Bạch Thục nghe đến đó, kinh ngạc, tức giận, sợ hãi bạn đầu đã chuyển thành bất lực, thương xót và chết lặng.
Nghĩ lại, lúc đó tình trạng của hắn chẳng khác nào đi lạc, ngày đó trời còn mữa, cũng không biết hắn đã chạy qua bao nhiêu con đường.Lúc này, cậu mới bình tĩnh hỏi:
“Nếu đêm đó không chạy được, vì sao cậu lại chọn Thái tử?”
Bạch Thu đáp: “Vì tôi cảm thấy, Thái tử sẽ phụ trách với cậu, nhưng Charles sẽ không.”
“.....”
Tuy rằng không thỏa đáng, nhưng không thể không thừa nhận, lựa chọn Thái Tử, cậu có thể bảo vệ quyền thừa kế của mình, cũng dứt khoát với người ta, cũng coi như phụ trách.
“Vậy vết thương của cậu?”
“Là lão gia dùng gậy đánh, bởi vì tôi không bảo vệ được ngài nên mới xảy ra chuyện như vậy.”
Lúc này Bạch Thục không biết nên diễn tả tâm trạng của mình như thế nào, lúc ấy ánh mắt của lão gia có chút chua xót, cậu vẫn luôn cảm thấy bản thân mình sống không quá dễ dàng, nhưng thực tế người hầu lại càng không dễ dàng.Căn bản trừ nói cho những người trong trang viên Dawson, nguyên chủ chưa từng nói cho bất cứ ai về xuất thân của Bạch Thu, bởi vì lúc trước chính cậu là người bài xích hắn.
Bên ngoài đều nói Bạch Cù cướp người của Bạch Thục, nhưng thật ra người hầu Bạch Minh của cậu mới chính là người phản bội, hơn nữa còn lấy hình thức bò lên giường để ở cạch Bạch Cù, hắn bây giờ còn chẳng được tính là tình nhân dù lúc trước đã làm gian tế cho Bạch Cù sáu năm.Dưới sự chăm sóc của Bạch Minh, thân thể nguyên chủ ngày càng suy yếu.Cho nên vào lúc Bạch Cù đem Bạch Thu đá tới, nguyên chủ cũng sợ hãi.
“Cậu đứng lên đi! Tôi không trách cậu.”
Bạch Thục lôi kéo hắn ngồi ở mép giường, sau đó lấy thuốc Đạo Cách kê cho cậu đưa cho hắn nói:
“Cái này cậu mang về dùng, chút nữa tôi bảo Đạo Cách kiểm tra qua cho cậu.”
Bạch Thu lập tức từ chối: “Chỗ tôi có thuốc, qua hai ngày là ổn.”
“Cầm lấy.”
Bạch Thục cương quyết nhét thuốc vào ngực hắn. Bạch Thu chưa từng thân cận với Bạch Thục, chính xác mà nói hắn không có hành động nào quá thân mật với Bạch Thục, hắn cầm thuốc, trong lòng bỗng cảm thấy ấm áp.Lúc này, có người từ bên ngoài gọi Bạch Thục, nói là Bạch Tấn Nam muốn cậu đến thư phòng một chuyến.
Bạch Thục đồng ý. Thời điểm cậu ra tới cửa, mới xoay người lại nói với hắn:
“Về sau đừng cách xa tôi như vậy, nếu như có chuyện không may xảy ra tôi còn có thể gọi cậu.”
Có một người trung thành ở bên cạnh là điều làm cho cậu cảm thấy an toàn nhất khi ở trong trang viên Dawson.
“Thiếu gia.” Bạch Thu cũng gọi cậu lại, nói: “Ngài phải cẩn thận với phu nhân Halena. Buổi tối ngày hôm đó, tôi đã nhìn thấy hầu gái mới của bà ấy và Pháp Khắc Tư ở cùng nhau.”Bạch Thục gật đầu. Câu nói “Tất cả đều do chính bọn họ sắp xếp.” của Lango cũng có lý, cậu ta quả nhiên không nhúng tay vào, Halena nhìn ra Pháp Khắc Tư có tâm tư với cậu, cho nên đã giúp một tay. Mà Lango chẳng qua là ngấm ngầm đồng ý.
