Hai năm sau.
Tại cửa sân bay, ánh nắng mùa xuân chiếu rọi khiến Hạ Nhiên cảm thấy vô cùng ấm áp và khoan khoái. So với đất nước lạnh âm 40° mà cô sinh sống trong 2 năm qua thì quả nhiên quê hương mình vẫn là nơi hạnh phúc nhất. Vốn dĩ cô định định cư cũng như làm việc luôn tại đó, với thực lực cùng tấm bằng đại học này thì xin vào một công ty tốt là điều không quá khó khăn. Tiếc rằng người sợ lạnh như cô thực sự không sống nổi với không khí lạnh quanh năm suốt tháng ở đấy. Lúc này, tiếng chuông điện thoại reo lên, đoán chừng là Minh Ngọc gọi đến.
Cô bắt máy, giọng bà chằn lửa này chưa gì đã the thé: “Này! Đồ phản bội Hạ Nhiên kia!! Cậu chỉ vừa mới tốt nghiệp đã vội vàng trở về nước là sao hả? Ít nhất cũng ở lại thêm một năm chờ mình tốt nghiệp xong chứ? Biết là cậu giỏi, chỉ cần 2 năm đã hoàn thành chương trình đại học nhưng đâu cần xem nhẹ mình rồi cuốn gói về nước như vậy?”
Hạ Nhiên nhẹ nhàng giải thích: “Cậu biết mình sợ lạnh mà. Hiện tại ở đấy âm 40°, đây đâu phải là thời tiết con người có thể sống chứ. Cậu xem, nước mình đang là mùa xuân ấm áp biết bao, rất tuyệt vời! Hay cậu bảo lưu học bạ rồi quay về nghỉ dưỡng, vài tháng sau đi học tiếp?”
Minh Ngọc vốn đang bực, nghe con bạn thân vô lương tâm khoe hạnh phúc ấm áp bên kia lại càng thêm bực bội: “Ừ, cậu cứ hưởng thụ sự ấm áp ấy đi nhé! Chúng ta tuyệt giao! Đồ chị em dởm xấu xa!!”:)))
Nói xong Minh Ngọc lập tức tắt máy. Bên này, Hạ Nhiên cảm thấy bất đắc dĩ, có trách thì trách cô quá giỏi giang. Kiếp trước, cô dành thời gian ngắn để theo đuổi ngành thời trang, chỉ cần có luận văn tốt nghiệp là có thể kết thúc chương trình. Ai ngờ cô lại xuyên sách, không những thế, sau khi xuyên cô vẫn tiếp tục theo ngành này, may sao đã có căn bản từ trước nên chỉ cần 2 năm, cô đã có thể cầm trên tay tấm bằng tốt nghiệp loại giỏi vinh quang về nước.
Rời sân bay, cô nhanh chóng bắt taxi đi đến căn hộ mình đã ở trong quá khứ. Căn hộ này là tài sản duy nhất bố mẹ nguyên chủ để lại trước khi qua đời. Khi đi du học, nguyên chủ vốn không có ý định về nước nhưng cũng không bán căn hộ mà để lại, xem như kỉ niệm giữa bản thân và gia đình.
Đến nơi, Hạ Nhiên quan sát căn hộ gồm 2 tầng đối diện. Trước kia, xung quanh đây không tính là sầm uất, ai ngờ sau 2 năm đã thay đổi nhiều đến vậy. Bên cạnh là một trường cấp ba vừa mới xây xong cùng nhiều cửa hàng đa dụng đang buôn bán. Đặc biệt, chỗ này cách siêu thị và bệnh viện không quá xa, nên trong lúc cô đi du học đã có nhiều bất động sản liên hệ đăng ký mua nhưng bị cô từ chối. Nguyên chủ không muốn bán căn nhà này thì cô lấy quyền gì mà bán, với cả cô cũng cần nơi để ở khi quay về mà.
Bước vào nhà, đập thẳng vào mắt Hạ Nhiên là đống bụi bặm dày đặc, tơ nhện chằng chịt do bị bỏ trống lâu ngày. Cô suy nghĩ một chút rồi quyết định gọi nhân viên dọn dẹp đến giúp. Vài phút sau, “Vâng, khoảng 1 tiếng nữa chúng tôi sẽ cử người đến, cảm ơn quý khách đã sử dụng dịch vụ, chúc quý khách một ngày tốt lành.”
Hạ Nhiên tắt máy, đi vòng quanh tham quan ngôi nhà này. Nhà được xây 2 tầng, tầng dưới gồm phòng bếp, phòng khách và 1 phòng ngủ. Trước khi rời thành phố, vốn dĩ phòng ngủ này là của nam chính, Hạ Nhiên để nam chính ở chung nhà mà không thu tiền phòng, chỉ cần hắn bỏ tiền ăn uống thôi. Có lẽ điều này đã khiến nam chính cảm động và yêu cô tha thiết.
