Sau khi cất điện thoại vào túi áo, Phong Lư cố nhịn nụ cười bên khóe miệng, nghiêm túc nói: “Thấy chưa, anh không hề lừa em nhé.”
Nhìn hành động trẻ con này, Hạ Nhiên cạn lời. Cứ cho là cửa nhà bị hỏng đi, nhưng sao gương mặt kia có vẻ đắc ý thế?
Cô hơi phiền lòng, mình chẳng bao giờ có thể thoát khỏi anh ta. Hạ Nhiên miễn cưỡng trả lời: “Được rồi, anh vào nhà đi.”
Cô xoay người lấy cho anh một đôi dép, sau đó làm hành động mời khách. Phong Lư che giấu ý cười nơi đáy mắt bằng cách nhìn xung quanh. Hình như Hạ Nhiên đã tân trang lại, không khí ở đây ấm áp hơn trước nhiều. Phong Lư tự nhiên như ở nhà, sải bước ngồi xuống sofa rồi ung dung rót cho mình cốc nước: “Không cần để ý anh đâu.”
Hạ Nhiên: “...”, rốt cuộc anh có biết khách sáo không hả?
Đợi một lúc không có ai trả lời, Phong Lư ngước mắt nhìn lên. Thấy Hạ Nhiên không thèm ngó ngàng đến anh, chỉ chăm chăm vào màn hình máy tính, Phong Lư hờn dỗi nói: “Khách tới nhà mà em không tiếp đón sao?”
Hạ Nhiên khó hiểu nhìn gương mặt phụng phịu của người đối diện: “Anh nói không cần để ý mà?”
À ừ! Đúng là mình có nói vậy, nhưng chỉ để cô bớt ngượng ngùng thôi mà? Nhìn đồng hồ trên cổ tay, đã đến giờ ăn tối, anh hỏi: “Em không đói à?”
Ai mới là người đang đói đây - Hạ Nhiên nghĩ thầm. Cô đành đi ra phòng bếp, lấy hai gói mì trong tủ rồi hỏi ngược lại Phong Lư: “Anh ăn vị gì?”
Nhìn đồ vật cô cầm trên tay, Phong Lư liền nhíu mày. Anh đi đến bên cạnh cô, giành lấy gói mì quan sát: “Tại sao em muốn ăn thứ này? Đây là thực phẩm bẩn.”
Hạ Nhiên bĩu môi, cáu kỉnh đáp: “Vậy đành thất lễ với anh rồi, nhà tôi chỉ có thực phẩm bẩn.”
Cô nhanh chóng mở cánh tủ chứa đầy mì gói ra để chứng minh lời mình nói. Phong Lư nhìn vậy liền cầm điện thoại gọi cho trợ lý: “Cậu ra siêu thị gần nhất mua thức ăn sống về cho tôi, nhớ chọn loại nào tươi ấy.”
Trợ lý bên kia ngơ ngác: “Thế còn cửa nhà ngài thì sao?”
“Không gấp, bây giờ việc quan trọng là đi mua đồ.”, Phong Lư trả lời như chuyện hiển nhiên rồi cúp máy.
Sau khi nghe thấy đoạn hội thoại giữa hai người, Hạ Nhiên ung dung ngồi xuống ghế, cất giọng trêu chọc: “Anh xem bây giờ là mấy giờ rồi? Siêu thị nào còn đồ tươi sống?”
Phong Lư ngẫm lại thấy cũng có lý, chợt nhớ ra điều gì, anh nói một cách kiêu ngạo: “Không sao, anh có tiền.”
Hạ Nhiên: “...”
Đúng đúng, anh có tiền, anh có quyền, anh là nhất! Có lẽ do cô nông cạn nên không thể hiểu nổi cuộc sống của người giàu có.
Tầm nửa tiếng sau trợ lý gõ cửa. Anh ta bê một chiếc thùng to oành vào nhà rồi thông báo: “Phong tổng, đồ ăn đã đến.”
Nhìn cô gái đứng bên cạnh sếp mình, anh chắc chắn đây chính là bà chủ tương lai, vội nở nụ cười tươi rói cúi đầu chào. Trợ lý định nói thêm vài câu lấy lòng liền bị Phong Lư cất giọng đuổi khách: “Anh có thể về rồi.”
Anh nhìn sếp mình với vẻ mặt u oán. Thôi, anh chỉ là một trợ lý bé nhỏ nên không thể nói lý với ông chủ được. Phong tổng thật bạc bẽo, dùng người ta xong liền vứt, trợ lý nén cơn đau tim rồi nhanh chóng rời đi.
Khi mở chiếc thùng ra, Hạ Nhiên mới thực sự hiểu được cuộc sống của người có tiền là loại trải nghiệm như nào. Chỉ trong vòng 30 phút, anh ta gần như mang cả siêu thị đến. Cô lôi hết ra thì thấy có một cục màu đen ở cuối hộp.
( TRUYỆN CHỈ ĐƯỢC ĐĂNG TRÊN WATTPAD [bidoteam] VÀ NOVELTOON [Bitck] NHỮNG BẢN KHÁC VÍ DỤ NHƯ SSTRUYEN, TRUYENWIKI, WATTPAD.VN, TRUYENFULL.VN ĐỀU LÀ BẢN LẬU.
