Tại tầng 1, Phong Lư định đi lấy xe thì gặp An Nhã (nữ chính trong tiểu thuyết). An Nhã thấy vậy liền mỉm cười chạy đến, e thẹn nói: “Lư, anh đây rồi, em đang muốn tìm anh cùng đi ăn tối.”
Phong Lư hơi nhíu mày, từ chối: “Tôi còn có việc, không rảnh dùng bữa tối với cô.”
Sắc mặt An Nhã hơi khựng lại, rất nhanh lại lộ vẻ tươi cười. Mặc dù đã biết câu trả lời từ trước nhưng cô cũng có chút thất vọng. Không đi thì sao chứ? Hôm nay có lí do khiến anh chắc chắn không thể từ chối: “Ừm...chuyện là..bà nội Na (bà nội của Phong Lư) đã gọi cho em, dặn chúng ta cùng nhau tới dùng bữa. Em không tiện từ chối, việc này đành nhờ anh vậy.”
Phong Lư im lặng. Anh chưa bao giờ nỡ lòng từ chối bà, dẫu bà luôn gán ghép anh với cô gái này nhưng cũng không thể vì thế mà thất lễ được. Phong Lư bất đắc dĩ thở dài, cuộc trùng phùng này e rằng phải lùi lại. Anh tự an ủi bản thân: được rồi, mình đã đợi cô ấy hai năm, thêm vài ngày nữa cũng không có gì to tát.
Thấy Phong Lư gật đầu đồng ý, An Nhã lập tức hào hứng, thuận tiện ôm lấy cánh tay anh, giọng điệu không giấu nổi sự thân thiết: “Chúng ta đi thôi, để bà chờ lâu không tốt.”
Phong Lư lạnh nhạt gỡ bàn tay đang bám víu lấy mình, một mạch đi ra lấy xe, không thèm quay đầu lại. Nhân viên xung quanh thấy vậy liền xì xào bàn tán. Mắt An Nhã thoáng qua nét u buồn, cô mỉm cười tự an ủi bản thân rồi nhanh chóng chạy theo Phong Lư.
An Nhã mở cửa xe, tự nhiên ngồi vào ghế phó lái: “Vừa nãy anh định đi đâu à? Không thấy tài xế đi cùng nên chắc hẳn không phải chuyện công việc, anh định gặp riêng ai sao?”
Phong Lư thấy phiền, chẳng mấy khi nói nhiều thêm vài câu: “An tiểu thư, tôi không hề thân thiết với cô. Mặc kệ cô rêu rao ở bên ngoài như thế nào, mong cô hãy xưng hô và có cử chỉ đúng mực.”
An Nhã cười đáp: “Em biết, nhưng bà nội Na…”
Phong Lư lập tức ngắt lời: “Phía bà nội, tôi sẽ có cách giải quyết. Trong trí nhớ của tôi, chúng ta chưa hề có hôn ước mà chỉ là An gia các người tự mình đề xuất.”
Cuối cùng, An Nhã không cười nổi nữa, cô chất vấn: “Phong Lư, rốt cuộc anh vẫn không hiểu. Cô người tình trong mộng của anh đã bỏ anh rồi. Anh không biết cô ta chỉ lợi dụng anh để lấy tiền hay sao? Chẳng lẽ anh đang tự lừa dối mình, nghĩ cô ta có nỗi khổ tâm riêng? Ha! Việc này chỉ xảy ra trong phim thôi. Cô ta vốn dĩ là người thực dụng, khốn nạn, đã thế còn mặt dày vô liêm sỉ bám dính anh!! Tại sao anh mãi không chịu hiểu?”
Nghe vậy, mặt mày Phong Lư tối sầm, nhiệt độ xung quanh như hạ thêm vài độ. Anh biết nguyên nhân cô ấy rời bỏ anh, biết hết. Nhưng anh luôn tự nhủ rằng cô ấy có lí do riêng. Hiện tại, sự trắng trợn của An Nhã khiến anh vô cùng bực bội. Phong Lư mở cửa xe ra rồi nói: “Có vẻ giữa tôi và An tiểu thư tồn tại khá nhiều mâu thuẫn, mời cô xuống xe để tránh làm ảnh hưởng tới tâm trạng của tôi.”