Khi mở cửa, không còn căn phòng đầy ắp đồ dùng sinh hoạt mà chỉ còn chiếc giường trống cùng với tủ quần áo dính đầy bụi. Mở tủ ra, quần áo vẫn còn nguyên, có lẽ chủ nhân của nó chưa kịp mang đi, đã lâu chưa dùng đến nên bốc lên một mùi khó chịu. Hạ Nhiên mở ngăn tủ nhỏ ra, bên trong chứa đồ lót của nam chính, cô nhìn thấy hơi ngượng. Hạ Nhiên nhanh chóng lấy một chiếc vali khác bỏ mấy thứ này và quần áo vào cất gọn.
Đột nhiên, có 2 tấm ảnh rơi ra: 1 tấm là ảnh chụp cô và nam chính, hai người đang ôm nhau cười rất tươi. Không biết vì lí do gì mà cô lại cất tấm hình ấy vào túi mình. Tấm ảnh còn lại là ảnh chụp gia đình của nam chính, gồm ông bà, cha mẹ và anh trai. Cô bỏ tấm ảnh ấy vào trong vali rồi kéo khóa lại để xuống gầm giường.
Nhìn xuống gầm giường, tầm mắt xuất hiện một chiếc hộp, Hạ Nhiên tò mò cầm lấy rồi mở ra. Chậc, toàn là những đồ vật kỉ niệm giữa cô và Phong Lư như ảnh, vòng tay, vòng cổ,... Hạ Nhiên không biết xử lý chúng ra sao đành để ngay cạnh vali.
Rất nhanh, tiếng chuông cửa vang lên, chắc người dọn dẹp đã tới. Cô vội chạy đi mở cửa. Nhìn căn nhà đầy bụi bặm trước mắt, người dọn nhà chép miệng: “Có vẻ nơi này bị bỏ trống khá lâu nhỉ, nhìn xem, nhà dính nhiều bụi quá trời.”
Hạ Nhiên cười ngại, đáp: “Dạ vâng, cháu mới đi du học về nên khoảng thời gian qua không chăm lo nhà cửa được.”
Người dọn nhà bắt đầu dọn rồi nói tiếp: “Ầy, ít nhất cô cũng phải gọi người đến lau chùi thường xuyên chứ, dù gì cũng còn ở cơ mà. Hay tôi gọi thêm người tới nhé, một mình tôi làm sẽ hơi lâu.”
Hạ Nhiên vui vẻ đồng ý. Cô lập tức đi ra ngoài để cho họ thuận tiện làm việc hơn.
Lúc này, bên trong tập đoàn Phong thị, thư ký Nghiên gõ cửa đi vào, nhẹ nhàng báo cáo: “Phong tổng, Hạ tiểu thư vừa về nước.”
Nghe thấy thế, Phong Lư ngẩng đầu. Anh tạm dừng công việc lại, hỏi: “Cô ấy về lâu chưa?”
Thư ký Nghiên trả lời: “Dạ, Hạ tiểu thư hạ cánh lúc 8h sáng hôm nay, hiện tại đã dọn về nhà cũ.”
Phong Lư gật đầu tỏ vẻ đã biết, ra hiệu cho thư ký đi ra ngoài. Anh gõ ngón trỏ trầm ngâm, đôi mắt tinh anh kia ánh lên vẻ nghiền ngẫm.
Khi cô đi du học, anh đã quay về Phong thị và bắt đầu thực hiện việc tiếp quản. Chỉ sau một năm, anh nhanh chóng ngồi vào chiếc ghế tổng giám đốc, điều hành mọi hoạt động của tập đoàn trước sự kính phục của mọi người.
Khi công việc ổn định, anh mới có thời gian tìm hiểu tình hình của cô ở nước ngoài. Có vẻ như cô sống rất tốt, còn tốt hơn khi ở cùng anh. Không những thế, với năng khiếu về ngành thời trang, cô chỉ tốn 2 năm đã nhanh chóng tốt nghiệp và đạt được nhiều thành tích cao. Chắc chắn tương lai cô sẽ vô cùng rộng mở, có thể nói là sẽ có vùng trời của riêng mình.
Trước kia, khi còn bên nhau, phải chăng anh đã kìm hãm sự phát triển của cô, khiến cô không thể phát huy được khả năng của mình? Mãi đến khi rời đi, cô mới như diều gặp gió, cất cánh vươn lên.
Phong Lư day mi tâm rồi đứng dậy, rời khỏi phòng làm việc, lạnh nhạt nói với trợ lý: “Chuẩn bị xe.”
Trợ lý tức khắc tiếp lời: “Ngài cần tài xế không ạ?”
Phong Lư lắc đầu, nhanh chóng đi xuống gara. Sau khi chuẩn bị xong, trợ lý vội hỏi thư ký Nghiên: “Phong tổng đi đâu mà gấp thế? Không lẽ lại có dự án mới? Mà cũng không phải, chỉ có dự án đi tìm Phong tổng, gần đây Phong tổng có bao giờ hạ mình đi xin ký hợp đồng đâu.”
Thư ký Nghiên mỉm cười sâu xa, nghĩ thầm: “Phải nhanh chân đi tìm vợ chứ, nếu không người ta xuất ngoại thì cơ hội sẽ vụt mất.”