Nếu như các bạn gặp vấn đề về việc đăng nhập trên wattpad thì các bạn có thể tải VNP hay là 1.1.1.1 để đọc. Hay nếu các bạn sợ tốn dung lượng cho những app kích mạng ấy thì noveltoon cũng có một trang web trên google. Cả hai mảng wattpad và noveltoon tụi mình đều cập nhật chương nhanh và giống nhau cả. Có khi nhanh hơn bản lậu mà các bạn đang đọc đấy=)))
Việc các bạn đọc ở những trang chính cống cũng là đang ủng hộ team bọn mình rồi, thank you)
Cô đưa lên mũi ngửi thử, vẫn không biết đây là thứ gì đành quay ra hỏi Phong Lư: “Cái này ăn được chứ?”
Phong Lư đang tham quan nhà bếp thì nghe thấy tiếng gọi của Hạ Nhiên, anh vừa đi vừa trả lời: “Chỉ là một loại nấm thôi.”
Hạ Nhiên hoài nghi. Nấm sao? Trên đời có loại nấm kỳ lạ như này à? Thôi kệ, đồ Phong Lư mang đến có lẽ sẽ ăn được.
Hạ Nhiên chọn vài nguyên liệu mang ra bếp rồi nói: “Anh nghỉ ngơi đi, để tôi nấu.”
Phong Lư không hề khách sáo mà lập tức đồng ý. Đây là bữa ăn đầu tiên Hạ Nhiên nấu cho anh, anh vô cùng háo hức chờ đón.
Bên phía Hạ Nhiên, cô bắt đầu uể oải vì đống đồ ăn này. Nói cho mạnh miệng thôi chứ cô có biết nấu đâu? Con mẹ nó nhiều nguyên liệu như vậy thì nấu kiểu gì?
Nhìn cửa sổ, trời lác đác vài hạt mưa, nhiệt độ xung quanh có vẻ đã hạ xuống. Hạ Nhiên bỗng nhớ ra trong tủ còn gói gia vị lẩu, cô lập tức thông suốt. Ừ nhỉ! Thời tiết này ăn lẩu là hợp lý nhất!
Một lúc sau, Hạ Nhiên gọi Phong Lư khiến anh có chút bất ngờ, mới 15 phút mà đã xong xuôi rồi? Chẳng lẽ tài nấu ăn của cô ấy cao siêu đến vậy?
Nhìn bàn ăn, Phong Lư liền ngẩn người. Trên bàn chỉ có duy nhất một chiếc bếp từ và một nồi nước sôi, xung quanh toàn rau sống, thịt sống. Anh ném cho Hạ Nhiên một vẻ mặt nghi hoặc.
Hạ Nhiên không thèm đáp lại, cô nhanh chóng cắt gói gia vị lẩu đổ vào nồi rồi khuấy đều, sau đó ra vẻ ga lăng mời Phong Lư ngồi: “Bữa tối đã chuẩn bị xong, anh có thể dùng bữa.”
Phong Lư khó hiểu hỏi: “Em mời anh ăn lẩu?”
“Đương nhiên, trời mưa mà ăn lẩu là tuyệt vời nhất còn gì?”, Hạ Nhiên ung dung đáp. Dứt lời cô liền đưa cho Phong Lư một đôi đũa, thấy anh ta chần chừ mãi không chịu cầm, cô giục: “Này! Anh không định ăn à?”
Không phải anh chưa bao giờ ăn lẩu, chẳng qua đây là bữa tối lãng mạn của anh và Hạ Nhiên thôi, sao có thể ngồi quanh nồi lẩu nhúng đồ ăn chứ? Phong Lư định mở miệng phàn nàn nhưng thấy ánh mắt sáng rực của Hạ Nhiên thì đành nuốt ngược lời nói. Ừm không sao, cô thích là được.
Phong Lư ngồi xuống, mùi hương lẩu bao trùm khắp xung quanh. Hạ Nhiên thích chí mau chóng đưa bát cho Phong Lư rồi bắt đầu công cuộc ăn uống của mình.
Phong Lư nhìn Hạ Nhiên ăn ngon miệng như vậy liền bật cười: “Em thích ăn lẩu lắm à?”
Hạ Nhiên gật đầu sau đó nhìn vào bát của Phong Lư, thấy anh vẫn chưa ăn gì liền rủ lòng từ bi gắp cho anh một miếng thịt cô vừa nhúng: “Anh cũng ăn đi.”, như nhớ ra điều gì, Hạ Nhiên vui vẻ nói: “Loại nấm vừa nãy anh bảo ấy, công nhận bỏ vào nước nấu rất thơm.”
Phong Lư nhướng mày: “Em đem nó đi hầm?”
“Đương nhiên, chẳng lẽ anh có sở thích đặc biệt gì với loại nấm đó?”, Hạ Nhiên khó hiểu hỏi.
Phong Lư lắc đầu, anh đưa miếng thịt mà Hạ Nhiên vừa gắp vào miệng, nhai một chút. Quả nhiên cô nói đúng, trời mưa rất thích hợp để ăn lẩu.
Bữa cơm kết thúc, Phong Lư nhanh chóng dọn dẹp bàn ăn. Hạ Nhiên âm thầm gật đầu hài lòng. Cô cứ lo mình sẽ là người dọn bãi chiến trường này, ai ngờ lại có người tự giác.