An Nhã mím môi, thái độ Phong Lư dành cho cô luôn là lịch sự và xa cách. Nhưng chỉ cần cô nhắc tới người phụ nữ kia thì anh lại mất kiềm chế, đuổi cô tránh xa ngay lập tức.
Mắt An Nhã đỏ ửng, cố gắng nín nhịn không khóc. Cô dùng giọng điệu bình thản trả lời Phong Lư: “Được, em đi.”
An Nhã dứt lời liền bước xuống. Anh đóng cửa rồi nhanh chóng lái xe đi, một loạt động tác lạnh lùng, không chừa cho cô một chút thể diện nào. An Nhã càng thất vọng, lại càng căm hận người phụ nữ tên Hạ Nhiên kia. Nếu không có cô ta, mối quan hệ giữa cô và Phong Lư đâu có bế tắc như bây giờ.
Đến biệt thự Phong gia, An Nhã ổn định cảm xúc, bước vào với nụ cười thật tươi. Trong phòng khách, bà nội Na ngồi chính giữa, bên phải là Phong Lư. Cô đến gần bà nội liền tỏ ra nũng nịu: “Bà nội, lâu lắm rồi cháu mới gặp bà, cháu nhớ bà chết mất thôi!”
Phong Lư cầm tách trà trong tay, nhẹ giọng nói: “Xin An tiểu thư hãy chú ý cách xưng hô”, anh nhấp một ngụm trà rồi cười lạnh: “Cô không có quan hệ gì với gia đình tôi, tiếng bà nội này có vẻ gọi trôi chảy quá nhỉ?”
Bà nội An nghe vậy lập tức trừng mắt: “Không có quan hệ gì? An Nhã là cháu dâu chính tay bà chọn đấy.”
Phong Lư đứng dậy xua tay: “Ngay từ đầu, cháu đã từ chối cuộc hôn nhân này. Anh trai thì đã có vợ, không biết cô An Nhã đây là hôn thê của ai? Hay là bà còn thằng cháu khác?”
Khuôn mặt bà nội Na bừng bừng lửa giận, trách mắng: “Ý cháu là sao? Cháu không cưới An Nhã thì cưới ai? Không lẽ cháu vẫn còn tơ tưởng đến con bé kia?!”
An Nhã vội ngăn cản, ôm lấy cánh tay bà, giọng điệu an ủi: “Chuyện này, cháu cũng có lỗi. Phong Lư đi làm cả ngày nên mệt mỏi quá thôi. Bà đừng giận nữa, cẩn thận tổn hại thân thể.”
Cơn tức của bà nội Na chưa nguôi: “Nó đã 22 tuổi đầu rồi mà vẫn như trẻ con, lưu luyến cái thứ tình cảm vớ vẩn ấy. Thật hết nói nổi mà!”
Phong Lư lạnh mặt bước ra khỏi nhà, dì Ba - người giúp việc vội hỏi: “Cậu hai, cậu định đi đâu? Cậu không định ở lại ăn tối à?”
Phong Lư khoác áo trên tay, dừng chân một chút rồi trả lời: “Cháu đi mua bánh đậu đỏ, loại mà bà thích ăn nhất ấy. Cháu mua cho bà nguôi giận.”
Dì Ba mỉm cười dặn dò: “Cậu nhớ về sớm, tối nay có súp cua đấy. Dạo này tay nghề của tôi khá lắm.”
Phong Lư gật đầu tỏ ý đã biết. Ra khỏi nhà, xe dần chuyển bánh đi về phía trung tâm thành phố.
