kiểm duyệt thôi.”
Đang nói thì khựng lại, anh nhớ rồi. Buổi trưa, thư ký Nghiên đưa một bản tài liệu cho anh. Lúc đấy anh đâu có tâm trạng giải quyết công việc, bảo họ tự mình xử lý. Phong Lư day nhẹ thái dương, hỏi Gia Lâm: “Vậy ai là người được chọn làm trợ lý của chị?”
Gia Lâm lập tức đáp: “Là một người tên An Nhã. Chị không thấy cô ta tham gia phỏng vấn, tại sao cô ta lại được chọn?”
An Nhã? Chẳng lẽ là An Nhã kia? Phong Lư bảo Gia Lâm gửi hồ sơ cô ấy cho mình rồi nhanh chóng cúp máy. Đúng như anh nghĩ, là cô gái bà nội gán ghép cho anh. Tại sao cô ta lại trúng tuyển? Hạ Nhiên có bằng có cấp ở nước ngoài, đã thế còn tốt nghiệp loại giỏi, có thể dễ dàng bị loại ư? Rốt cuộc An Nhã đang âm mưu chuyện gì?
Phong Lư bấm máy gọi thư ký. Thư ký Nghiên đang ngồi nhắn tin với bạn gái, nghe thấy tiếng gọi của Phong Lư liền nhíu mày. Haiz, Phong tổng luôn gọi anh vào lúc anh đang mùi mẫn với bạn gái.
Thấy thư ký Nghiên bước vào, Phong Lư lạnh lùng hỏi: “Hồ sơ tuyển dụng tôi bảo anh xử lý, ai là người phê duyệt?”
Thư ký Nghiên lập tức trả lời: “Dạ là Từ tổng phê duyệt. Có chuyện gì sao ạ?”
Nghe vậy, Phong Lư dường như đã hiểu đầu đuôi chuyện này. Phó tổng là em trai của mẹ anh. Nói cách khác chính là cậu ruột của anh. Ông ấy không hề có ý đồ xấu với công ty, luôn dùng hết sức lực để nâng đỡ anh đến ngày hôm nay. Tiếc rằng lại giống hệt bà nội, suốt ngày giục anh cưới An Nhã.
Phong Lư cầm áo khoác nhanh chóng xuống tầng. Anh đang định gõ cửa phòng thì đằng sau có người vỗ vai. Phong Lư quay đầu lại, Từ Hinh đang nhìn anh với khuôn mặt hiền từ. Từ Hinh mở cửa, mời Phong Lư vào trong rồi hỏi: “Đừng nói hôm nay cháu rảnh rỗi xuống thăm cậu nhé?”
Phong Lư nhận lấy tách trà Từ Hinh đưa, nhâm nhi một chút liền nhướng mày, ung dung nói: “Trà của cậu luôn thơm như vậy.”
Nhận được lời khen, Từ Hinh hãnh diện: “Tất nhiên, trà này là trà gia công, cháu muốn uống cũng không được đâu.”
Phong Lư không muốn nói chuyện phiếm nữa, lập tức vào chủ đề chính: “Chắc cậu đã biết, cháu xuống đây không chỉ đơn giản là ngồi thưởng thức trà.”
Từ Hinh bật cười: “Tất nhiên, chuyện gì cũng cần có bước dạo đầu thì mọi việc mới êm xuôi.”, ông ngừng một chút rồi hỏi: “Được rồi, cháu muốn nói gì?”
Phong Lư để một tập hồ sơ lên bàn. Từ Hinh cầm lên xem, thấy nội dung bên trong thì nhíu mày: “Cháu đến đây chỉ để nói chuyện này?”
Phong Lư vắt chéo chân, vẻ mặt nghiêm nghị, ngón trỏ gõ nhẹ lên thành ghế sofa. Người quen biết anh từ lâu đều biết tư thế này chính là lúc anh thực sự nghiêm túc. Phong Lư chậm rãi nói: “Cậu biết cháu đang truy cứu chuyện gì.”
