Hạ Nhiên đang nằm thư thái trên sofa, cô đã quyết định xua tan mọi muộn phiền lúc nãy. Chợt có tiếng chuông điện thoại reo, Hạ Nhiên nhìn màn hình rồi vui vẻ bắt máy: “Đang trong giờ làm việc mà chị còn có thời gian gọi cho em sao?”
Nghe được giọng nói nhẹ nhàng từ đầu dây bên kia, Gia Lâm hơi xúc động. Ôi bé yêu của mình lại dần rời xa mình rồi, cô thở dài: “Chắc em đã biết kết quả cuộc tuyển chọn.”
Hạ Nhiên gật đầu, từ tốn đáp: “Vâng.”, dừng một chút, cô lên tiếng an ủi: “Không sao đâu. Tuy không được làm trợ lý cho chị nhưng chúng ta có thể hẹn gặp nhau mà.”
“Of course!*”, Gia Lâm lập tức trả lời. Cô biết, người mới ra trường như Hạ Nhiên không thể có việc làm suôn sẻ một cách dễ dàng.
(*Of course: Tất nhiên)
Điều khiến Gia Lâm không thể chấp nhận được chính là người trợ lý mới của cô. Gia Lâm nhanh chóng chia sẻ phiền muộn cho Hạ Nhiên nghe: “Em nhớ cô gái mà chúng ta gặp ở trung tâm thương mại không? Tên gì ý nhỉ... à, là An Nhã, cô ta là trợ lý mới của chị đấy. Mẹ kiếp! Trời đất chứng dám chị ghét cô ta đến nhường nào...”
Hạ Nhiên nghe xong liền giật mình. Cô không bất ngờ về chuyện An Nhã vào Phong thị bởi cốt truyện đã đề cập, nhưng theo nội dung thì cô ta được nhận vào công ty với vị trí nhà thiết kế vì có bộ sưu tập độc lạ cơ mà? Bây giờ bộ sưu tập ấy còn chưa xuất hiện, tại sao An Nhã lại chấp nhận vị trí trợ lý tầm thường? Rốt cuộc chuyện gì xảy ra vậy?
Gia Lâm đang ngồi kể lể những điểm cô không ưa về An Nhã, bỗng có cảm giác mình đang độc thoại, cô gọi Hạ Nhiên: “Alo? Em có nghe được không?”
Hạ Nhiên đang ngẩn ngơ chợt hoàn hồn. Sau khi thoát ra khỏi mạch suy nghĩ, cô trả lời Gia Lâm: “Dạ, em hơi thất thần một chút.”
Nhớ đến cái tát của An Nhã, Gia Lâm hiểu ngay vấn đề. Dù Hạ Nhiên không thể hiện gì trên mặt nhưng chắc hẳn cô ấy cũng không ưa gì An Nhã. Đã bị tát lại còn bị vượt mặt, cô cũng thấy cay thay.
Tiếc rằng Gia Lâm chưa từng trải qua cảm giác ấy nên không biết lựa lời an ủi. Từ nhỏ đến lớn, từ gương mặt đến vóc dáng, từ tài năng đến gia thế, mấy ai có thể hơn được cô? À, ngoại trừ thằng nhóc Phong Lư, có thể nói cô chính là người hoàn hảo nhất.
Gia Lâm hoàn hảo nhất nên an ủi người bạn yêu quý của mình bằng thái độ chân thành nhất: “Đừng buồn. Chị không thể giúp em có được công việc mong muốn nhưng yên tâm, chị sẽ trông chừng Phong Lư để nó không bị con hồ ly tinh nào tha mất.”
Hạ Nhiên cạn lời, cô không buồn vì mất công việc, càng không buồn vì khoảng cách xa xôi giữa mình và Phong Lư. Bà đây vui mừng còn không đủ nữa là! Hạ Nhiên bất đắc dĩ đáp: “Chị hiểu lầm rồi.”
Gia Lâm bĩu môi, đây là sự ngại ngùng của thiếu nữ mới lớn, nhất là kiểu con gái dịu dàng như Hạ Nhiên, vô cùng dè dặt. Làm sao qua mắt được cao thủ tình trường như cô chứ. Gia Lâm muốn khuyên nhủ Hạ Nhiên thêm vài câu nhưng bị công việc ngăn cản, nhanh chóng cúp máy.
Hạ Nhiên tắt điện thoại liền thở dài. Bây giờ cô thực sự rảnh rỗi, rảnh đến phát chán. Mọi người xung quanh đều có công việc riêng của mình, đâu ai mốc meo ở nhà như cô. Được rồi, cùng lắm thì mai tiếp tục quá trình tìm việc vậy.
Nhìn đồng hồ, bên kia đang là tầm trưa, chắc Minh Ngọc cũng rảnh rỗi. Hạ Nhiên liền gửi tin nhắn: “Babi, khi nào cậu về nước?”
Minh Ngọc vừa tan tiết học cuối cùng, nhận được tin nhắn lập tức trả lời: “Sắp rồi, còn một bài tiểu luận nữa là ok!”
Minh Ngọc đi du học ở nước ngoài và theo ngành thiết kế từ năm 16 tuổi. Khi nhận được cuộc gọi kèm theo lời nhờ vả của Hạ Nhiên, Minh Ngọc đã nhanh chóng về nước mà không cần nghĩ ngợi, đón Hạ Nhiên sang nước ngoài cùng mình tiếp thu luồng kiến thức mới.