*******************************
Hạ Nhiên đang đi dạo trên đường, nhìn xung quanh người đi kẻ lại, không khí vô cùng nhộn nhịp khiến cô hoài niệm. Kiếp trước, cô chỉ tập trung vẽ vời, bận bịu thiết kế nên luôn ở lì trong phòng. Đến khi chết cũng là chết trong đống deadline, chưa bao giờ có thể nhàn nhã đi bộ như vậy. Trước mặt bỗng xuất hiện một tiệm bánh, nhìn vào trong thấy loại bánh kẹp kem mình yêu thích, cô lập tức ghé vào.
“Kính chào quý khách!”, giọng nói ấm áp vang lên.
Đứng trước quầy, Hạ Nhiên ngửi mùi bánh thơm phức mà thấy hạnh phúc vô cùng. Chủ tiệm là một chàng trai tầm 25 tuổi, trông rất lịch thiệp. Cô gật đầu, cất tiếng chào hỏi: “Chào anh, tôi muốn mua bánh kẹp.”
Chủ tiệm mỉm cười gật đầu, chọn vài chiếc bánh kẹp đưa cho cô. Hạ Nhiên vô thức thốt lên: “Bánh ở đây do anh tự làm ư? Thơm quá!”
Nghe vậy, nét cười trên môi chủ quán đậm thêm vài phần: “Đúng vậy, tiệm này tôi tự mở, bánh cũng là tôi tự làm. Tuy không đa dạng nhưng hương vị rất ngon, đậm chất riêng của tôi đấy.”
Thấy người đối diện cứ chằm chằm mình, anh hơi ngại: “Sao ánh mắt cô như đang nhìn một kẻ tự luyến thế? Ai ăn ở đây đều nhận xét như vậy, không phải tôi tự mình bịa đặt đâu.”
Hạ Nhiên bật cười, chàng trai này thật đáng yêu, cô vui vẻ trả lời: “Đâu có, tôi thấy hâm mộ anh, tuy tôi thích làm bánh nhưng lần nào cũng thất bại.”
Chủ tiệm thân thiện đáp: “Có công mài sắt có ngày nên kim, tập luyện nhiều là được, nếu rảnh thì cô có thể đến đây, tôi dạy cô.”
Nhìn nụ cười ấm áp kia, Hạ Nhiên chưa kịp trả lời thì có khách tiến vào. Cô định tính tiền xong đi ngay, bỗng nghe thấy một giọng trầm thấp vang lên, có chút quen thuộc: “Cho tôi 2 bánh đậu đỏ.”
Hạ Nhiên ngước mắt lên. Ơ? Đây..đây không phải là nam chính à? Sao anh ta lại xuất hiện ở đây? Hay do hôm nay mình ra ngoài quên xem giờ hoàng đạo? Phong Lư hình như cảm nhận được có ánh mắt đang quan sát mình, liền quay đầu.
Thời gian như ngừng trôi, anh sững sờ nhìn chằm chằm người con gái phía đối diện. Không còn mái tóc đen ngắn ngang vai nữa, tóc cô đã dài ra rất nhiều, có vẻ được uốn xoăn nên thoạt nhìn giống làn sóng óng ả xõa sau lưng. Hồi trước da cô rất trắng, bây giờ lại càng trắng hơn, không khác gì mảnh sứ chạm vào là vỡ. Vẫn là ngũ quan quen thuộc trong quá khứ, đôi lông mày lá liễu, đôi mắt hoa đào hơi trừng lên vì bất ngờ, chiếc mũi nhỏ cao và đôi môi đỏ mọng chỉ nhìn là muốn cắn. Anh nhận ra, bóng dáng ấy trong lòng mình đã quá sâu đậm.
Hạ Nhiên hoảng hốt, nhấc chân chạy ngay lập tức. Đáng tiếc, Phong Lư đã nhanh chóng giữ chặt tay cô, cất tiếng lạnh lẽo tràn đầy sự u oán: “Hạ Nhiên, em lại muốn đi đâu? Hửm?”