Từ Hinh nghe vậy liền bật cười, ông để tập hồ sơ xuống, nhấc nhẹ chiếc kính đang đeo, nhìn chằm chằm Phong Lư đáp: “Công dưỡng dục của cậu cũng đã được báo đáp, bây giờ không ai qua mặt được cháu rồi.”
Phong Lư nhếch môi, trả lời: “Cảm ơn cậu. Nhưng cháu mong cậu có thể giải thích rõ việc này.”
Trước khi đến đây, anh biết An Nhã đã đi cửa sau. Cô ta có ý định vào công ty anh từ lâu, An Minh Siêu thì luôn khơi ra hàng trăm miếng mồi ngon, muốn anh và An Nhã thân thiết hơn. Tiếc thay, anh không hề muốn dính dáng đến An Nhã, cho dù năng lực của cô ta có tài giỏi đến mức nào.
Từ Hinh im lặng hồi lâu, có vẻ đang suy nghĩ chuyện gì đó. Một lúc sau ông mới lên tiếng: “Đúng là cậu đã giúp An Nhã một tay. Đây không phải chuyện tốt sao? Hai đứa có thể rút ngắn khoảng cách, có thêm thời gian ở bên nhau.”
Phong Lư lạnh nhạt ngắt lời: “Cháu không thích An Nhã.”
Từ Hinh nghe vậy càng cười tươi hơn, ông đứng dậy, quay lưng về phía Phong Lư: “Quả nhiên cháu vẫn còn trẻ, chưa thể suy nghĩ thấu đáo. Nếu muốn nhanh chóng nắm giữ toàn bộ quyền lực ở công ty thì cháu nên thay đổi nghĩ của mình đi. Chuyện quen An Nhã chỉ có lợi, tuyệt đối không có hại.”
Thấy Phong Lư chuẩn bị phản bác, Từ Hinh giơ tay ngắt lời: “Tài nguyên của An gia biết bao người ao ước. Dâng đến tận miệng mà cháu còn chê? An Nhã cần gì có nấy. Tuy cháu đang vấn vương mối tình đầu nhưng ít nhất cũng nên phân biệt đúng sai chứ?”
Phong Lư im lặng. Anh hiểu, nếu kết giao với An gia thì có thể nhận bao nhiêu tài nguyên, bao nhiêu lợi ích. Việc An Nhã tới công ty cũng không phải là độc hại. Nhưng còn Hạ Nhiên? Cô mới về nước được mấy hôm, anh không muốn cô rời xa mình chút nào. Ai biết cô ấy trở về là để tìm anh hay để tìm người đàn ông khác?
Nhìn biểu cảm lưỡng lự của Phong Lư, Từ Hinh thoáng nhói lòng. Cậu nhóc dù tài giỏi, dù chín chắn thế nào đi nữa thì vẫn chỉ mới 22 tuổi. Đây chính là quãng thời gian để thể hiện sự sục sôi, nhiệt huyết của tuổi trẻ. Vậy mà cháu ông lại phải quen với giấy tờ hợp đồng, phải từ bỏ ước mơ, từ bỏ tình yêu vốn có.
Chuyện gì cũng có hai mặt. Bây giờ đúng là cực khổ, nhưng trong tương lai sự cực khổ ấy sẽ được đền đáp. Từ Hinh vỗ vai Phong Lư an ủi: “Cháu phải chịu nhiều bất công rồi. Nhưng chẳng phải cháu đã đồng ý quản lý công ty thay anh mình sao?”
Nhắc đến Phong Nhã, anh khẽ thở dài. Anh nợ Phong Nhã một ân tình, bây giờ nên trả lại. Còn Hạ Nhiên – anh không thể từ bỏ. Anh sẽ giữ cô theo cách riêng. Nghĩ thoáng mọi việc, Phong Lư liền đứng dậy, cúi người chào Từ Hinh rồi rời khỏi phòng. Khi anh mở cửa, đột nhiên có một bóng đen đổ xuống..