Không ngờ Hạ Nhiên chỉ dùng 2 năm để tốt nghiệp đại học, còn cô mất tận mấy năm trời mới có thể ra trường. Thật sự quá mất mặt.
Chợt nhớ đến điều gì đó, Minh Ngọc hỏi: “Sáng nay cậu gọi mình có chuyện gì sao?”
Hạ Nhiên thở dài, cô vốn định khoe chuyện mình trúng tuyển với Minh Ngọc, may là chưa kịp nói gì, nếu không chuyện bị từ chối nói ra rất mất mặt. Hạ Nhiên trả lời lảng tránh: “Không có gì to tát, chỉ là rất nhớ cậu thôi.”
Nghe mấy lời sến sẩm này, Minh Ngọc lập tức nổi da gà. Trời ạ! Hôm nay đầu óc của bạn tôi có vấn đề. Minh Ngọc cao hứng thông báo với Hạ Nhiên: “Cậu sẽ không còn cô đơn lâu nữa đâu, Jackson yêu quý đã về nước rồi, chắc mai cậu ta hạ cánh đấy.”, Minh Ngọc buồn bã nói tiếp: “Giờ chỉ còn mình bơ vơ ở đây thôi.”
Hạ Nhiên nghe vậy liền bất ngờ: “Hả? Giáo sư chịu thả Jackson thả về nước à?”
Minh Ngọc bật cười: “Đừng coi thường cậu ấy. Chắc cậu đã quên, Jackson hơn bọn mình 2 tuổi, dù có ngu ngơ đến mấy thì cũng đến lúc ra trường rồi.”
Nghe những lời nhận xét của Minh Ngọc, Hạ Nhiên cảm thấy bất đắc dĩ. Jackson đâu phải kẻ ngốc, vô cùng tài giỏi là đằng khác. Anh ta mãi không ra trường vì bị giáo sư kiên quyết giữ lại để tiện sai bảo thôi.
Tuy trước mặt người khác giáo sư luôn chê bai Jackson, nhưng những ai từng tiếp xúc nhiều với giáo sư đều biết rằng ngài ấy thật sự coi trọng anh ta.
Khi còn nhỏ tuổi, Jackson đã được đi theo giáo sư đến những buổi thiết kế sang trọng, cô đây còn chưa có vinh dự đó. Không ngờ chỉ mấy năm, giáo sư đã thả anh ta về nước, cô cứ nghĩ còn lâu lắm chứ.
Thấy Hạ Nhiên không trả lời, Minh Ngọc biết ngay Jackson chưa thông báo cho Hạ Nhiên, cô nhanh nhảu nói: “Anh ta chưa nói với cậu sao? Thảo nào nhờ mình dặn cậu tới đón anh ta đúng giờ.”
Cuộc trò chuyện của hai người kéo dài mãi đến khi bị tiếng chuông cửa gián đoạn. Hạ Nhiên nhanh chóng cúp máy rồi đặt điện thoại xuống. Tiếng chuông lại vang lên lần nữa, cô vội chạy ra.
Vì vấn đề an toàn nên Hạ Nhiên nhìn qua máy quan sát, gương mặt trước cửa là người cùng cô dùng bữa hôm qua - Phong Lư. Hạ Nhiên liếc đồng hồ, hiện tại đã 6 giờ tối, không phải anh ta nên đi về nhà nghỉ ngơi sao? Chạy đến đây làm gì?
Cô nhấn nút mở cửa, Phong Lư chưa kịp lên tiếng đã bị chất vấn: “Đang yên đang lành được Phong tổng đến thăm, thật sự khiến tôi có chút lo sợ. Rốt cuộc anh có chuyện gì?”
Có vẻ hôm nay anh khá mệt mỏi, gương mặt trông hơi xanh xao và nhợt nhạt. Phong Lư nghe vậy cũng không cáu, anh nở nụ cười yếu ớt: “Anh không tìm thấy chìa khóa nhà.”
Hạ Nhiên nheo mắt: “Thì sao? Chẳng lẽ anh muốn ở lại nhà tôi?”
Phong Lư vô tội lắc đầu: “Không, trợ lý đang tìm cách mở cửa, anh hơi mệt nên muốn ở nhờ nhà em một lúc.”
Hạ Nhiên nửa tin nửa ngờ nhìn chằm chằm Phong Lư, đáng tiếc chưa phát hiện ra biểu hiện gì lạ. Phong Lư thở dài, anh mở điện thoại rồi nói: “Em không tin anh chút nào ư?”
Dứt lời, anh đưa điện thoại cho cô xem. Màn hình hiện lên gương mặt của người trợ lý, Phong Lư hỏi: “Tình hình ở đấy thế nào?”
Trợ lý lập tức lưu loát đáp: “Thưa Phong tổng, tôi đã tìm người sửa khóa rồi, nhưng phải mất mấy tiếng nữa mới xong.”
Nhận được câu trả lời thích đáng, Phong Lư gật gù tỏ ý đã biết. Trợ lý bên kia định tiếp tục phô diễn tài năng diễn xuất của mình cho bà chủ xem, tiếc rằng đã bị cúp máy.
Chậc, đúng là người giàu đi tán gái có khác, nó ở một đẳng cấp khác biệt hẳn. Mấy ai đi tìm người làm hỏng cửa nhà mình, rồi lại tìm người sửa cửa như ông chủ nhà anh chứ.
Thôi không sao, vì hạnh phúc đời sau của ông chủ, người trợ lý nhỏ bé này sẵn sàng hi sinh.