Bằng cách này, sự âm hiểm, quỷ quyệt của Lango lại một lần nữa vượt ra khỏi ranh giới. Kẻ âm hiểm nhất không phải kẻ có tâm tư không đứng đắn mà là kẻ thu xếp ổn thoả, hợp lí, mở sẵn đường đi nước bước cho những kẻ có tâm tư làm loạn.
*
Thư phòng Bạch Tấn Nam nằm ở tầng sáu, cũng chính là tầng cao nhất của nhà chính. Có một cái thang máy riêng, cho thấy được sự riêng tư của thư phòng.
Bạch Thục cẩn thận nhớ lại những lần ít ỏi nguyên chủ đặt chân tới đây, dường như Bạch Tấn Nam cũng chỉ hỏi qua loa về chuyện học tập và thân thể của cậu.
Mặc dù bá tước Dawson là một người ưu tiên tước vị và lợi ích của trang viên, nhưng những lần đặt chân ít ỏi này cũng đủ để thể hiện tình thương của ông đối với nguyên chủ.
Không thể xem ông ấy là người xấu chỉ vì ông ấy là Bá Tước Dawson.
Thư phòng của Bạch Tấn Nam rất rộng, bên trong còn có phòng khách và một phòng ngủ riêng biệt.
Khi Bạch Thục tiến và, còn chưa kịp xem xét những biến hoá của căn phòng thì đã phát hiện ở phía trong cùng có bày một dãy đá năng lượng, viên đá đặt ở nơi cao nhất có màu đỏ, còn lại hầu hết là màu cam, một số được đặt ở vị trí thấp nhất có màu vàng.
Rất hiển nhiên, những viên đá này đều đã được giám định và phân chia cấp bậc.
“Hôm nay thân thể khá hơn chút nào chưa?” Bạch Tấn Nam ngồi ở bàn trà, đối diện còn có chén trà chưa uống xong đang bốc khói nghi ngút, hẳn lúc nãy người đàm phán vừa rời đi không lâu.
Bạch Thục biết rằng ông đang hỏi mình về những gì đã xảy ra trong trang viên Fetterly, cậu ngay lập tức trả lời: “Tốt hơn rồi, Bác sĩ Đạo Cách đã kê đơn thuốc cho con, chỉ là vẫn còn hơi tức ngực một chút, nghỉ ngơi thêm hai ngày hẳn là sẽ ổn.”
Bạch Tấn Nam gật đầu: “Eugene cùng Pháp Khắc Tư đã bị bắt giam, trang viên Dawson tuyệt đối sẽ nghiêm túc xử lý, chuyện này con cứ yên tâm.”
Trang viên Dawson đang giúp cậu đòi lại công đạo, Bạch Thục trong lòng rõ ràng, chuyện này cậu không cần phải dính dáng quá nhiều, dù sao cũng là người thân, nhường cho nhau thể diện.
Bạch Tấn Nam hài lòng trước sự thức thời của trưởng tử, vì vậy ông nói tiếp: “Thái tử đã cứu con, con nên chuẩn bị một ít lễ vật để biểu đạt một chút lòng biết ơn.”
Bạch Thục lại nghĩ đến quần lót, lập tức nói: “Lễ vật đã chuẩn bị tốt, hôm nay Tiêu Kim và Taylor tới cũng là vì chuyện này.”
“Rất tốt.” Bạch Tấn Nam tiếp tục nói: “Hai ngày trước con nói với cha là muốn học cách quản lý sự tình trong nhà, cha nghĩ là đã đến lúc nên cho con học hỏi thêm kinh nghiệm, cha mặc dù còn trẻ nhưng con tiếp xúc sớm một chút cũng tốt. Về sau thời điểm chuyển tới trong tay con việc rèn luyện cũng đỡ được phần nào.”